Chương 16

Khi Tôn Hoàng phá kén mà ra, Đế biết người trước mắt này đã khác xưa, lực lượng sâu không lường được, đó là lực lượng tương đương cùng mình, ngưng kết mạnh mẽ trong cơ thể đối phương. Hai mắt mở ra, cũng không còn nhìn thấy khoảng không mênh mang trước kia, Tôn Hoàng trước kia tuy rằng sống, thế nhưng không có mục tiêu, không có cố chấp, cái gì cũng không có, chỉ là một cái vỏ hư vô, mà hiện tại, trong hai mắt kia đã xâm nhiễm dấu vết năm tháng, ẩn chứa trí tuệ vô tận, nội liễm thâm trầm, giống như mình, nhìn như trong suốt, kì thực sâu không thấy đáy, hơn nữa nguy hiểm.

Đối với điểm này, Đế cũng không cảm thấy kỳ quái, đối với ngoại giới mà nói chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với Tôn Hoàng mà nói lại là rất lâu, bản thân trước đây, cũng đã trải qua việc như vậy, bản thân bây giờ cũng có thể làm được chuyện như vậy. Khiến cho y cảm thấy có chút kỳ quái chính là Tôn Hoàng đã thêm một phần cổ xưa, đó là sự cổ xưa trầm lặng của năm tháng cùng lịch sử, loại cổ xưa thần thánh mà rất nặng này, mặc dù rất nhanh liền biến mất, nhưng y đã bắt được dấu vết tồn tại chợt lóe rồi biến mất kia. Cùng cảm giác tương tự Pháp Tắc tối cao.

Tôn Hoàng đi về phía Đế, lộ ra thần sắc ôn nhu, nói, "Đế, đối tinh của ta." Vào thời điểm chỉ cần vươn tay sẽ chạm được, Đế không lưu tình chút nào mà đẩy tay Tôn Hoàng ra.

Tôn Hoàng chấn động, được truyền thụ quá nhiều tin tức, biết rất nhiều thứ, thời điểm nhìn thấy Đế, vẫn còn bị vây trong trạng thái mê mang, tin tức Đế là đối tinh của hắn làm cho hắn quá mức cao hứng, cho nên quên mất, trước những năm tháng từng trải của mình, giữa Đế cùng hắn cái gì cũng không có, Đế không yêu hắn, thậm chí còn muốn muốn gϊếŧ hắn. (Ai đã từng đọc 3 bộ kia chắc đã hiểu những khúc trên này, ai ko hiểu thì ta xin giải thích như vầy: Đại khái là Tôn Hoàng ở trong cái kén, đối với ng" ngoài là chỉ 1 lúc, nhưng với ảnh là cả khoảng thời gian rất dài nên giọng điệu của ảnh nói giống như đã trải qua bao năm tháng xa cách giờ mới được gặp lại, trong lúc đó ảnh đã mạnh lên, học được rất nhiều thứ, biết thêm nhiều kiến thức, trong đó có chuyện của "đối tinh"!)

"Đế." Tôn Hoàng dịu dàng gọi. "Anh yêu em." Lúc này đây không phải nghi hoặc, mà là khẳng định, bên ngực trái đã xuất hiện ấn văn nói cho mình biết, bản thân đã thức tỉnh, cùng việc bản thân đã yêu Đế. (Đổi xưng hô từ đây, dù biết nó sến nhưng hãy nghĩ đến độ mặt dày của anh Hoàng là sẽ thấy bình thường lại thôi, haha)

"Thì sao, ta không cần yêu của ngươi." Phản ứng của Đế vẫn giống như trước.

"Đế, anh sẽ không từ bỏ, sẽ không." Tuyệt đối không, thật vất vả mới có người có thể làm cho tâm của mình sinh ra cảm giác, thật vất vả cùng Đế gặp mặt, ước muốn tâm của Đế là cường liệt như vậy, như thế nào có thể buông tay.

"Tưởng rằng có Pháp Tắc tối cao che chở ngươi, ta không thể gϊếŧ ngươi sao?" Đối với sự kiên trì của Tôn Hoàng, Đế cười nhạo.

"Không, em sẽ, thế nhưng, Đế, hiện tại muốn gϊếŧ anh không phải dễ dàng như vậy." Tôn Hoàng tự tin nói, truyền thừa huyết mạch đã hoàn thành, cho dù bây giờ chưa phải là đối thủ của Đế, thế nhưng muốn chạy thoát vẫn có thể làm được.

"Xác thực." Đối với điểm này, Đế không phủ nhận, "Ta rất nghi hoặc, ngươi cùng Pháp Tắc tối cao có quan hệ gì?" Đế nghi hoặc nói, đây chính là nghi hoặc hiếm thấy, bất quá sự lý giải của y đối với Pháp Tắc tối cao xác thực không nhiều, thế nhưng Pháp Tắc tối cao không nên cùng loài người có quan hệ, như vậy Tôn Hoàng là đã có chuyện gì xảy ra?

"Đây là một chuyện xưa rất dài." Tôn Hoàng nói, cũng nói cho Đế hắn cùng Pháp Tắc tối cao là có quan hệ.

"Ta có thời gian rất dài nghe ngươi nói, hay là, ta đến." Đế nói, trong lời nói mang theo nguy hiểm, không dễ dàng không có nghĩa là không thể. (Đế nói "đến" ở đây là "xử" Tôn Hoàng đó, không dễ dàng "xử" không có nghĩa là không thể "xử"! =.=!)

Tôn Hoàng đã biết rất nhiều chuyện, tại không lâu trước đây cũng biết dị năng của Đế là cắn nuốt, đương nhiên biết đặc tính của cắn nuốt, cắn nuốt lực lượng cùng ký ức, năng lực sức sống đáng sợ. Không cần nghĩ, Tôn Hoàng chỉ biết chọn lựa chọn đầu tiên, như vậy còn có thể nói nhiều chuyện cùng Đế không phải sao.

Tôn Hoàng nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, thủy tinh bị nghiền nát, gió gào thét xông vào, trong phòng một mảnh bừa bãi, Ngũ Mang Tinh chật vật ngã trên mặt đất, nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Tôn Hoàng nhíu mày, một ý niệm chuyển động trong đầu, vết thương cùng lực lượng của Ngũ Mang Tinh khôi phục.

Nhóm Ngũ Mang Tinh cảm giác được lực lượng khôi phục, động tác nhanh chóng mà đứng lên, di động đến bên người Tôn Hoàng, đề phòng mà nhìn Đế ngồi ở chỗ kia cùng Linh đứng phía sau Đế. (Giờ còn cần mấy ng" bảo vệ sao!? Hừ!)

"Sofia, đi chuẩn bị chút thực vật lại đây." Tôn Hoàng trước tiên an bài Sofia. Chuyện xưa này quá dài, cũng không thể để cho Đế bị đói. (Có đói sao!?)

"Thần Tọa." Sofia rất do dự, thế nhưng dưới một mệnh lệnh áp bách cùng ánh mắt uy áp của Tôn Hoàng, chỉ có thể khom người hành lễ đi ra ngoài.

Tôn Hoàng nhìn xung quanh một chút, mọi người của Eden liền chứng kiến được cảnh sắc thời gian đảo lưu, từng phiến thủy tinh vỡ vụn tán rơi kia trôi nổi trong hư không, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí nguyên bản của chúng nó, chỉ là một cái chớp mắt, chủ thành khôi phục nguyên trạng, nhìn không ra dấu vết bị hư hao.

Điều này làm cho mọi người lần thứ hai tin tưởng, hết thảy vừa rồi xuất phát từ Quang Hoàng Thần Tọa, kính ngưỡng cùng sùng kính đối Tôn Hoàng nâng cao thêm một tầng.

Một cái phất tay, bừa bãi trong phòng biến mất hư không, một cái ghế màu vàng xuất hiện, tạo hình đơn giản mang theo phong cách cổ xưa, đó là một cái ghế bình thường dùng ánh sáng ngưng kết ra, hư ảo mờ mịt nhưng lại thật sự tồn tại.

Tôn Hoàng ngồi xuống, cùng Đế đối lập mà nhìn.

Động tác của Sofia cũng rất nhanh, nhóm bồi bàn được huấn luyện mặc dù bởi vì biến động vừa rồi còn có chút ngây người, bất quá bọn họ đã từng trải qua sự dạy bảo của Sofia, rất nhanh đã di chuyển, dưới mệnh lệnh của Sofia bưng thực vật, tiến đến án kỷ, rất nhanh đã an trí xong.

"Đi xuống." Ngoại trừ đối với Đế, ngữ khí của Tôn Hoàng phi thường uy áp mang theo áp bách, khiến cho Ngũ Mang Tinh không thể không tuân theo, bọn họ cảm giác được Thần Tọa so với dĩ vãng càng đáng sợ hơn.

Sau khi Ngũ Mang Tinh cùng người hầu đi xuống, Tôn Hoàng nhìn Linh đứng phía sau Đế, Tôn Hoàng lúc này đã rõ ràng, Linh quả thật không phải nhân loại, thậm chí không phải sinh vật, bởi vì bản thân đối với linh hồn rất mẫn cảm không cảm giác được linh hồn của đối phương, khối thân thể kia bất quá chỉ là vật do năng lượng ngưng kết ra.

Đối với tầm mắt áp bách mười phần của Tôn Hoàng, Linh vẫn bình tĩnh như cũ, trên thế giới này không có gì có thể khiến cho hắn e ngại, bởi vì trong trình tự của hắn không có cái tồn tại này.

"Linh." Đế lúc này đạm đạm nói một tiếng.

"Vâng, chủ nhân." Sau khi Linh nói xong biến mất tại chỗ.

"Bây giờ có thể nói." Đế nhìn Tôn Hoàng.

Tôn Hoàng ngưng mắt nhìn Đế, nhãn thần êm dịu ôn hòa, gương mặt mang cười, như mộc xuân quang, hai tay giao nhao, Tôn Hoàng đang nghĩ nên nói như thế nào, "Ký ức khởi đầu của anh, là đứng trên mặt đất hoang vu, anh không biết cha mẹ của mình, không biết như thế nào lại ở nơi đó, chỉ nhớ rõ anh gọi là Tôn Hoàng, còn biết vận dụng lực lượng. Trình độ của Người khống chế, tại cái ngày anh có ký ức đó, đã có được." Tôn Hoàng trước tiên nói đến quá khứ của bản thân.

"Anh chưa từng nghĩ tới đi truy tìm đáp án, đó là chuyện không cần thiết, anh sống, lại không biết vì sao mà sống, anh cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không quan tâm, bất quá, Đế, anh hiện tại đã biết rõ, vì sao anh xuất hiện tại thế giới này, vì sao mà sống, đó là vì để gặp em." Ngữ khí của Tôn Hoàng mang theo kích động, để gặp Đế, chính là ý nghĩa của sinh mệnh hắn, là Đế làm cho hắn có cảm giác sống, làm cho hắn có nhớ nhung cùng chấp nhất sống sót.

Đế không động, tiếp tục nghe.

"Huyết mạch của anh vừa mới thức tỉnh," Tôn Hoàng đối với trái tim sắt đá của Đế có chút khổ sở, bất quá lập tức tỉnh lại, Đế của hắn quả nhiên rất lợi hại, không chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt là có thể đả động, bản thân còn phải nỗ lực a. (Chẹp, mấy người ai mà chả thế, lại còn "Đế của hắn" mới ghê chứ!)

"Truyền thừa ký ức sao?" Đế mở miệng.

"Đúng vậy, ký ức đến từ trong huyết mạch." Tôn Hoàng khẳng định, sau đó bắt đầu nói ra ký ức trong huyết mạch của hắn.

Hết thảy đều có một khởi đầu, khởi đầu của chuyện xưa, khởi đầu của sinh mệnh, khởi đầu của thế giới, mà khởi đầu của khởi đầu, thế giới bất quá chỉ là một mảnh hỗn độn, hỗn độn cái gì cũng không có.

Mà sinh mệnh khởi đầu sinh ra tại trong hỗn độn này, bọn họ cường đại, nhưng trong thế giới hư không, lực lượng cường đại như vậy không dùng được, bọn họ ngay cả du͙© vọиɠ chiến đấu cũng không có, bọn họ sống, nhưng sống không có ý nghĩa, hờ hững mà nhìn hết thảy, không thú vị chính là cuộc sống của bọn họ.

Bọn họ có được trí tuệ vô cùng cao minh, sáng tạo văn tự khởi đầu, thế giới quá mức tịch mịch, trong tộc nhân không có sinh mệnh mới được sinh ra, tất cả mọi người đều biết, cho dù qua bao lâu, thế giới đều là một tầng không thay đổi.

Cuộc sống nhàm chán, sống không thú vị, trí tuệ thâm trầm như bọn họ mê mang, sự tồn tại của bọn họ rốt cuộc là vì cái gì, cứ như vậy mà sống, cuối cùng bọn họ không thể chịu đựng được loại cuộc sống này, lực lượng bạo xuất, gió bão dấy lên cuốn theo tất cả hỗn độn, hỗn độn rung chuyển, hết thảy bắt đầu biến hóa.

Tại trong gió bão rung chuyển, có vài thứ thay đổi, trong kẽ hở do rung chuyển hình thành, có sinh mệnh khác được sinh ra. Bọn họ chú ý tới, sau đó đem lực chú ý chuyển dời đến nơi đó, nhìn sinh mệnh mới, bọn họ quá mức cường đại, chỉ cần tới gần, cũng có thể làm cho thế giới mới sụp đổ, tất cả bọn họ đứng xa xa mà nhìn, nhìn sinh mệnh mới sinh lão bệnh tử, đó là những thứ hoàn toàn cách biệt với bọn họ, nhìn sinh mệnh sinh sôi nảy nở, bọn họ bắt đầu chờ đợi bọn họ cũng sẽ có một sinh mệnh mới được sinh ra, đáng tiếc, cường đại như bọn họ, tại phương diện này vẫn không có thu hoạch.

Bất ngờ phát sinh, thế giới trong kẽ hở kia bị phá hủy trong một lần gió bão không gian, niềm vui thú duy nhất trong cuộc sống của bọn họ biến mất. Bọn họ một lần nữa làm cho lực lượng bạo động, nhưng làm thế nào cũng vô pháp sinh ra sinh mệnh đồng dạng.

Thế giới một lần nữa trở nên buồn chán, mà cuộc sống như vậy, bọn họ không muốn tiếp tục tiếp nhận, bọn họ làm ra quyết định, bọn họ dùng trí tuệ vô cùng cao minh của bọn họ bắt đầu kế hoạch, phân tích nguyên nhân sinh ra sinh mệnh, từ bỏ sinh mệnh không thú vị của bọn họ mà sáng tạo ra thế giới có được sinh mệnh đông đảo, đó chính là sự khởi đầu của thế giới, cũng là sự ra đời của Pháp Tắc tối cao cấu tạo thế giới, chính là dùng sinh mệnh cùng lực lượng của bộ tộc kia mà hình thành.

Mà trong một khắc Pháp Tắc hình thành, bộ tộc kia cũng biến mất, lưu lại chỉ có quy luật đã định, vì để cho thế giới có thể tồn tại trong thời gian dài, tất cả sinh mệnh đi ngược lại quy luật đều sẽ phải nhận sự nghiêm phạt đến từ nó.

Bọn họ cũng không hối hận khi làm như vậy, sống rất không thú vị, trước khi hóa thành Pháp Tắc, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, bởi vì bộ tộc của bọn họ cứ như vậy mà biến mất, ngay cả một sinh mệnh mới cũng chưa từng xuất hiện, ngay khi bọn họ tiếc nuối như vậy, một sự dao động năng lượng nho nhỏ đột nhiên xuất hiện tại trong hỗn độn, khiến cho bọn họ mừng rỡ như điên, đó là sinh mệnh mới của bộ tộc bọn họ, thế nhưng so với bọn họ, sinh mệnh này quá yếu ớt, tùy thời đều có thể biến mất tại trong hỗn độn, hỗn độn không thích hợp cho hắn sinh tồn.

Hỗn độn phải biến mất, nếu không, sinh mệnh bé nhỏ này sẽ diệt vong, bộ tộc thật vất vả mới có sinh mệnh mới như thế nào có thể để cho hắn biến mất, cho nên chuyện sáng tạo thế giới không thể trì hoãn.

Lúc này bọn họ tiếc nuối chính là không có cách nào tự mình chiếu cố sinh mệnh nhỏ bé này, trước khi bọn họ hóa thành Pháp Tắc, bọn họ bảo vệ tốt cho sinh mệnh nhỏ bé này, để vào trong dòng chảy thời gian, để cho hắn xuất hiện tại một địa phương thích hợp nhất, ở nơi đó, hắn sẽ có được những thứ mà bộ tộc bọn họ chưa bao giờ từng có.

Nghe đến đó, Đế đã rõ ràng cái sinh mệnh nhỏ bé kia là ai.

"Điều anh sẽ gặp được chính là em, Đế." Bởi vì em, anh mới ở nơi đây.