Chương 16: Thanh Đạo Phu( Người Dọn Dẹp)

Sau khi đóng cửa lại, A Sai nhìn thoáng qua lão nhân ngoại quốc còn đang chuyên tâm đối phó với vết máu trên vách tường, thấy hắn không có phản ứng gì, mới đi tới bên cạnh Monroe, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng câu từng chữ thấp giọng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông cố ý an bài tôi ở cùng một khách sạn với hắn, chính là để hắn đến gϊếŧ tôi sao? ”

"Ý nghĩ thiên mã hành không( ý là trí tưởng tượng phong phú) này của cậu thật đúng là ngoài dự liệu của tôi."

Monroe cười ha hả, từ trên sô pha đứng lên, chỉ vào phía sau sô pha nói: "Lại đây giúp tôi một việc, công việc thanh đạo phu( người dọn dẹp) như vậy tuy rằng không cần cậu tự mình động thủ, nhưng biết rõ quy trình luôn luôn không thừa. ”

Khi Monroe nói chuyện, A Sai mới nhìn thấy tấm thảm đã được cuộn lại phía sau ghế sofa. Đồ đạc trong phòng khách đã bị dời đi nơi khác, hai người chỉ cần trải tấm thảm này xuống là được. Sau khi trải thảm xong, A Sai vẫn không hiểu, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là mười phút, Monroe làm sao có thể thay đổi bộ dạng nơi này một lần nữa...

Lúc này, ông già nước ngoài kia đã xử lý xong vết máu trên tường. Hắn đem dụng cụ cùng tất cả đồ đạc làm sạch đều thu thập trong một cái túi nhựa màu đen, sau đó từ trong phòng ngủ đẩy tới một chiếc xe dọn dẹp của khách sạn, đem tất cả đồ đạc đặt vào trong xe, một cái đầu người chết lộ ra, chính là người nước ngoài vừa rồi bị A Sai dùng gạt tàn đập chết.

Sau khi nhét túi nhựa màu đen cùng với tấm thảm thay thế vào xe dọn dẹp, ông già nước ngoài tóc hoa râm kia mới quay lại với Monroe bằng tiếng Anh " Những thứ mắt có thể nhìn thấy đã được xử lý sạch sẽ, nếu không có dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp, sẽ không ai biết rằng đây là hiện trường án mạng. Việc còn lại cần làm là thay thế tất cả vật phẩm ở đây, tôi đã đặt một gian phòng giống như phòng này để chuẩn bị hoán đổi, trong vòng hai ngày sẽ hoàn thành tất cả công việc. ”

Sau khi ông lão nói xong, Monroe lấy ra một cuốn chi phiếu, ký lên một tấm chi phiếu rồi đưa cho lão nhân ngoại quốc này, cười tủm tỉm nói: "Lưu lại chút cho mình dưỡng lão, đừng đem tất cả ném vào trong váy mấy vị cô nương, tuổi của ông chính là thời kỳ dễ bị đột quỵ. ”

"Quản tốt chính mình đi" Lão nhân nhìn thoáng qua con số trên chi phiếu, cảm thấy coi như vừa lòng mới nhận lấy tờ chi phiếu. Sau khi cẩn thận cất tờ chi phiếu xong, mới nói tiếp với Monroe:

"Tang lễ của anh, tôi cũng tham gia, Ám Dạ cho anh danh hiệu tuẫn đạo giả ( tử vì đạo) . Hiện tại anh lại sống sờ sờ xuất hiện ở Thượng Hải, nếu năm người đứng đầu Ám Dạ biết anh gϊếŧ người của bọn họ, sẽ có phản ứng gì? Cho dù là vì mặt mũi, cũng không thể để cho anh tiếp tục sống trên đời. ”

Nói đến đây, lão nhân dừng một chút, đảo mắt nhìn A Sai một cái, sau đó tiếp tục hướng về phía Monroe nói: "Hiện tại tiểu tử kia gϊếŧ chết người của Ám Dạ, cho dù chỉ là thành viên bên ngoài, quân cờ domino cũng sẽ có lúc đổ lên người anh..."

“Cầm chi phiếu của ông rồi đi mau phắn đi đi... Đừng lăn quá xa, ông hiểu tôi muốn nói gì. "

Không đợi lão nhân nói xong, Monroe đã cười mắng, cắt đứt lời nói của hắn. Sau khi làm một cái mặt quỷ, hắn tiếp tục nói: "Khách sạn này có một quán bar, làm sạch nơi này sớm, ông vẫn còn thời gian để ngâm mình ở đó một chút. Có rất nhiều cô nương đang chờ đợi ông đấy. ”



Ông già quay đi, đẩy chiếc xe dọn vệ sinh đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Là bạn bè cũ của anh, tôi sẽ cung cấp cho anh một tin tức miễn phí. Có một Ám Dạ xếp hạng cao đang ở Thượng Hải, hẳn là lén mấy vị đại gia ra ngoài tiếp nhận công việc riêng. Hắn và người liên lạc của tên quỷ chết này là bạn bè..."

Khi nói đến đây, ông già kia đã đi tới cửa, hắn quay đầu lại nhìn Monroe, nói một câu cuối cùng:

"Nếu bị Ám Dạ tìm được, đừng nói tôi tiết lộ. "

Sau khi nói xong, cũng không đợi Monroe trả lời, ông già kia đã xoay người đẩy xe dọn dẹp đi ra khỏi phòng.

Mãi cho đến khi ông già đi ra ngoài, A Sai mới nhìn chằm chằm vào Monroe rồi hỏi,

"Ông già nước ngoài đó là ai? Nghe ý tứ trong lời nói của ông ta, ông cùng người đến đây gϊếŧ tôi đều là người của Ám Dạ. Ông thiên tân vạn khổ tìm bằng được tôi, rốt cuộc là vì cái gì? ”

"Những chuyện này chỉ là một chút nhạc đệm mà thôi, tôi đã nói với cậu, tôi muốn đem đồ mà cha cậu dạy cho tôi, chuyển giao lại cho cậu."

Lúc nói chuyện, Monroe tự rót một ly whisky, sau khi uống một ngụm rượu trong ly, lúc này mới cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai A Sai, nói: "Tóm lại ông ấy dạy tôi như thế nào, tôi sẽ dạy cậu như thế đấy..."

Nói đến đây, Monroe từ trên sô pha đứng lên, nhìn A Sai một cái, tiếp tục nói: "Bất quá cho dù là nhạc đệm cũng là có từng chương, có hứng thú đi xem chương tiếp theo còn có cái gì hay không..." Lúc nói chuyện, Monroe lại rót cho mình nửa ly whisky, bất quá còn chưa đợi hắn cất chai rượu đi, A Sai đã trực tiếp đưa tay đoạt lấy bình rượu. Một bên nhìn chằm chằm Monroe, một bên ngửa cổ uống sạch nửa chai whisky còn lại.

Sau khi rượu xuống bụng, sắc mặt A Sai mới khôi phục một chút hồng nhuận. Hắn liéc mắt nhìn Monroe nói: "Dù sao cũng đã như vậy rồi, cho dù phía trước là vách núi, tôi cũng đi theo ông một chuyến, cùng lắm thì trở về lò, hai mươi năm sau vẫn là một trang hảo hán. Bất quá, nói trước, ông đối xử với tôi như thế nào, tôi đều có thể tiếp nhận, nhưng chỗ ông ngoại nếu có một sai lầm, bất chấp 50kg thịt này không còn, tôi cũng phải lôi kéo ông cùng nhau đồng quy vu tận. ”

"Phản ứng của cậu thật sự giống như tôi năm đó tôi." Đối với uy hϊếp của A Sai, Monroe không hề để ý chút nào, cười tủm tỉm uống whiskey trong ly của mình, sau đó chậm rãi đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Đến phòng của tôi, đến xem người đứng sau màn kịch..."

Mượn rượu, A Sai đi theo Monroe đến phòng của hắn. Chỉ thấy trên một chiếc ghế đặt giữa phòng khách, có một người nước ngoài chừng ba mươi bốn mười lăm tuổi bị băng dính trói vào ghế, dáng người kẻ này thấp bé gầy gò, nhìn cũng chỉ chừng 40-45 kg. Anh bạn ngoại quốc này bị trói rất có kỹ xảo, băng dính trên người cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho hắn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tai, mắt và miệng của người đàn ông này đều bị quấn băng dính. Mãi cho đến khi Monroe và A Sai đến gần, hắn mới phát hiện ra rằng có ai đó đã đến bên cạnh mình. Sau khi do dự một chút, bắt đầu liều mạng vặn vẹo thân thể, cái miệng đang bị quấn băng dính cũng bắt đầu phát ra thanh âm "Ô ô".



Monroe đưa tay kéo băng dính quấn quanh mắt người này ra, nhìn thấy người trước mắt chính là Monroe đã chế phục mình, người bị trói mới ngừng giãy dụa. Vẻ mặt vô tội nhìn Ám Dạ NO.1, tiếng "ô ô" trong miệng cũng nhỏ lên.

"Bây giờ tôi sẽ xé băng dính trên miệng của anh ra" tuy nói là như vậy, nhưng Monroe không có ý định ra tay, ông ta mỉm cười và tiếp tục nói với người bị trói:

"Nhưng nếu anh hét lên, ảnh hưởng đến các vị khách đang nghỉ ngơi ở xung quanh, tôi chỉ có thể đánh nát yết hầu của anh, làm cho anh không thể nói được gì nữa. Hiểu chưa? "

Người bị trói nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, liên tục gật đầu với Monroe.

Lúc này Monroe mới kéo băng dính ở miệng người kia ra, người này thở hổn hển vài hơi, mới đáng thương nhìn thoáng qua A Sai phía sau Monroe, nói bằng tiếng Anh: "Tôi sẽ hợp tác với các anh, trong túi áo của tôi có một tấm danh thϊếp, gọi qua số đó, tìm một người tên là William, anh ta sẽ dùng không ít hơn một triệu euro tiền mặt để chuộc lại tôi. ”

Nói tới đây, người này đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mãnh liệt nhắm chặt mắt lại, cúi đầu tiếp tục nói, “Ta có chứng bệnh mất trí nhớ nghiêm trọng, sẽ không tạo thành uy hϊếp đối với các anh. Vì Chúa, xin đừng làm hại tôi. ”

"Người ngươi nói là Phong Chồn William sao?"

Nhìn người bị trói trong nháy mắt ngây ngốc, Monroe mang theo vẻ đùa giỡn, nở nụ cười, đưa tay lấy danh thϊếp trong túi áo người này ra, sau khi nhìn thoáng qua, lại đưa danh thϊếp cho A Sai đang đứng ở phía sau, sau đó tiếp tục nói với người bị trói:

"Người chấp hành xếp hạng trước 100 của Ám Dạ đều có người liên lạc độc quyền của riêng mình, bất quá người liên lạc của Phong Chồn William không phải là anh. Nếu như tôi không đoán sai, anh hẳn là người liên lạc, móc nối với bên ngoài. Phong Chồn cùng anh có giao tình cá nhân, những công việc bên ngoài hắn lén Ám Dạ nhận cũng là do anh liên hệ đúng không? ”

Khi Monroe nói chuyện, biểu tình trên mặt người bị trói cũng thay đổi. Bộ dáng một mực xuống nước đã không còn sót lại gì, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Monroe, một lúc lâu sau mới nói: "Mày rốt cuộc là ai? Biết tao là người liên lạc của Ám Dạ còn dám xuống tay với tao, không sợ Ám Dạ trả thù sao? ”

"Người sợ Ám Dạ trả thù hẳn là anh đi." Monroe kéo ghế ngồi ở trước mặt người này, một bên đem băng dính trên người hắn gỡ ra, một bên tiếp tục nói: "Quy củ của Ám Dạ, người chấp hành và người liên lạc tự nhận việc bên ngoài đều phải nghiêm trị. Người chấp hành còn đỡ hơn một chút, bọn họ còn có giá trị lợi dụng, Ám Dạ sẽ không làm gì bọn họ. Nhưng người liên lạc lại không như thế, còn nhớ Thomas, người liên lạc của quỷ nhỏ Bill Shoker? Anh ta bị thiêu chết trên cột lửa. ”

Monroe nói xong mấy câu này, mặc dù biểu tình trên mặt người bị trói không thay đổi, nhưng mồ hôi to bằng hạt đậu nành đã theo trán trượt xuống...