Chương 18

Cả ba người đều có tóc đen mắt đen giống như Đế, cũng giống như Đế, sâu bên trong con ngươi màu đen kia đều là một dạng hắc ám dứt khoát, không có một tia quang minh có thể xâm nhập vào trong màu đen thâm trầm kia.

Người đang nói chuyện, tướng mạo nhã nhặn, tối đa chỉ có thể nói là thanh tú, biểu tình bình thản không có biến hóa, ngay cả thanh âm đều là lãnh đạm, cả người mang theo một loại cảm giác nghiêm cẩn lại sinh ra một loại cảm giác cấm dục, đặc biệt hoặc nhân (mê hoặc con người), chỉ muốn chú ý đến hắn, khi nhìn thấy vực sâu hắc sắc yên tĩnh mà kinh khủng lắng đọng trong đôi mắt màu đen kia, cũng sẽ thấy không có cách quên được người này.

Cùng xuất hiện với nam tử nhã nhặn này là một nam nhân ôn nhuận như ngọc, không có sự tinh xảo hoàn mỹ của Đế, nhưng mang theo một loại cảm giác ôn hòa, làm cho người ta không nhịn được mà buông lỏng cảnh giác, muốn thân cận, khí chất ôn nhuận thanh nhã, làm cho người ta dễ dàng mà bỏ qua cặp mắt hắc ám, sâu thẳm, yên lặng, kinh khủng thuần túy giống như Đế kia.

Nam tử xuất hiện sau cùng, có được dung mạo xinh đẹp đủ để so sánh cùng Đế, chỉ bất quá phong cách hoàn toàn bất đồng, đường hoàng hoa mỹ, thậm chí có thể nói là dung mạo xa hoa, người nam tử lúc trước có thể thuyết minh được như thế nào là quân tử, như vậy người nam tử này lại nói cho mọi người biết, quý công tử là như thế nào, không cần làm gì, trong bình thản đã tự lộ vẻ tôn quý.

Tôn Hoàng quan sát một trận, sau đó lưu tâm nghe mấy người nói chuyện với nhau, đột nhiên, khóe miệng Tôn Hoàng nhếch lên, hắn đã biết nguyên nhân vì sao nam tử nhã nhặn kia lại như thế, Đế rất coi trọng bọn họ, như vậy đây không phải là một cơ hội sao? Đê tiện sao? Không, có cơ hội mà không biết nắm bắt đó là ngu xuẩn, mà làm người của bộ tộc kia, hơn nữa huyết mạch đã thức tỉnh, hết thảy tại dòng chảy thời gian bàng quan mà trải qua cũng đã nhớ lại, bản thân lúc này bất luận là trí tuệ hay là thủ đoạn cũng không còn là người mà Tôn Hoàng ngây thơ trước đây có thể so sánh, cho nên, như thế nào có thể bỏ qua cái cơ hội đã đưa lên cánh cửa này, hơn nữa, mấy người này. . .

"Người ngươi động thủ hẳn là một trong song thân của ngươi." Tôn Hoàng xen vào cuộc nói chuyện của mọi người với nhau, đi tới đứng bên cạnh Đế.

Tôn Hoàng nhìn mấy người kia không tiếng động mà hỏi Đế mình là ai, sự lưu chuyển ăn ý giữa bọn họ, làm cho tâm của Tôn Hoàng rất không thoải mái.

"Ngươi biết nguyên nhân?" Đế không nói cho các đồng bạn Tôn Hoàng là ai, mà là quay đầu nhìn Tôn Hoàng.

Tôn Hoàng nhìn Đế, mang theo thâm ý mà mỉm cười.

Đế trầm tĩnh một hồi, y biết ý tứ của Tôn Hoàng, nếu như mình không đáp ứng cho Tôn Hoàng một cơ hội, Tôn Hoàng sẽ không nói, Tôn Hoàng nhìn ra được sự trọng yếu của Cảnh bọn họ đối với mình, chuẩn xác nắm chặt cơ hội này, đưa ra yêu cầu, hơn nữa tình huống liên quan đến Cảnh, y không thể không coi trọng, là cơ hội a, cho thì đã sao, không để ý chính là không để ý, cho Tôn Hoàng cơ hội, hắn cũng không có biện pháp tiến vào tâm mình.

Đế gật đầu.

Thấy Đế gật đầu, Tôn Hoàng cười càng thêm rực rỡ, đối mặt mấy người làm cho mình khó chịu kia, nói ra nguyên nhân, nói xong nguyên nhân kia, Tôn Hoàng cúi đầu tại bên tai Đế nói, "Người này gặp được đối tinh rồi," chỉ cần cùng đối tinh gặp nhau, như vậy sự dao động của linh hồn sẽ theo một loại xu hướng nhu hòa bình ổn, sự mẫn cảm của Tôn Hoàng đối với linh hồn, cảm giác được sự dao động đặc thù kia, hơn nữa xem bộ dáng, sự liên quan giữa đối tinh kia cùng người kia lại rất sâu. "Từ sự dao động trên người hắn xem ra, đối tinh của hắn hẳn là cùng hắn có quan hệ huyết mạch rất thân cận, hẳn chính hắn là người động thủ, hơn nữa, xem bộ dáng, sự dao động linh hồn của đối phương rất kịch liệt, quanh quẩn sát biên giới của sự thức tỉnh." Tôn Hoàng nói, ngoại trừ Đế, ba người Cảnh không hề nghe được.

Đế thật sâu mà nhìn Cảnh một cái, trong tâm cuồn cuộn rất nhiều, đối tinh, như thế nào Cảnh cũng gặp loại đồ vật này.

"Cảnh, bảo vệ người kia, một khắc không rời, không cho phép vận dụng lực lượng khác, tôi muốn cậu thϊếp thân bảo vệ, còn có, cần Raphael truyền qua tư liệu của hắn còn có tư liệu khi các cậu ở chung." Đế nói với Cảnh như vậy.

Cảnh nhìn Đế một chút, gật đầu, hắn biết Đế nghiêm túc, mặc dù không biết vì sao, nhưng hắn tin tưởng Đế.

"Như vậy, cứ như vậy." Đế tuyên bố tan họp, Cảnh rời khỏi.

Đế cũng rời khỏi, nghiêm túc nhìn Tôn Hoàng, "Đối tinh, loại đồ vật này thật sự tồn tại?"

"Đúng vậy, là thật." Tôn Hoàng đồng dạng nghiêm túc trả lời, "Toàn bộ mấy người kia cũng gặp đối tinh, mà trong đó có một người giống như anh đã thức tỉnh." Cùng đối tinh gặp nhau, sự dao động linh hồn của một bên đối tinh thức tỉnh đều có sự bất đồng vi diệu, loại bất đồng này, chỉ có hắn có thể phát hiện, đây là thiên phú của bộ tộc bọn hắn.

"Vậy sao?" Ngoại trừ Cảnh cùng y, cư nhiên ngay cả Khiêm cùng Khắc Lạc Duy cũng gặp phải, "Ngươi đi ra ngoài, ta muốn hảo hảo ngẫm lại." Đế nhắm mắt lại, nói với Tôn Hoàng.

"Được." Tôn Hoàng sảng khoái mà đáp ứng, vừa rồi Đế đã đáp ứng cho hắn cơ hội, thế nhưng Tôn Hoàng như thế nào lại không biết, cơ hội chỉ là một cái cơ hội được cho phép, Đế sẽ không để cho mình tiến vào nội tâm, cứ tiếp tục như vậy, bất luận mình làm gì cũng sẽ không đả động được tâm của Đế, hơn nữa đối đối tinh, Đế cũng không tin. Chẳng qua hiện tại, Đế coi trọng những người kia cũng đồng dạng gặp được đối tinh, Đế không thể không thận trọng mà lo lắng ý nghĩa của đối tinh.

Nói thật, có chút không cam lòng a, bất luận mình nói cái gì, chân thành như thế nào, Đế đều không tin, Đế đều không cần, cũng không coi trọng, nhưng lại bởi vì liên quan đến những người đó, mà bắt đầu lo lắng, bắt đầu phiền não. Thật là cảm giác rất không cam lòng. Hắn chán ghét cảm giác như vậy, hắn sẽ làm loại cảm giác này biến mất, làm cho trong tâm của Đế có hắn, quan tâm hắn, sẽ coi trọng lời hắn nói, vì hắn mà phiền não. (Chẹp, còn lâu lắm anh ơi, cầu phúc cho các anh! Amen!)

Tôn Hoàng mở cánh cửa ra, đi ra ngoài, hắn cũng muốn sửa sang lại một chút tin tức vừa rồi có được từ trong truyền thừa, từ đó sàng lọc ra những thứ hữu dụng.

Bên trong phòng, chỉ còn lại có Đế cùng Linh.

Đế mở mắt, trong mắt đã có quyết định, mà lúc này thông tin của Kiêm cùng Khắc Lạc Duy cũng tới.

"Cảnh, hẳn là rất tức giận." Khắc Lạc Duy nói.

"Đó là đương nhiên, Đế, người kia nói gì với anh?" Khiêm đồng tình, Đế sau khi cùng người kia nói cái gì đó mới làm ra quyết định.

Đối với sự nghi hoặc của hai người, Đế đưa ra lý giải mà đáp, cũng nói cho Khiêm cùng Khắc Lạc Duy sự tồn tại của đối tinh.

"Trên đời này còn có loại đồ vật này." Lời của Khắc Lạc Duy mang theo đùa cợt.

"Thật sự là khó tin." Thượng Quan Khiêm cũng nói, chỉ là trong mắt cũng là trào phúng.

"Cho nên, tôi mới muốn Raphael thu thập một chút tư liệu, người bình thường tìm được đối tinh không có chỗ đặc biệt gì, nhiều nhất là rất ân ái, thế nhưng chúng ta đã lĩnh ngộ được bản thân cùng đối tinh của chúng ta không giống nhau, nếu như thức tỉnh sẽ xuất hiện tên của đối phương ở ngực, ý nghĩa đem trái tim cho đối phương, tên của đối phương sẽ khắc vào trong tâm cùng trong linh hồn, nếu như hai bên đều thức tỉnh sẽ cùng chung sinh mệnhg cùng lực lượng. Tôi muốn xem đến tột cùng đó là người như thế nào, sau đó mới quyết định." Cảnh không biết suy nghĩ những việc này, cũng sẽ không hiểu rõ những việc này, cho nên y sẽ giúp Cảnh nhìn rõ.

"Người kia, là đối tinh của anh." Khiêm khẳng định mà nói, tính cách của Đế tuyệt đối sẽ không chủ động tìm hiểu những việc này, tuyệt đối sẽ không biết rõ ràng như vậy, hẳn là người kia nói cho y.

"Phải, hắn đã thức tỉnh, tôi còn chưa." Đế nói, ngay cả sự tồn tại của đối tinh cũng đã biết, như vậy đối tinh của mình thức tỉnh cũng không có gì cần giấu diếm, hơn nữa, sau khi biết bản thân cũng có đối tinh, Khiêm cùng Khắc Lạc Duy sẽ lo lắng cho bọn họ, giống như mình.

"Anh định làm như thế nào?" Khắc Lạc Duy hỏi.

"Không cần thiết phải cự tuyệt không phải sao?" Cảm tình vĩnh viễn không phản bội, câu từ thật êm tai, cho dù là giả dối, y tự tin mình sẽ không bị đối phương thương tổn. Y là Ám Dạ Quân Vương, Đế . Lạp Pháp, sự tồn tại vô tâm.

"Không nói cho Cảnh?" Khiêm hỏi.

"Tạm thời không cần thiết, tôi muốn quan sát người kia một chút, nếu như hắn khiến cho tôi hài lòng, tôi sẽ để cho hắn ký kết khế ước đồng bạn, nếu như không thể, phương thức để cho hắn thọ chung chính tẩm có rất nhiều.(thọ chung chính tẩm = sống thọ và chết tại nhà, ý chỉ sống thọ đến cuối cùng, chết một cách tự nhiên mà ko phải do bị gϊếŧ hay gì đó mà chết.)" Nhưng y còn chưa thừa nhận người nọ, muốn bước vào phạm vi nội tâm của Cảnh, cũng phải được mình đồng ý, chỉ cần mình không đồng ý, Cảnh tuyệt đối sẽ không để cho người kia có cơ hội tiến vào nội tâm.

"Cũng đúng." Khiêm gật đầu. Ánh mắt của Đế khiến cho người ta rất tin cậy, bởi vì sự lý giải đối với loài người cùng sự mẫn cảm với tâm lý loài người, ánh mắt của Đế chưa bao giờ sai lầm.

"Khiêm, Khắc Lạc Duy, khi các cậu gặp được đối tinh nói cho tôi biết, để cho tôi xem xem, mặc kệ như thế nào, tôi hy vọng các cậu có thể hạnh phúc." Đế nghiêm mặt nói, nếu như không thể khiến cho y hài lòng, y tuyệt không đem đồng bạn giao cho người khác. Khiêm, Khắc Lạc Duy tôi không nói cho các cậu, các cậu đã cùng đối tinh của các cậu gặp nhau, lấy cá tính của các cậu biết khi đối tinh ngay bên người nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp giải quyết bọn họ, bây giờ các cậu không biết đối tinh ngay bên người sẽ không hạ thủ, thế nhưng chờ sau khi đối tinh thức tỉnh, các cậu sẽ không làm như vậy, bởi vì tôi muốn gặp bọn họ, các cậu sẽ không thương tổn đến bọn họ.

Khiêm cùng Khắc Lạc Duy gật đầu, rút khỏi thông tin.

Đế khoát tay, Linh biến mất tại trong phòng.

Ngoại trừ hai chiếc ghế một đen một vàng cùng thực vật trên án kỷ, căn phòng trống rộng rãi không có một vật, Đế ngồi trên chiếc ghế màu đen, xuyên qua thủy tinh cửa sổ, nhìn bầu trời hiện đầy đốm sao nhỏ lấp lánh bao phủ mặt đất kia.

"Đối tinh." Thanh âm nhẹ nhàng mà đùa cợt vang lên tại bên trong phòng. Đế cười khẽ, y chưa bao giờ nghĩ tới trong Pháp Tắc tối cao sẽ có loại Pháp Tắc này, quả thực giống như một loại trò chơi ghép đôi. Thế nhưng, bản thân lại không thể coi đó là trò chơi, bởi vì nhóm đồng bạn cũng gặp phải.

Chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ bởi vì loại ngôn từ buồn cười gọi là tình yêu tuyệt không phản bội kia mà dao động. Không phải bị những lời này cảm động, mà là vì ý nghĩa ẩn phía sau kia.

Từ trong sách biết được cái danh từ hư ảo gọi là hạnh phúc này, đó là một từ ngữ quá mức tốt đẹp, làm y khi lần đầu tiên nhìn thấy trên sách, bản thân cũng từng ảo tưởng qua loại đồ vật này, thế nhưng lại không biết nó rốt cuộc là cái dạng gì. Rất nhiều hạnh phúc đều sinh ra bởi cái từ yêu này, nếu như thật sự tồn tại loại đồ vật như thế, như vậy đồng bạn của mình có phải cũng có thể chiếm được hạnh phúc hay không? Ý nghĩ này toát ra, liền không có cách tiêu trừ.

Một cái tên là có thể, bản thân bởi vì một cái có thể mà dao động, vì một cái có thể của việc nhóm đồng bạn có thể có được hạnh phúc mà dao động, thậm chí xung động mà hạ quyết định, nắm chặt cái có thể này, đây quả thực không giống như sự tình mà bản thân sẽ làm, lại bởi vì một cái có thể mà làm ra quyết định để cho nhóm đồng bạn tiếp nhận đối tinh.

Quyết định này đến tột cùng sẽ mang đến điều gì cho nhóm đồng bạn? Là phản bội? Hay là sự chân thực của vận mệnh đối tinh? Quyết định này của y đến tột cùng là đúng hay sai?