Chương 28

Câu nói cuối cùng rõ ràng không có bất cứ sát ý kinh khủng nào tràn ra, thế nhưng ngoại trừ Tôn Hoàng cùng Linh, những người khác lại nhịn không được mà run rẩy, đó là một loại sợ hãi thuộc về bản năng.

Mà Đế sau khi nói xong, thân ảnh liền biến mất, trên mặt Tôn Hoàng trong nháy mắt hiện lên hoang mang, không người nào phát hiện lại nhanh chóng biến mất, mỉm cười sủng nịch cũng không có người nhìn thấy liền biến mất tại chỗ.

Thú biến dị hé miệng, hàm răng sắc nhọn, khoang miệng đỏ tươi, dịch thể chảy ra từ trong cái mồm to như chậu máu, đỏ, trong suốt, trên hàm răng cùng lưỡi còn thấy được thân hình nhân loại bị nhai nát, rắc một tiếng, cái miệng cực đại đóng loại, đầu giương lên, đem phần thân thể còn sót lại trong miệng nuốt hết. Con ngươi đang nhắm lại như hưởng thụ khẽ mở, nhìn nhân loại nhỏ bé, lóe ra ánh sáng dữ tợn hung tàn tên là thèm ăn. (Gớm wé >.<)

Nơi này là khu an toàn, người cư trú dù cho có bất cứ lực lượng gì hay không, bọn họ lúc này chỉ có thể ở dưới chân thú biến dị kêu rên, bị thú biến dị coi như thức ăn mà ăn tươi, bọn họ không rõ, vì sao thú biến dị lại xuất hiện, nơi này không phải khu an toàn sao, nơi này không phải Eden có Quang Hoàng Thần Tọa tồn tại sao, nơi này không phải là thiên đường của tận thế sao, tại sao, tại sao thú biến dị lại xuất hiện ở nơi đây?

Không, không, bọn họ làm sao có thể cam tâm, rõ ràng không lâu sau sẽ nghênh đón thế giới hạnh phúc, bọn họ làm sao có thể cam tâm cứ như vậy mà chết, thế nhưng không cam tâm thì thế nào, không có năng lực cũng sẽ không thể phản kháng, không thể phản kháng thì mang theo phần không cam tâm này mà vĩnh viễn an nghỉ.

Bước chân khẽ vấp, một người ngã xuống, muốn đứng lên tiếp tục trốn, sau một khắc thân thể liền treo lơ lửng, lưng cùng bụng đau nhức, mùi vị tanh hôi bao lấy bản thân, thét chói tai, kêu rên, sợ hãi bất lực, ở trong miệng thú biến dị nhìn bầu trời xuất hiện trước mắt, cứu mạng, cứu mạng, hắn không muốn chết a.

Hư không trống rỗng nhộn nhạo xuất hiện gợn sóng, một thân ảnh tóc đen xuất hiện, nét tươi cười thương xót trên gương mặt tinh xảo hoàn mỹ kia dường như là cứu chuộc, sau một khắc, lại thêm một gợn sóng tản ra, sợi tóc do ánh sáng ngưng kết thành dường như là quang mang hy vọng.

Đế lãnh đạm mà nhìn thú biến dị gần trong gang tấc, không có hành động cứu giúp đối với người đang giãy dụa trong miệng thú biến dị.

Thú biến dị theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, động tác ngoài miệng không tiếp tục, con ngươi nhìn hai người xuất hiện trong hư không, nguy hiểm nguy hiểm, nguy hiểm nguy hiểm, bản năng đang kêu gào, thế nhưng không cách nào nhúc nhích.

Đế liếc mắt quét nhìn bốn phía, tàn nhẫn của thú biến dị, kêu rên của nhân loại, Đế một chút cảm giác cũng không có, Tôn Hoàng cũng như vậy, hắn chỉ nhìn chăm chú vào Đế. Ngược lại trong lòng mọi người đang ở chủ thành, thông qua màn ánh sáng nhìn thấy mà không đành lòng, nghĩ đến con dân của mình, càng lại phẫn hận, phẫn hận nam tử trương cuồng làm cho việc này phát sinh. Ngũ Mang Tinh tỉnh ngộ chức trách của mình, động tác nhanh chóng bắt đầu điều phối các thủ hạ, bắt đầu công việc.

Đế đem tầm mắt đối diện thú biến dị trước mắt, tiếng nói mềm nhẹ mang theo uy nghiêm vô thượng, "Hóa thành tro bụi đi."

Tiếng nói hạ xuống, thú biến dị trước mắt giống như bão cát tán đi, thức ăn của nó trên không trung cũng rơi xuống.

Ở trong mắt người rơi xuống, người đứng trong hư không kia giống như thần, không khỏi lộ ra kính sợ thành kính, thần a, ngài đã giáng lâm.

Cũng may hắn vận khí tốt, địa phương rơi xuống vừa vặn có một người quản lý thuộc về khu an toàn, cảm giác được tiếng gió thổi từ bầu trời, bản năng dự định công kích, thấy là một người rơi xuống, đem công kích chuyển thành bảo vệ.

"Này, ngươi không sao chứ." Người quản lý lập tức hỏi.

"Thần, thần giáng lâm." Người được cứu si ngốc mà nói.

Người quản lý tưởng rằng người này bị kinh hách đến choáng váng, nhưng lại thấy đối phương mang theo sùng kính mà gian nan giơ lên tay phải, chỉ hướng bầu trời.

Người quản lý ngẩng đầu, thấy được thú biến dị hóa thành tro bụi, đồng tử đột nhiên co rút, sau đó thấy được hai người đang rơi xuống.

Mái tóc vàng kia, làm cho người quản lý kinh hô, "Quang Hoàng Thần Tọa." Còn có người đứng ở bên cạnh Quang Hoàng Thần Tọa kia, sự tồn tại một chút cũng không thua Quang Hoàng Thần Tọa, hắn đã được biết từ trong mệnh lệnh của thượng cấp, một vị Người khống chế khác, được xưng là, "Ám Thần Tọa.".

Đế cùng Tôn Hoàng không để ý đến tiếng kêu la của người quản lý, chân vừa đáp xuống đất, Đế liền chậm rãi đi lên phía trước, Tôn Hoàng theo ở phía sau, một tấc cũng không rời.

Phía trước hai người có rất nhiều nhân loại đang chạy hướng phía nội thành, cho rằng tiến vào nội thành có Quang Hoàng Thần Tọa chân chính che chở sẽ an toàn, người đang chạy không có thời gian chú ý đến người phía trước đang đi tới là ai, mà chỉ biết phía sau bọn họ là đàn thú biến dị.

Nhân loại bình thường căn bản chạy không qua nổi thú biến dị, chỉ có thể làm thức ăn của thú biến dị.

"Phá hủy đi," Tiếng nói mềm nhẹ vừa dứt, trên thân hình thú biến dị phía trước đột nhiên xuất hiện vài cái lỗ, máu tươi văng khắp nơi, ngã xuống.

"Biến mất đi," Thú biến dị phía trước hóa thành máu biến mất tại chỗ.

"Tan vỡ đi," Thân thể của thú biến dị bị chia ra, như hòn đá rơi xuống.

"Bạo liệt đi," Thú biến dị như từng luồng huyết hoa rậm rạp đυ.ng chạm nhau, sau đó thân thể nổ mạnh.

Mọi người đang bỏ chạy bởi vì thanh âm này mà dừng cước bộ, nhìn hai người thong dong đi qua trước mặt bọn họ, từng câu từng câu kinh khủng thoát ra từ trong miệng nam tử tóc đen, hóa thành hiện thực. Giống như thần tích, làm cho người ta không thể không dừng lại mà quan sát, không cách nào có bất cứ hành động gì, trong đầu trống rỗng, sau đó sùng kính, kính sợ, quỳ lạy, thần phục.

Máu của nhân loại, máu của thú biến dị hỗn tạp chảy trên mặt đất, cước bộ của Đế không dừng lại, chuẩn bị giẫm lên huyết sắc tiếp tục đi đến phía trước, Tôn Hoàng lại không muốn thân thể của Đế bị những huyết dịch dơ bẩn này làm bẩn, một cái ý niệm, máu bắt đầu nghịch lưu, khi chân Đế đặt xuống đất, không giẫm đến nửa điểm huyết ô, huyết nhục của thú biến dị từ bầu trời rớt xuống đã biến mất vô tung giữa lúc Tôn Hoàng phất tay.

Đế dừng lại cước bộ, nhìn Tôn Hoàng.

Tôn Hoàng lập tức giải thích. "Đế, anh không có ý tứ ra tay, chỉ là không muốn để cho em giẫm đến những thứ dơ bẩn kia."

"Núi thi biển máu tôi giẫm qua tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của anh." Đế nhìn thẳng Tôn Hoàng, bình tĩnh trong mắt là kiên quyết hoàn toàn thâm hắc (sâu và đen), an bình tường hòa thiên về tử vong, càng làm cho người ta sợ hãi.

Khi Đế nói như vậy, Tôn Hoàng từ trong mắt nhìn thấy biển máu núi thi vô tận kia, mà Đế ngồi ngay ngắn trên những thứ đó bao quát chúng sinh.

"Anh biết, chỉ là trước mặt anh, anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy trên người em nhiễm lên những thứ ô uế dơ bẩn đó, một chút cũng không cho phép." Tôn Hoàng hiếm thấy nói lời bá đạo chuyên chế ở trước mặt Đế. Hắn sẽ không ngăn cản Đế gϊếŧ người, không để ý sự tàn nhẫn của Đế, thậm chí thưởng thức Đế tạo ra huyết tinh, thế nhưng hắn tuyệt đối không muốn để cho những mùi vị huyết tinh đó phá hủy hương vị trên người Đế.

"Đây mới là anh a, Tôn Hoàng." Đối với sự bá đạo chuyên chế của Tôn Hoàng, Đế nói như vậy, sau đó quay đầu.

Tôn Hoàng mỉm cười, đúng vậy, đây mới là hắn, đối với Đế, hắn sẽ thỏa hiệp, sẽ chơi xấu, sẽ dung túng, sẽ sủng nịch, sẽ không có hình tượng, thế nhưng trong nội tâm hắn vẫn là "diệt vong chi hoàng" duy ngã độc tôn kia. (diệt vong chi hoàng = hoàng đế của diệt vong)

Yêu Đế, lấy Đế làm trung tâm, không có nghĩa là từ bỏ chính mình, lĩnh ngộ sự tồn tại của bản thân, cũng không phải dễ dàng bị từ bỏ như vậy. Tôn Hoàng càng thêm hiểu rõ, muốn Đế khuynh tâm, chỉ ôn nhu sủng nịch, thuận theo Đế là không được, người như vậy, Linh cũng có thể, bên người Đế căn bản không cần, Đế cần chính là một người có thể cùng y đối lập kẻ cường thế, cho nên, thỉnh thoảng bá đạo cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của Đế là được.

Trên cổ tay hai tay Đế đột nhiên xuất hiện vòng ký hiệu màu đen, đường vân phức tạp mà thần bí, sau khi ký hiệu biến mất, trên hai cổ tay Đế quấn lên hai chuỗi dây xích.

Mỗi vòng khuyên không phải tròn trịa, mà là có thêm đao phong sắc bén, quang mang màu đen nhưng lại lấp lánh sắc bén.

Đế rũ tay phải xuống, dây xích phát ra tiếng vang leng keng, trượt xuống, chiều dài tới hơn một thước, Đế nắm dây xích, cánh tay trắng trong lại không hề bị phong mang sắc bén cắt bị thương, dây xích rũ xuống cũng cứng rắn hơn, biến thành một thanh kiếm kỳ dị được tạo bởi từng vòng khuyên móc vào nhau, không có mũi kiếm. (Nói chung là cái dây xích mà nó lại cứng, đứng thẳng, cầm + xài như kiếm chứ chả có gì to tát! =.=)

Đế biến mất tại chỗ, vị trí lần thứ hai xuất hiện là ở trên không trung, đối mặt một con thú biến dị, vung thanh kiếm kỳ dị kia xuống, sắc bén vô cùng mà mở ra thân thể của thú biến dị, chém xuống một phần ba, Đế không tiếp tục chém xuống nữa, mà khẽ lật tay, thân kiếm hơi nghiêng, chặt đứt thú biến dị phía bên phải, kiếm phong sắc bén, lực sát thương cường đại lan đến vài con thú biến dị gần bên cạnh, nửa người trên bị chặt đứt, triệt để tử vong.

Máu tươi tuôn ra, như mưa xối xả, thế nhưng không có một giọt nào rơi trên người Đế, toàn bộ máu văng đến chỗ Đế đều quỷ dị mà trôi đi. Đế ở trên không trung nhìn về phía vị trí của Tôn Hoàng, Tôn Hoàng cười đáp lại.

Đế tiếp tục gϊếŧ chóc, Tôn Hoàng lại tiếp tục làm cho huyết ô không có nửa phần rơi trên người Đế.

Mọi người đã đình chỉ tiếp tục đào vong, quan sát cuộc đồ sát hoàn toàn nghiêng về một bên này, thú biến dị cường đại không có bất cứ năng lực phản kích nào, tại trong cử động huy kiếm ưu nhã của nam tử tóc đen mà tử vong, trái lại trở thành thức ăn của nhân loại.

Đế ở trên hư không đột nhiên thu tay lại, trở xuống mặt đất.

Tôn Hoàng lập tức tiến lên, hắn không cho rằng Đế sẽ mệt, sẽ bởi vì đám kiến hôi này mà mệt nhọc, mà là cho rằng có phải Đế đã chán cách gϊếŧ như thế này rồi hay không, hắn không ngại tiếp tục ra tay đem đám thú biến dị đó tiêu diệt sạch sẽ.

"Làm sao vậy?" Tôn Hoàng hỏi.

"Không khác biệt nhiều, nên triệt để kết thúc." Thanh kiếm cứng rắn hình thù kỳ lạ biến thành dây xích rũ xuống, Đế buông nắm tay ra, tùy ý dây xích trên hai tay trượt xuống.

Từng vòng từng vòng, dây xích tựa như không có đầu cùng không ngừng trượt xuống, lan tràn ra, rải rác trên mặt đất, ngón tay Đế hơi hơi khẽ động, dây xích hai tay rơi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng phóng đi hướng bầu trời.

Tầng mây dày bị dây xích trùng thiên đảo loạn, phá tan, cho dù tầng mây bị phá tan, màu sắc hiển lộ ra vẫn không phải là xanh thẳm như trong truyền thuyết, mà là xám mênh mông, thế nhưng đã nhìn thấy được mặt trời, không còn là mông lung như nhìn qua tầng sa tầng vải, giống như trong truyền thuyết, rực rỡ cùng huyễn lệ tựa như mái tóc vàng của Quang Hoàng Thần Tọa.

Mặt trời màu vàng, tựa như bị dây xích rậm rạp ở trong vũ trụ cắt xén, quang mang bị nghiền nát kia vẫn chiếu rọi mặt đất.

Dây xích lần thứ hai biến hóa, vòng khuyên quấn lấy nhau đột nhiên gãy ra, không có bất cứ cái gì chống đỡ, quỷ dị mà treo trên bầu trời, sau đó như phân chia tơ tằm, từng sợi tơ bị giải khai, tơ đen tinh tế, dưới ánh mặt trời chớp động sáng bóng như kim loại.

Sau khi dây xích phân giải, tơ đen lấy tốc độ khó tin, trong nhu hòa mang theo kiên cường mà hạ xuống, dây dưa trên người thú biến dị.

Mọi người ở chủ thành, thông qua màn ánh sáng có thể chứng kiến, toàn bộ thế giới đã bị tơ đen cắt xén thành từng khối, dưới ánh mặt trời, sự mỹ lệ mang theo sắc bén của kim loại chớp động sáng bóng kia, thú biến dị bị chúng nó quấn quanh không cách nào nhúc nhích, cứ như vậy nghênh đón chung cuộc của tính mạng, mà thú biến dị cũng trở thành một cái tên trong lịch sử.

Mà hết thảy những điều này, chỉ cần. . .