Chương 12: Thử Thách.

Hai người còn lại đều là vẻ mặt kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, hai người đồng thời đứng dậy muốn trợ giúp người mới ngã xuống đất kia. Ông chủ nghe thấy có tai nạn cũng chạy ra khỏi nhà bếp, sau khi hỏi thăm vài câu, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi cấp cứu 120.

Bất quá trước khi xe cứu thương đến, người trung niên ngã xuống đất kia đã không chờ được nữa, sau khi thống khổ giãy dụa vài phút rốt cục cũng ngừng hô hấp. Chẩn đoán ban đầu của nhân viên cứu hộ là sự khởi phát cấp tính của bệnh mãn tính dẫn đến sự bất hạnh này, nguyên nhân cụ thể của cái chết phải trải qua khám nghiệm tử thi của cơ quan chức năng có liên quan mới biết được.

Do những bất hạnh xảy ra trước bữa ăn, khả năng ngộ độc thực phẩm đã được loại trừ. Tuy nhiên, chủ nhà hàng và hai người nước ngoài vẫn bị cảnh sát nghe tin chạy tới đưa đi hỏi cung. Sau khi thi thể của người trung niên được nhân viên cứu hộ 120 mang đi, nhà hàng mới coi như khôi phục bình thường, bất quá những người nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi vẫn còn cảm thấy tiếc hận vì mạng người đột nhiên biến mất.

"Thật sự là thế sự vô thường, một người đang sống sờ sờ, nói không còn liền không còn." Monroe nhìn vị trí ba người vừa rồi ngồi, nhẹ nhàng thở dài.

Lúc này, A Sai đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn Monroe nói: "Người quen tắt thở, ông lại cứ như vậy ngồi nhìn mà không nhúc nhích. Có vẻ như các người thực sự không quen thuộc lắm. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải ông vẫn ngồi yên ở đây không nhúc nhích, tôi thiếu chút nữa đã cho rằng người anh em kia là bị ông xuống tay hại chết!

Monroe có chút kinh ngạc nhìn A Sai, nói: "Làm sao cậu biết người kia bị người ta hại chết, lời không nên nói lung tung, gϊếŧ người cùng bị bệnh mà đột ngột tử vong là hai chuyện khác nhau.”

"Biểu tình của ông quá phô trương, có lẽ ông đã sớm biết bằng hữu kia sẽ chết ở chỗ này. Tôi nói sai, một vài người trong số họ không phải là bạn củaông. A Sai hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Monroe tiếp tục nói: "Động thủ chính là tên cao lớn kia, trên người hắn hẳn là cất giấu thứ gì đó, thừa dịp cốc nước rơi xuống đất để động tay chân. Tuy rằng không biết thứ trên tay tên cao to kia là cái gì, bất quá cho dù khám nghiệm tử thi gì đó cũng sẽ tra không ra, tôi nói có đúng không? Monroe đại luật sư..."

Monroe mỉm cười một chút, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay A Sai, nói: "Tuy rằng không phải toàn bộ, bất quá cũng không sai biệt lắm. Vừa rồi đích thật là một vụ mưu sát được chuẩn bị tỉ mỉ, hung thủ chính là kẻ cao lớn kia. Bên trong nhẫn của hắn có cơ quan, có thể duỗi thẳng một cây kim thép bôi độc, dấu hiệu trúng độc giống như đột tử do tim ngừng đập, trừ phi khám nghiệm tử thi sâu mới có thể phát hiện. Hơn nữa, trước khi hắn bị cảnh sát mang đi, độc giấu bên trong nhẫn đã bị xử lý, vị trí động thủ lại là góc chết của giám sát, có thể nói hoàn toàn không có một chút chứng cớ chứng minh là người này động thủ. ”

Sau khi Monroe nói xong, A Sai trầm mặc. Nhìn bộ dáng của hắn hình như muốn nói cái gì đó, bất quá lời nói đã đến bên miệng lại nuốt xuống. Sau một lúc lâu, hắn nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, nói với vị luật sư nước ngoài trước mặt: "Gần hai giờ rồi, công hội các ông hẳn là có tin tức rồi chứ? ”

"Đúng vậy, không sai biệt lắm rồi." Monroe cũng nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ đeo tay, vẫy tay ý bảo bồi bàn tới thanh toán hóa đơn, lại hướng về phía A Sai cười một chút, nói: "Không hỏi cái gì khác sao? Ví dụ như vừa rồi là chuyện gì xảy ra, vì sao tôi lại biết rõ như vậy. ”

"Không có hứng thú" A Sai liếc nhìn Monroe, sau đó nói tiếp: "Miễn là ông có thể cho tôi mượn tiền ngay bây giờ, tôi không dám quan tâm đến bất cứ điều gì khác." ”



Lúc A Sai nói chuyện, người phục vụ đã cầm hóa đơn đi tới đưa cho Monroe. Sau khi thanh toán hóa đơn cùng típ tiền boa, Monroe cũng không vội vã đi, hắn nhìn A Sai nói: "Tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi cậu, làm sao cậu nhìn ra hung thủ chính là kẻ cao lớn kia? Tuy rằng hắn chỉ là thành viên bên ngoài, bất quá xuống tay khá chuyên nghiệp, cảnh sát bình thường cũng không nhìn không ra sơ hở. Cậu là một người ngoài cuộc, làm sao nhìn ra được? ”

Xem ra không nói hai câu, Monroe sẽ không dễ dàng rời đi, A Sai nhìn chằm chằm Monroe trầm mặc một lát, sau khi hít sâu một hơi, nói: "Lúc trước tôi cũng muốn làm một cây kim thép có độc như vậy, đem thứ kia ẩn giấu ở trên quần áo ở nơi không ai có thể nhìn thấy. Lúc đối phó mấy tên khốn kiếp của Trịnh Hùng, tùy tiện đâm vài cái, chờ bọn họ phản ứng kịp thì người đã không cứu được. Bất quá cương châm dễ làm, nhưng loại độc dược kia thật sự quá khó tìm. Hơn nữa ông nội bên kia cũng không đợi nổi, đành phải cứng rắn tới. ”

Lúc nói chuyện, A Sai lại quay đầu nhìn thoáng qua vị trí vừa xảy ra chuyện, miệng tiếp tục nói:

"Cảnh tượng vừa rồi tôi cũng từng lên kế hoạch rất lâu, tôi cũng lên kế hoạch tìm cơ hội làm đổ ly nước, thừa dịp tay chân luống cuống động thủ. Còn soi gương đem quá trình này diễn luyện hơn trăm lần, động tác của tên cao lớn kia, ta thật sự là quá quen thuộc..."

"Nhìn không ra cậu còn có chút tâm tư." Monroe mỉm cười gật đầu, lúc này mới đứng lên, nhìn A Sai nói: "Hiện tại bên ngân hàng hẳn là nhận được văn bản trả lời của công hội luật sư, hy vọng thủ tục chuyển tiền sẽ đơn giản hơn một chút, sau khi làm xong còn phải chuẩn bị vé máy bay trở về. ”

Lúc Monroe nói chuyện đã xoay người đi ra ngoài cửa phòng ăn, không chú ý tới lúc A Sai đứng dậy, thừa dịp hắn không chú ý đem một con dao cắt thịt giấu ở trong ống tay áo của mình...

Monroe trở lại văn phòng ngân hàng thì văn phòng ngân hàng và các nhà quản lý nước ngoài tiếp nhận họ vào buổi sáng vừa nhận được xác nhận bởi phía Hoa Kỳ. Sau khi hai người nói chuyện với nhau vài câu, Monroe quay đầu nói với A Sai bên cạnh: "Bây giờ có thể rút tiền bất cứ lúc nào, cậu muốn chuyển khoản ngân hàng hay tiền mặt trực tiếp? ”

"Tiền mặt" A Sai không do dự nói: "Tôi không muốn đô la Mỹ, trực tiếp đổi lấy nhân dân tệ không có vấn đề gì chứ? ”

"Không thành vấn đề" sau khi nói chuyện với người quản lý một vài câu, Monroe tiếp tục nói với A Sai: "Nhưng ấn theo lãi suất ngày hôm qua, cậu sẽ chịu thiệt thòi." ”

"Vậy thì ít nhiều chịu chút thiệt thòi đi" Sau khi nghe được số tiền kia rốt cục cũng sắp tới tay, trên mặt A Sai rốt cục có một chút dáng cười. Trải qua một màn giữa trưa, hắn càng cảm giác được người nước ngoài tên Monroe này tiếp cận mình còn có mục đích khác. Bất quá hiện tại ngoại trừ Monroe ra, cũng thật sự không có biện pháp nào khác lấy được một khoản tiền lớn. Mặc kệ người gọi là Monroe này còn có mục đích gì, sau khi lấy được tiền lập tức chuồn đi, sau khi trở về quê hương Đông Bắc, Monroe cũng không có cách nào tìm được mình.

Gần nửa giờ sau, hơn sáu mươi vạn NDT tiền mặt bày ra trước mặt A Sai, vì thuận tiện thanh toán, Monroe chuyển hẳn mười vạn đô la, sau khi đổi thành nhân dân tệ, so với số tiền A Sai cần còn nhiều hơn mười vạn.



Sau khi bỏ số tiền này vào túi du lịch đã chuẩn bị sẵn, tảng đá lớ vẫn treo trong tâm A Sai cuối cùng cũng rơi xuống đất. Sau khi bước ra khỏi văn phòng ngân hàng, hắn bắt đầu tính toán làm thế nào để mang theo tiền trốn khỏi Monroe. Vấn đề này hắn đã bắt đầu suy nghĩ từ khi đi theo Monroe đến Thượng Hải, nhưng sau trải nghiệm ở nhà hàng, A Sai đã từ bỏ toàn bộ kế hoạch trước đó, bắt đầu tính toán lại một kế hoạch mới chu đáo hơn.

Không giống như khi đến bằng taxi, sau khi đi ra khỏi ngân hàng, một chiếc xe Audi đã chờ đợi ở cửa. Sau khi nhìn thấy Monroe đi ra, tài xế chạy tới mở cửa xe, cung kính nhường đường cho Monroe vào trong xe.

Điều này có chút ngoài dự liệu của A Sai, ngay trong lúc hắn ngây người, thân thể Monroe đã yên vị ở bên trong, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, cười nói với A Sai:

"Câu không định cầm nhiều tiền như vậy đi tới sân bay chứ?Yên tâm, tiền vé tôi sẽ không khấu trừ từ bất động sản. "

Cầm một khoản tiền mặt lớn trên đường cái cũng không an toàn, A Sai do dự một chút, vẫn ngồi xuống bên cạnh Monroe.

Sau khi chiếc xe khởi động, Monroe lấy một chai whisky và hai ly rượu vang từ dưới ghế. Sau khi rót nửa ly rượu đưa cho A Sai, cũng rót cho mình một ly, uống một ngụm, sau đó nói với người thanh niên bên cạnh: "Bây giờ tiền đã lấy được rồi, bệnh viện phẫu thuật cho ông ngoại cậu đã tìm xong chưa? Phẫu thuật cấy ghép nội tạng mặc dù đã thành hình, nhưng tìm một bệnh viện tốt hơn luôn luôn không có sai lầm, ít nhất sau khi phẫu thuật, tỷ lệ bài xích sẽ nhỏ hơn một chút. Cậu có cần tôi tìm giúp cậu một bệnh viện chuyên khoa ở Đức không? ”

"Vậy phải cám ơn ông, bất quá đến lúc đó chỉ sợ còn phải mượn thêm một chút." A Sai hướng về phía Monroe nở nụ cười, tuy rằng nói như thế, bất quá hắn đã hạ quyết tâm, tranh thủ thời gian liền gọi điện thoại cho ông ngoại, bảo hắn tìm một chỗ yên tĩnh trốn đi, chờ sau khi mình thoát khỏi Monroe lại đi tìm hắn tụ họp.

"Không cần khách khí như vậy, dù sao tôi cũng là luật sư đại diện cho cha cậu, sẽ không mặc kệ khi nhìn thấy hai ông cháu cậu gặp khó khăn." Monroe uống cạn rượu trong ly, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười hấp dẫn. Sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nói với A Sai: "Có một chuyện quên nói, tôi đã phái người đưa ông ngoại cậu lên máy bay đi Đức, lúc này máy bay hẳn là đã cất cánh. Khi cậu gặp lại ông ngoại, ca ghép thận của ông ấy hẳn là đã hoàn thành. Vẫn là câu nói đó, tôi là luật sư đại diện của cha cậu, không cần cảm ơn tôi. ”

Khi Monroe nói đến đây, biểu tình trên mặt A Sai đã hoàn toàn ngưng đọng, túi tiền vốn còn ôm chặt lúc này cũng trượt xuống đất. Ánh mắt nhìn chằm chằm người nước ngoài trước mặt khiến hắn nhìn không thấu, một lúc lâu sau, A Sai mới hít sâu một hơi, sau khi đem hơi thở này phun ra, hướng về phía Monroe nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? ”

"Giúp đỡ các cậu thôi, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi là luật sư của cha cậu, hơn nữa anh ấy còn có phí luật sư ở chỗ tôi còn chưa tiêu hết. Một người là con trai của hắn, một người là nhạc phụ của hắn, ở tình tại lý tôi đều phải nên chăm sóc hai người, Monroe cười một chút, nghiêng đầu nhìn người thanh niên đã nổi lên sát khí bênh cạnh, tiếp tục nói: "Cái này không cần cảm tạ tôi, cảm tạ cha cậu là tốt rồi..."

Lời Monroe còn chưa nói hết, trước mắt đột nhiên chợt lóe đao quang, trong tay A Sai tựa như ảo thuật, xuất hiện một con dao cắt thức ăn, lưỡi đao mãnh liệt cắt xuống cổ họng Monroe. Mắt thấy cảnh tượng đêm qua lại muốn tiếp tục, trong tay A Sai đột nhiên trống rỗng, con dao ăn vốn còn đang nắm chặt đột nhiên biến mất.