Chương 8

Màn đêm phủ xuống, nhìn không thấy ánh trăng, tinh quang duy nhấtcũng đã biến mất, trên màn trời một mảnh tối đen, không có một tia ánh sáng, đại bộ phận mặt đất cũng bao phủ trong bóng tối, chỉ có hỏa đăng trong thành thị vẫn còn lấp lánh, từng chút như đầy sao.

Biến dị thú rục rịch nhìn ngọn hỏa đăng phát sáng kia, tại trong tận thế này, biến dị thú cùng người đều làm thức ăn cho nhau, thấy ngọn hỏa đăng kia, biến dị thú biết có người, có thức ăn ở nơi đó, mà loài người không dám tắt hỏa đăng, chút ánh sáng này có thể khiến cho bọn họ an tâm một chút, cho dù biết sẽ dẫn biến dị thú tới, mọi người cũng không muốn tại ban đêm tắt đi hỏa đăng.

Biến dị thú kêu rống, tại ban đêm yên lặng vang dội phá lệ, mọi người trong thành hãi hùng khϊếp vía, một đêm này không biết có bao nhiêu người sẽ làm thức ăn cho biến dị thú.

Trong đông đảo các thành thị, chỉ có thành Eden bất đồng, tiếng kêu của biến dị thú ngoài trăm dặm căn bản không cách nào ảnh hưởng đến bọn họ, sinh hoạt yên vui, hưởng thụ sự yên lặng an ổn xa xỉ trong loạn thế, người có tiền nhàn rỗi thậm chí có thể ở trong quán rượu uống rượu sang quý, ở trong mắt người mới đến Eden, địa phương này quả thực là thiên đường.

Dược dinh dưỡng giá rẻ, đủ để bảo chứng sống sót, chỉ cần có tiền thậm chí có thể hưởng thụ được thức ăn thiên nhiên, ban đêm có thể an tâm ngủ, nghe không thấy tiếng kêu rống làm người ta sợ hãi, cuộc sống ở chỗ này thật sự là...

Chủ thành tại trong bóng đêm là bắt mắt như vậy, kiến trúc hùng vĩ, ngọn hỏa đăng sáng rực, tản ra quang mang chói mắt.

Sắc trời tối mờ, ngọn hỏa đăng tại chủ thành lấp lánh, người tôn quý nhất của Eden gõ vang cánh cửa cách vách phòng hắn.

Cánh cửa mở ra, Tôn Hoàng nhìn người mở cửa nhíu mày, kia không phải người hắn muốn gặp, mà là Linh.

Linh trầm mặc tránh ra, bất mãn của Tôn Hoàng lập tức biến mất, trên mặt lần thứ hai xuất hiện tươi cười.

Đế . Lạp Pháp đã cởi ra áo choàng hắc sắc, một bộ hắc y, có sự nghiêm cẩn, cũng có vẻ lịch sự tao nhã thanh nhàn, nhu hòa như nước, vải dệt dưới ngọn hỏa đăng ẩn ẩn có lưu quang, cắt may vừa người, nhưng không chật, theo sự di động khi đi, có cảm giác phiêu dật xuất trần, làm tôn lên nét tươi cười thương xót của dung nhan tinh xảo hoàn mỹ, như thần giáng lâm nhân gian. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, có thể nhìn thấy sự trong trẻo nhưng lạnh lùng trong ánh mắt màu đen kia, lãnh tuyệt không mang theo cảm tình, không mang theo thương xót, đó là sự tàn khốc thuộc về hắc ám.

"Đế, nghỉ ngơi có tốt? Có cái gì không hài lòng." Tôn Hoàng che đi si mê trong nháy mắt, hỏi.

"So với ăn gió nằm sương, hoàn cảnh như vậy đã là xa xỉ." Đế . Lạp Pháp không mang theo bất luận khen ngợi gì, mà nói ra sự thật, so với những kinh nghiệm y từng trải trên khối đất đã biến mất kia, đây quả thật là quá xa xỉ. Mà mình hiện tại, đối với những thứ này không có gì quan tâm.

"Vậy là tốt rồi," Có thể làm cho Đế hài lòng, Tôn Hoàng thật cao hứng, phần cao hứng này cũng biểu lộ rõ ràng trên mặt. "Ta mang ngươi đi sảnh ăn dùng cơm." Tôn Hoàng phát ra lời mời.

"Được." Đế . Lạp Pháp khẽ gật đầu.

Hai người cùng rời đi, đi sảnh ăn trước, Linh bị bỏ qua, trầm mặc đi theo phía sau hai người.

Màn thủy tinh ngăn trở cuồng phong bạo ngược tàn phá trên cao, làm cho người ta an cư bên trong, không chịu nỗi khổ gió táp mưa sa.

Chiếc bàn không tính là lớn, hình chữ nhật, vị trí hai người ngồi tại hai đầu đối diện cách không xa, nói chuyện với nhau sẽ không cố sức, cũng có thể nhìn thấy được sự biến hóa thần sắc của đối phương.

Trên bàn ăn, bày trí thức ăn tinh xảo, nơi nơi điểm chút nụ hoa, trước khi tận thế đây không tính là gì, nhưng tại trong tận thế, hoa cũng là một loại thực vật trọng yếu, tại trong sự tàn phá của loài người cùng sự hiểm ác của tự nhiên, đối đại đa số người bây giờ còn sống mà nói, hoa là những thứ trong truyền thuyết.

Rượu nho trắng được ủ từ trái nho hái từ thiên nhiên dưới quang huy màu vàng chập chờn của ngọn hỏa đăng.

Tôn Hoàng cùng Đế . Lạp Pháp hai người trầm mặc dùng cơm, Tôn Hoàng không cảm thấy nặng nề, ngược lại cảm giác ít đi sự cô tịch một người dùng cơm trong dĩ vãng. Như không cần thiết, Đế . Lạp Pháp cũng không phải người chủ động mở miệng tìm đề tài.

Tôn Hoàng tại trên bàn cơm lưu ý sắc mặt đối phương, quan sát đối phương đối thức ăn có hài lòng hay không, tiếc nuối chính là hắn không thể từ trên mặt Đế . Lạp Pháp nhìn thấy một tia biến hóa, thậm chí ngay cả tình huống ăn nhiều thêm vài ngụm thức ăn cũng không phát sinh. Bất quá, nhìn đối phương ưu nhã xắt miếng thịt sắp xếp trong đĩa, từng ngụm nhỏ để vào trong miệng, bàn tay trắng nõn lay động chất lỏng màu vàng kim, đặt giữa môi, hơi mở môi, để cho chất lỏng màu vàng chảy vào trong miệng. Môi bị sắc rượu làm trơn bóng, dưới ngọn hỏa đăng phảng phất như cũng có sự sáng bóng màu vàng kia, làm cho người ta muốn đi thưởng thức.

Tay Tôn Hoàng khẽ dừng lại, mình đang suy nghĩ cái gì. Ý nghĩ như vậy đối với Đế . Lạp Pháp giống mình đều là nam nhân cường hãn quả thực là sự vũ nhục, mình như thế nào lại nghĩ như vậy.

Bữa tối tiếp tục tiến hành trong trầm mặc, đối sự chăm chú quan sát của Tôn Hoàng, Đế . Lạp Pháp biết, nhưng không nói gì, cũng không lưu ý. Những thứ trên đời có thể khiến cho hắn để ý rất ít, Tôn Hoàng không nằm trong đó.

Bữa ăn hoàn tất, hoa quả tươi mới đã cắt gọt được bày lên, hưởng dụng xong cái này, bữa tối cũng tới lúc kết thúc.

Tôn Hoàng từ trong tâm tư quỷ dị khôi phục lại bình thường, mời Đế . Lạp Pháp đi tản bộ vận động sau khi ăn xong.

Đến tận khi tiễn Đế trở lại phòng, độ cung nơi khóe miệng Tôn Hoàng chưa hề buông, hiển nhiên tâm tình hắn rất tốt.

"Thần Tọa." Sofia đối Tôn Hoàng đang muốn về phòng nói.

Tâm tình Tôn Hoàng không tồi hiếm thấy ân một tiếng, ngoại trừ trước mặt Đế . Lạp Pháp, Tôn Hoàng vẫn là người chí cao, lạnh lùng, không kiên nhẫn, ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời.

"Carlisle, Julian, có một số việc muốn nói cùng Thần Tọa," Sofia nghiêm túc nói.

Tôn Hoàng không đáp lại gì, ý tứ là hắn không muốn nghe.

"Là về Lạp Pháp đại nhân." Sofia tiếp tục cố gắng.

Cước bộ Tôn Hoàng dừng lại, sau đó rất rõ ràng trầm hạ mặt, "Bọn họ thật to gan." Tôn Hoàng mặc kệ chuyện Eden, không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết, Julian cùng Carlisle làm gì hắn như thế nào không nghĩ ra. Bọn họ cũng dám đi điều tra Đế, Tôn Hoàng đối chuyện này rất phẫn nộ, phẫn nộ đến mức khí thế quanh thân xuất hiện dao động rõ ràng, một cỗ uy áp lãnh lệ, không lan đến người khác, trực tiếp áp đảo trên người Julian cùng Carlisle, khiến họ chật vật quỳ xuống, yết hầu hơi ngọt.

Sofia có được năng lực cảm nhận tâm linh cảm giác được sự thống khổ của Julian cùng Carlisle, quỳ xuống cầu tình, "Thần Tọa, Julian cùng Carlisle chỉ là tận trách nhiệm của mình, xin ngài tha thứ bọn họ." Nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên Thần Tọa đối bọn họ ra tay, dĩ vãng bất luận phạm sai gì, Thần Tọa đều không truy cứu, bây giờ mới phát hiện, bởi vì Thần Tọa không quan tâm cùng mặc kệ, lá gan của bọn họ giống như lời Thần Tọa, đã biến lớn.

"Hừ." Tôn Hoàng hừ lạnh, không thu hồi uy áp.

Sofia cảm giác được, lần thứ hai thỉnh cầu, "Thần Tọa, mạo muội nói lời bất kính, Lạp Pháp đại nhân không rõ từ đâu tới, chỉ nhìn tướng mạo, khí chất của Lạp Pháp đại nhân, sẽ không yên tĩnh vô danh, hơn nữa thuộc hạ quan sát, đối với hoa, trái cây những thứ rất ít cùng trân quý, Lạp Pháp đại nhân biểu hiện rất bình thường, bộ dáng thản nhiên, có thể thấy được Lạp Pháp đại nhân đối với những thứ đó cũng là thường xuyên nhìn thấy. Như vậy hẳn là Lạp Pháp đại nhân cũng có một nơi sống yên ổn, tựa như Eden, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghe qua. Điều này không phải rất kỳ quái sao? Nếu như thật sự có thành thị không biết đến tồn tại, Lạp Pháp đại nhân cũng có thể là thành chủ, vì sao lại muốn tới nơi này? Y có mục đích gì?" Sofia đại biểu Ngũ Mang Tinh nói ra nghi hoặc của bọn họ.

Tôn Hoàng thu hồi uy áp, đạm đạm nói, "Người nhàm chán, đều thích tự tìm phiền não," Nói xong, vào cửa, trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, Sofia nghe thấy Tôn Hoàng nói, "Đế là Người khống chế."

Sofia sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới thuyết pháp của Người khống chế, nắm giữ trụ cột cấu thành thế giới — Pháp Tắc, có được quyền lợi hiệu lệnh Pháp Tắc, Pháp Tắc là thần dân trung tâm nhất của Người khống chế, vô điều kiện hoàn thành ý nguyện của Người khống chế.

Julian cùng Carlisle theo cảm nhận tâm linh nghe được câu nói cuối cùng của Tôn Hoàng cười khổ, rốt cuộc bọn họ đang làm gì a? Chỉ cần Người khống chế nguyện ý, thành lập hay hủy diệt một tòa thành thị rất đơn giản, căn bản không cần nguyên nhân, muốn ẩn giấu một tòa thành thị không bị ngoại giới biết cũng là chuyện dễ dàng.

Mục đích, cho dù y có mục đích gì, bọn họ có thể ngăn cản sao? Để cho Thần Tọa ra mặt, bọn họ có năng lực này sao? Thần Tọa, chỉ cần có thể làm cho hắn cảm giác sẽ không nhàm chán mới có thể hành động, thành lập Eden không phải cũng vì không buồn chán sao? Càng đáng sợ chính là, Thần Tọa có thể cùng vị Lạp Pháp đại nhân kia cùng nhau hành động hay không. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ, đối mặt hai Thần Tọa, bọn họ tình nguyện chết trước.

Tôn Hoàng tiến vào trong phòng, cảm giác trống rỗng, trước kia không có cảm giác rõ ràng, là bởi vì sự xuất hiện của Đế, thứ cảm giác phong phú trong tâm kia, làm cho chiếc hố trống rỗng cô đơn dĩ vãng đặc biệt rõ ràng. Đế, ngươi có biết sự xuất hiện lần đầu tiên của ngươi làm cho ta có cảm giác đang sống!?

Rất mạnh, thời điểm khi nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, liền biết ngươi rất mạnh, Pháp Tắc của thế giới này, ngươi đã nắm giữ toàn bộ; bởi vì dĩ vãng không cần, cũng không có tâm cứu thế, mới không nắm giữ toàn bộ, nhưng sau khi ngươi xuất hiện, ta muốn nắm giữ, không vì cái gì khác, đơn giản là ta không muốn kém hơn.

Hai người chúng ta rất giống a, nắm giữ Pháp Tắc, chúng ta có năng lực thay đổi thế giới, nhưng lại đồng dạng không làm, nhưng ta lại đột nhiên luyến tiếc thế giới này, bởi vì có sự tồn tại của ngươi. Lần đầu tiên quan tâm một người, khẩn trương bối rối không biết đối mặt như thế nào.

Tôn Hoàng nhớ tới biểu hiện hôm nay, liền cảm thấy buồn cười. Thời điểm Đối mặt Đế, hắn chỉ có một lần khẩn trương, không biết ứng đối như thế nào. Nguyên nhân lưu ý, không muốn truy cứu, như bây giờ là tốt rồi, hắn thích những cảm giác dâng lên trong tâm vì Đế, cho dù là phẫn nộ cùng bất mãn, cũng là loại đặc biệt, chỉ vì Đế mà sinh ra.

Tôn Hoàng buông tâm, nhắm mắt, bắt đầu khống chế toàn bộ Pháp Tắc.

Đế . Lạp Pháp nhìn những ngọn hỏa đăng dưới cửa sổ như đầy sao, hết thảy vừa rồi Julian, Carlisle, Sofia cùng Tôn Hoàng y đã thấy nhất thanh nhị sở thông qua Linh. Thời điểm tắt đi màn hình cảm giác được căn phòng cách vách xuất hiện dao động.

Đế . Lạp Pháp nhẹ nhàng cười, đang khống chế Pháp Tắc a. Nhưng Tôn Hoàng, chỉ như thế còn chưa đủ, thế giới thực sự không nhỏ hẹp như vậy, cho dù ngươi nắm giữ Pháp Tắc, ở trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là con kiến.

Một đêm này cùng dĩ vãng không có gì bất đồng, có người trở thành thức ăn của biến dị thú, có người sống đến ngày thứ hai, tại trong tận thế tiếp tục giãy dụa sinh tồn, là bản năng ngoan cố của loài người.