Chương 26

Bản thân khi đó ngồi ở Eden, hưởng thụ thực vật phong phú, nhàm chán mà nhìn hết thảy, chỉ là tùy ý mà khống chế một chút Pháp Tắc, không quản cái gì khác nữa, không biết nguyên lai thế giới khi đó đã bị người thao túng, đối với người chế tạo Ma Phương phẫn nộ, bọn họ cũng dám đùa giỡn hắn, thế nhưng so với Đế, những thứ này của bản thân thì tính là cái gì. Phẫn nộ biến mất, còn lại là ảo não, ảo não bản thân lúc đó vì sao không phát hiện, sau đó là xấu hổ, xấu hổ bản thân đã từng không cầu tiến, được ngày nào hay ngày ấy.

Nếu như, trước đây hắn nghiêm túc một chút, có phải, sẽ không là như thế hay không, hắn cùng Đế có phải có thể sớm một chút gặp mặt nhau hay không. Đáng tiếc, hết thảy đều đã phát sinh, Đế đã trải qua hết thảy. Hiện tại mới hiểu được, ràng buộc giữa Đế cùng đồng bạn của y là sâu bao nhiêu, mình tuyệt đối không cách nào chặt đứt được loại ràng buộc này, chỉ có thể đố kị ước ao mà nhìn nó tồn tại, chịu đựng sự giày vò của ghen tuông.

Tựa đầu chôn trên đầu vai Đế, Tôn Hoàng dùng thanh âm khàn khàn không ngừng nỉ non, "Đế, Đế, Đế, Đế. . .", Hắn nên nói cái gì, có thể nói cái gì.

Thanh âm cuối cùng biến mất, Tôn Hoàng chỉ là vòng quanh ôm Đế, không muốn buông ra, Đế cũng không tránh ra, hai người liền vẫn duy trì loại tư thế này.

"Tôn Hoàng," Một lát sau, Đế kêu tên Tôn Hoàng.

Tôn Hoàng ngẩng đầu, chờ nghe câu nói kế tiếp của Đế.

"Uy tín của anh cũng không được tốt lắm a." Đế đột nhiên nói như vậy. ("nhân phẩm" của các anh trung khuyển công luôn có vấn đề! XD~)

Tôn Hoàng không rõ.

"Còn có, tâm đề phòng của anh thực thấp." Bởi vì chưa bao giờ gặp qua đối thủ, bởi vì đứng ở rất cao, Tôn Hoàng thiếu mất tâm cảnh giới, điểm ấy cần huấn luyện a.

Tôn Hoàng phản ứng rất nhanh, lập tức phóng ra cảm tri, cảm giác được khí tức dày đặc ngoài Eden, đó là khí tức của thú biến dị. thế nhưng những thú biến dị có trực giác rất mạnh đó như thế nào có can đảm tới gần phạm vi thế lực của hắn, hơn nữa là tập kết quy mô lớn như thế.

Tôn Hoàng tiếp nối đến đồng hồ thông tin của Hill, thế nhưng, lúc này đây, Hill không lập tức tiếp nhận.

Tôn Hoàng nhíu mày, sau đó liền tiếp nối đến tâm linh của Sofia, nếu như hắn không chủ động, Sofia tuyệt đối không thể tiếp nối được.

Tiếp nối vừa thông, lo lắng trong tâm cùng tiếng gọi vui sướиɠ của Sofia vang lên trong tâm Tôn Hoàng, "Thần Tọa."

Nghe dạng thanh âm như thế, Tôn Hoàng đã biết có việc phát sinh.

Sofia bởi vì cùng Tôn Hoàng liên lạc, tâm bình tĩnh trở lại, bắt đầu có trật tự mà kể ra.

Quy hoạch thế giới mới trong giao tiếp gần đây đã cơ bản hoàn thành.

Bốn ngày trước lại có một vị thành chủ tới, nguyên tưởng rằng hắn hẳn là đã chết, không nghĩ tới sẽ xuất hiện tại lúc này. Đây là một vị thành chủ mới nhậm chức, sự lý giải đối với rất nhiều sự tình cũng không nhiều. Ở trong thế lực hoàn thành quy hoạch, bởi vì tưởng rằng hằn đã chết, cũng không có vị trí của hắn, thậm chí sau khi hắn xuất hiện, các đại thành chủ liên hợp lại làm suy yếu thế lực của vị thành chủ này, vị thành chủ này dị thường bất mãn, lại vẫn bảo trì trầm mặc, mọi người cho rằng thực lực của vị thành chủ mới nhậm chức này không có gì đặc biệt, càng không lo hắn sẽ gây ra chuyện gì.

Không nghĩ tới, trong hội nghị cuối cùng của hôm nay, các đại thành chủ đột nhiên thu được tin tức của thành thị mình, thành thị của bọn họ đã bị thú biến dị công kích, tình hình nguy cấp.

Vị thành chủ đến sau kia, ngay tại loại tình huống này mà nở nụ cười.

Trong tiếng cười trương cuồng của hắn (trương cuồng = bừa bãi, tùy tiện, điên cuồng), mọi người mới biết được, nguyên lai là hắn tập hợp thú biến dị phát động công kích đối với các thành thị.

Mấy vị thành chủ xung động lúc đó liền muốn động thủ, không nghĩ tới bọn họ đột nhiên không cách nào hành động.

Thành chủ đến sau cười càng thêm trương cuồng, nói cho người ở đây biết, dị năng của hắn là ký sinh, sau đó thao túng sinh vật bị ký sinh, so với nhân loại phức tạp, thú biến dị đơn thuần càng dễ dàng thao túng hơn, hắn sở dĩ trở thành thành chủ, chính là thao túng thú biến dị đạt được thắng lợi, sau đó dùng năng lực ký sinh với mọi người trong thành thị của mình, mặc dù ký sinh nhân loại không cách nào hoàn toàn điều khiển được như thú biến dị, nhưng cũng hạn chế được một số hành vi của nhân loại, hắn làm cho thành dân không thể đem năng lực của hắn lưu truyền ra ngoài, làm ám thủ (ý là làm việc ngầm, không công khai), sau đó hắn cứ yên lặng như vậy, tại thành thị của mình trải qua cuộc sống an ổn không có thú biến dị quấy rầy, thẳng đến khi tham gia đại hội lần này.

Trên đường tới, hắn ngoài ý muốn phát hiện loại năng lực ký sinh này ở trên thú biến dị có tính chất truyền nhiễm, những thú biến dị bị ký sinh đó, làm cho càng nhiều thú biến dị trở thành đối tượng thao túng của hắn. Phát hiện này đương nhiên làm cho dã tâm của hắn nhanh chóng bành trướng, hắn có lực lượng chinh phục thế giới, thậm chí có thể đem vị Quang Hoàng Thần Tọa cho tới nay vẫn cao cao tại thượng được coi là thần kia kéo xuống khỏi Thần Tọa (vị trí ngồi của thần), bản thân thay thế. Ý nghĩ điên cuồng một khi bắt đầu liền không cách nào dừng lại.

Hắn bí mật hành động, cho nên cũng không cùng ngoại giới thông tin, đến Eden mới biết, Quang Hoàng Thần Tọa muốn kiến tạo lại thế giới, đối với chuyện này hắn không có ý kiến, thế nhưng những thành chủ đó coi hắn là cái gì, một đám xem thường hắn, Ngũ Mang Tinh cũng vậy, bất quá chỉ là đám hạ nhân, cũng dám đối với hắn ngạo mạn như vậy, còn có tên Linh kia, đối với lời nói của mình cũng không đáp lại, trong đôi mắt mang theo kiên nghị kia, hắn luôn nhìn thấy sự xem thường. (Chẹp, tên này bị bệnh tự kỷ nặng, đối ai mà Linh chả như vậy! =.=)

Bọn họ dựa vào cái gì, bọn họ thế nào lại dám đối với người cường đại như hắn vô lễ như thế, được, như vậy hắn liền để cho bọn họ biết bọn họ mạo phạm chính là sự tồn tại vĩ đại cỡ nào.

Năng lực ký sinh của hắn không có người phát hiện, cho nên trong thời gian vài ngày, hết thảy các đại thành chủ cùng Ngũ Mang Tinh thường xuyên tụ họp đã bị ký sinh, tại hôm nay, khi tuyên bố kết quả quy hoạch cuối cùng, hắn rốt cục hành động.

Nhóm thú biến dị đã bắt đầu công kích các thành thị, không phải sau khi đạt được thực vật liền rút lui, mà là hoàn toàn công kích, một cái cũng không lưu lại.

Hạn chế lực hành động của các thành chủ, ức chế lực lượng của bọn họ, điểm này rất dễ dàng, ai kêu bọn họ đều bị ký sinh đây.

Ngũ Mang Tinh không cách nào đem tin tức truyền ra ngoài, thẳng đến khi Tôn Hoàng liên lạc Sofia. Linh có năng lực nhất, sau khi tính toán thực lực hai bên, đối phương không đủ gây ra sợ hãi, không có hành vi uy hϊếp chủ nhân, khi không có mệnh lệnh của chủ nhân, bảo trì trầm mặc, không tự tiện hành động. (Pó tay! =.=)

Sau khi nghe xong, Tôn Hoàng phất tay, màn ánh sáng trôi nổi tại không trung, tình huống hiện trường liền xuất hiện trước mắt hắn cùng Đế.

Người tê liệt ngồi trên mặt đất, Linh đem bản thân giấu ở một góc bí mật, để cho đặc tính bị xem nhẹ của bản thân phát huy, thờ ơ lạnh nhạt. Còn có một nam tử đang đứng, cười đến trương cuồng như vậy, chính là người phát động lần này.

Đế cùng Tôn Hoàng nghe nam tử trương cuồng kia vừa nói đều các thành thị bị diệt, đe doạ người khác theo sự chi phối, giựt giây nhóm Ngũ Mang Tinh phản bội Tôn Hoàng, làm cho Tôn Hoàng cũng thành một thành viên bị hắn ký sinh.

"Hừ." Tôn Hoàng hừ lạnh, năng lực sinh ra tại thế giới này bị Pháp Tắc của thế giới ràng buộc, như thế nào có thể sinh ra tác dụng trên người mình, người đã khống chế Pháp Tắc.

"Năng lực không tồi." Đế dành cho đánh giá tốt, bất quá, đối với nhân loại đã đã hoàn toàn nắm chặt được lực lượng cùng thân thể của chính mình, loại lực lượng này vô dụng, tại Đại Vị Diện loại tồn tại này rất nhiều.

"Đế, anh đi giải quyết hắn." Tôn Hoàng đối với nam tử trương cuồng tự đại kia không có hảo cảm, quả thực là đang ô nhiễm thị giác cùng thính giác của Đế cùng mình. (=.=)

"Tôi cũng muốn đem những con thú biến dị đó giải quyết." Đế vẫn chưa phản đối, ngược lại đưa ra một ý kiến khác.

"Anh đi." Tôn Hoàng xung phong nhận việc, vừa vặn mới bởi vì lời nói của Đế mà trong lòng chồng chất các loại tâm tình tiêu cực như u ám, phẫn nộ, hiện tại thứ để cho bản thân phát tiết cũng đã đưa đến cửa, hắn nhất định phải gϊếŧ đến thống khoái.

"Không, tôi đi," Đế nói, giơ lên tay của mình, nhìn chăm chú, "Thật lâu không thấy máu, có chút kiềm chế không được." Trong lời nói bình thản, lại ẩn chứa sự kinh khủng của huyết tinh.

Tôn Hoàng không sợ hãi, ngược lại đối với gương mặt nghiêng trong thương xót lộ ra lãnh khốc này mê muội.

"Tôi đi đổi y phục." Đế đứng lên.

"Anh cùng em." Tôn Hoàng bật người theo ở phía sau. (Anh lợi dụng nha!)

Hai người tùy ý bước trở lại phòng, một chút cũng không vì người đang chịu uy hϊếp mà sốt ruột, cũng không vì đàn thú biến dị vây quanh Eden mà phiền não, hết thảy như thường.

Đế trở lại phòng, không nhìn đến sự tồn tại của Tôn Hoàng, cởi ra nút thắt trên y phục mình, da thịt từng chút bại lộ dưới ánh mắt của Tôn Hoàng.

Tôn Hoàng bắt buộc bản thân dời mắt đi, nếu tiếp tục nhìn, hắn nhất định sẽ xung động, Tôn Hoàng dời mắt cưỡng chế bản thân xoay người, không đối mặt, nếu không tầm mắt lệch khỏi quỹ đạo sẽ bất tri bất giác khôi phục, vẫn là xoay người an toàn hơn, dù sao động tác này lớn một chút, Đế không đến mức không chút nào phát giác.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tôn Hoàng thật sự rất muốn xoay người, thanh âm y phục trượt xuống, thanh âm bị vứt trên giường, a, tuyệt vời như thế cũng làm cho người ta thống khổ như thế. (XD~)

Rốt cục tại trong lời nói "Đi thôi." đạt được giải thoát.

Tôn Hoàng xoay người, nhìn Đế thay đổi một thân y phục.

Y phục màu đen làm tôn lên thân hình thon dài của Đế, không có hoa văn dư thừa, cổ tay áo được gấp lên một tầng, thêu hoa văn màu bạc tinh xảo, y phục nửa dài, vạt áo phía dưới chia làm bốn phần buông xuống trên đầu gối, như vậy thuận tiện hành động, quần cùng màu bao lấy đôi chân ưu nhã.

Đế mặc bộ y phục này, khí chất hắc ám thâm trầm càng thêm hiển lộ, ngoại trừ phong tư đế vương quân lâm đêm tối lại thêm vài phần cường ngạnh túc mục (nghiêm túc và trang trọng).

"Đế, bộ y phục này..." Loại phong cách này, loại túc mục này, rất rõ ràng đây là đồng phục.

"Y phục đưa tang của Vô Xá, hôm nay sẽ có rất nhiều sinh mệnh tôi sẽ tự tay đưa tiễn, cho dù đó không phải người. Mặc vào bộ y phục này, là thương xót duy nhất tôi đối với bọn chúng." Lời nói lãnh khốc từ trong miệng ưu nhã của Đế nói ra, không chút nào che giấu tàn nhẫn cùng miệt thị đối với hết thảy.

Tôn Hoàng một lần nữa rơi vào trong si mê đối với Đế, thế nhưng nghĩ đến dạng mỹ lệ mười phần của Đế này sẽ xuất hiện ở trong mắt những người khác, Tôn Hoàng liền có xung động muốn đem Đế giấu đi, sắc mặt từ si mê biến thành vướng mắc, hắn nghĩ, thế nhưng không thể làm, hơn nữa làm không được.

"Đi thôi." Đế nói lần nữa, sau đó hành động.

Tôn Hoàng chỉ có thể thu hồi tâm tư, đuổi theo.

Nam tử ngạo mạn trương cuồng kia còn đang la hét, các đại thành chủ phẫn nộ không thôi, Ngũ Mang Tinh ăn ý mười phần, đã bí mật nhận được thông tri của Sofia, nói Thần Tọa đã biết, tâm tình lúc này cũng phi thường nhẹ nhõm, dùng ánh mắt như cười nhạo nhìn nhìn nam tử trương cuồng.

Nam tử trương cuồng chú ý tới, "Các ngươi còn dám cười nhạo ta," Chỉ một cái ý niệm, Ngũ Mang Tinh liền cảm thấy cả người rất đau, thật sự là cảm giác đáng ghét.

Nhìn thấy sắc mặt Ngũ Mang Tinh trở nên khó coi, nam tử trương cuồng cuồng tiếu, "Ha ha ha ha ha, thống khổ đi, thống khổ đi, ai kêu các ngươi không biết tốt xấu, đây là nhẹ, ngoan ngoãn chiếu theo lời nói của ta mà làm, nếu không, ta sẽ cho các ngươi càng thêm thống khổ."

Đáp lại nam tử trương cuồng chính là sự trầm mặc cùng ánh mắt cười nhạo như trước của Ngũ Mang Tinh.

"Tốt, rất tốt," Nam tử trương cuồng tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, đang muốn xuất thủ, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện, đó là Linh.

"Ngươi,..." Nam tử trương cuồng không thể nói ra, bởi vì đối phương đã nói trước rồi.

"Chủ nhân, Tôn Hoàng đại nhân." Mọi người lần đầu nghe được Linh mở miệng nói chuyện, thanh âm mang theo cảm giác bất khuất kiên định.