Ảm Dạ Ly Du

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trãi qua một đời náo động, đứng trước cái chết nhẹ nhàng chỉ đợi lưỡi dao đâm vào da thịt cuối cùng cũng có thể mỉm cười ra đi. Đầu thai chuyển kiếp, đáng tiếc vẫn không trốn thoát khỏi kiếp nạn thị p …
Xem Thêm

Chương 7: Hậu cung
Giờ Thìn canh ba, trời cũng đã sáng. Tô Thụy lúc này mới mang theo hai tên thị nữ tiến vào tẩm điện, đã thấy Thiển Ly Du rửa mặt thay y phục từ lâu, đang ngồi dựa vào tháp thượng đọc sách, không khỏi có chút nao nao, lập tức thỉnh tội:

“Tiểu nhân không biết chủ tử đã thức dậy, thỉnh chủ tử thứ lỗi.”

“Không cần đa lễ. Có Thanh Nguyệt ở là được rồi.”

Thiển Ly Du buông cuốn sách trên tay, vẫy tay ý bảo Tô Thụy đứng dậy. Đêm qua sắc trời đã tối vẫn chưa nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn mới thấy Tô Thụy này cũng là một mỹ nhân. Thoạt nhìn lớn hơn Thanh Nguyệt vài tuổi, giơ tay nhấc chân cũng hiện ra vài tia phong vận(thùy mị) thành thục. Tâm trạng của Thiển Ly Du đã có chút không kiên nhẫn. Trong Uyển Anh điện có người này ở, nhất cử nhất động của y sợ là đều truyền vào tai Dạ Quân Hi. Y hẳn là tận trức tận trách sắm vai Diệu quốc thất hoàng tử nhu nhược khả khi (dễ bắt nạt) a…Thanh Nguyệt đang đứng một bên pha trà thấy thế liền cười khẽ đi tới trước mặt Tô Thụy, nắm tay nàng tỏ ra vô cùng thân thiết nói:

“Chủ tử tính tình ôn hòa, sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà trách tội người hầu, tỷ tỷ không cần quá mức lưu tâm. Tỷ tỷ là chủ sự ở Uyển Anh điện, tự nhiên sẽ có những chuyện quan trọng phải làm, ta từ nhỏ liền hầu hạ chủ tử khởi cư (những việc hằng ngày), trong tẩm điện này có ta là được rồi. Chỉ là ta mới đến, đối với những việc trong điện không biết chút gì, sau này còn cần làm phiền tỷ tỷ dạy bảo nhiều hơn.”

Tô Thụy nghe vậy cũng cười, nắm lại tay Thanh Nguyệt nói:

“Sao lại nói tới dạy bảo. Thanh Nguyệt hầu hạ chủ tử đã lâu, sau này ta cũng cần ngươi chỉ điểm một chút a.”

“Tỷ tỷ nói đùa.”

Thanh Nguyệt nói xong quay đầu lại nhìn Thiển Ly Du trên tháp thượng, lại nói: “Canh giờ không còn sớm nữa, là thời gian chủ tử dùng bữa. Tỷ tỷ có thể nói cho ta thiện phòng

(phòng ăn) ở đâu không?”

“Tảo thiện

(bữa sáng) đã chuẩn bị xong.”

Tô Thụy vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thanh Nguyệt, rồi quay đầu lại phân phó hai người đứng sau nói:

“Chuẩn bị bày thiện

(cơm).”

Hai người đó nói tuân mệnh xong liền rời khỏi cửa điện, chỉ chốc lát sau liền bưng thực bàn (khay thức ăn) trở về, từng đĩa từng đĩa một, tuy rằng ít, nhưng lại rất nhiều loại, làm cũng rất tỉ mỉ. Tô Thụy đang tự mình chia thức ăn lại nói:

“Cũng không biết thiện thực (đồ ăn) Lam Vũ chủ tử ăn có quen hay không. Nếu không hợp khẩu vị, tiểu nhân có thể phân phó thiện phòng làm lại.”

Tô Thụy nói xong nhìn về phía nhuyễn tháp. Không nhìn không sao, mà vừa nhìn cũng hơi sủng sốt…Chỉ thấy Thiển Ly Du ngồi dậy từ tháp thượng, mái tóc dài qua hông vẫn chưa buộc lại, trút xuống như một thác nước màu mực, trên bộ y phục ám tử sắc (màu tím đậm) hiển lộ lên những hoa văn vừa tùy ý vừa yêu dã. Chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng do thiếu nhiên đó làm, lại dẫn theo chút dụ hoặc ý vị. Tô Thụy đột nhiên hoàn hồn, mới giật mình phát giác chính mình vừa rồi suy nghĩ cái gì. Dụ hoặc? Tô Thụy âm thầm nhíu mày, lại nhìn qua thiếu niên dung mạo bình thường đã ngồi xuống cạnh bàn kia…Điều này sao có thể a…Thiển Ly Du vẫn chưa phát giác ra sự dị thường của Tô Thụy, chỉ cầm đũa gắp lên một viên thức ăn màu xanh biếc sáng bóng, để vào trong miệng từ từ nhấm nuốt, trong mắt lộ ra ý cười:

“Thanh đạm ngon miệng, vừa đúng ý ta. Thanh Nguyệt, Tô Thụy, các ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn với ta đi.”

“Này sao được?”

Tô Thụy vô cùng king ngạc, vội vàng khước từ, lại bị Thanh Nguyệt kéo, có chút ép buộc ấn lên trên ghế:

“Chủ tử nói được là được, huống chi nơi này cũng không có ngoại nhân.”

Thiển Ly Du cũng nói:

“Không cần câu nệ.”

Tô Thụy lúc này mới miễn cưỡng ngồi yên, vẫn có chút do dự thoáng qua. Nhưng bầu không khí hòa hợp của chủ tớ ba ngươi cũng bị phá hủy rất nhanh.

“Nha đầu từ đâu tới, cũng dám ngồi cùng chủ tử dùng bữa, không sợ giảm thọ các ngươi sao?!”

Thanh âm có chút khàn khàn bỗng dưng vang lên, ngay sau đó, một thiếu niên mặc bộ cung trang đạm lục sắc (xanh lục nhạt) xuyên qua đám thị nữ người hầu, công khai bước vào tẩm cung của Thiển Ly Du.

“Chủ tử thứ tội, tiểu nhân…” Theo sát phía sau chính là thị vệ của Uyển Anh điện, vẻ mặt đang hoảng sợ nhìn Thiển Ly Du, y chỉ phất phất tay nói:

“Không sao, đi xuống phía dưới đi.”

Nội thị đó hành lễ xong liền vội vàng ly khai, Tô Thụy cũng Thanh Nguyệt đứng dậy thối lui ra sau bàn, Thanh Nguyệt có chút lo lắng liếc nhìn Thiển Ly Du, còn Tô Thụy thì cúi đầu, dấu đi thần sắc trên nét mặt. Người tới không chút khách khí ngồi xuống, Thiển Ly Du quan sát sơ qua một chút, trong lòng liền hiểu được vài phần. Nhìn dung mạo tương đối xuất sắc cùng y phục cao quý hoa mỹ kia, liền biết thiếu niên này nhất định là nam phi trong Cẩm Lan cung, vả lại địa vị cũng không thấp. Có thể đả động trái tim đế vương nhất có lẽ phải kể đến đôi mắt mang theo chút dụ dỗ kia, cái gọi là mặt mày ẩn tình, có lẽ chính là miêu tả hình dáng hắn.

“Chẳng hay vị này là…” Thiển Ly Du mỉm cười, cũng không so đo vừa tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, vừa vươn tay ý bảo Thanh Nguyệt dâng trà.

“Hồi bẩm chủ tử, vị này chính là Trà Duệ Thượng quân của Tố Ân các, cũng chính là thập tứ hoàng tử của Đồng quốc.”

Tô Thụy thấp giọng đáp.

“Thì ra là thế. Chẳng hay điện hạ lúc này đến đây là có chuyện gì quan trọng?”

Thiển Ly Du mỉm cười hỏi. Thầm nghĩ trong lòng Dạ Quân Hi quả nhiên phong lưu bất kị, chẳng lẽ chất tử mà mấy nước phụ thuộc đưa tới đều bị hắn mang lên giường hết sao? Nghe nói trong Cẩm Lan cung có mười vị nam phi được thụ phong Thượng quân cùng vô số luyến sủng không danh phận, không biết trong đó có bao nhiêu người là hoàng tử nước khác…Mà thiếu niên tên Trà Duệ trước mặt này, hiển nhiên là một vị tương đối được sủng ái.

“Vô sự, chỉ là đêm qua chưa từng thấy rõ, hôm nay tới xem Thượng quân mà bệ hạ tân phong dáng dấp như thế nào.”

Trà Duệ cũng không nhìn chén trà mà Thanh Nguyệt dâng lên, ngữ khí khinh thường đáp, “Không nghĩ tới hoàng tử Diệu quốc cũng chỉ bình thường như vậy, uổng phí bản cung trước kia còn lo lắng như thế…Xem ra Diệu quốc cũng không còn gì để trông cậy vào. Ngay cả một hoàng tử kha khá một chút cũng không có, dâng một người như vậy tới, có thể được ích lợi gì?”

Trà Duệ Nói, khóe môi cong lên nụ cười, hoàn toàn hiển lộ ra sự cay nghiệt. Thiển Ly Du nghe vậy thoáng nheo lại mắt. Y đương nhiên biết những gì Trà Duệ ám chỉ…Nếu y này hoàng tử Diệu quốc mới tới tướng mạo cũng đủ xuất chúng, như vậy nhất định sẽ uy hϊếp đến địa vị bây giờ của Trà Duệ. Mà diện mạo này của y, mặc dù trèo lên địa vị Thượng quân quang vinh, cũng không thể thu được ân sủng của đế quân. Thiển Ly Du nghĩ mà có chút buồn cười , rồi lại cảm thấy không kiên nhẫn. Không nghĩ tới đã cách một đời, y lại lâm vào cuộc chiến tranh giành chốn hậu cung. Bất qua thiếu niên này tựa hồ tìm sai đối tượng, dù sao đêm qua được Dạ Quân Hi triệu hạnh (gọi tới để lâm hạnh) là tỷ tỷ Thiển Như Nguyệt của y. Nhận thấy Thanh Nguyệt đứng phía sau đang cố nén tức giận, Thiển Ly Du quay đầu lại nhìn nàng trấn an. Mà Tô Thụy bên kia vẫn khoanh tay mà đứng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng thoáng suy tư, Thiển Ly Du lúc này mới mở miệng:

“Điện hạ hoa dung nguyệt mạo (dung mạo như hoa như nguyệt), người bình thường như Ly Du sao có thể sánh bằng. Ta chỉ là phụng mệnh phụ hoàng, cùng hoàng tỷ tới đây, cũng không nghĩ gì khác.”

Thiển Ly Du vừa nói vừa cúi đầu, trong giọng nói có hơi chút khϊếp đảm cùng mê mang. Trà Duệ nghe vậy lạnh lùng cười:

“Hừ, ngươi cũng biết tự mình hiểu lấy, hiểu được an phận thủ thường, đó tự nhiên là tốt nhất. Phỏng chừng bệ hạ cũng chỉ vì hoàng tỷ khuynh quốc khuynh thành của ngươi mới có thể đối đãi với ngươi như vậy.”

Nói đến đây, Trà Duệ có lẽ lại nhớ đến vũ khúc khuynh thành của Thiển Như Nguyệt, trên khuôn mặt được trang dung (trang điểm) tỉ mỉ cũng thoáng hiện ra chút vặn vẹo, trông khỏi oán giận trừng mắt nhìn Thiển Ly Du đệ đệ của Thiển Như Nguyệt, lại nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có tỷ tỷ liền có thể thư thái, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ mười vị Thượng quân ở Cẩm Lan cung ai mới là người đứng đầu.”

Trà Duệ nói xong liền đứng dậy phất tay áo, tại một đám thị nữ người hầu theo sau, ly khai Uyển Anh điện. Thiển Ly Du nhìn bóng lưng của hắn không khỏi buồn cười. Trà Duệ kia nhìn có vẻ lợi hại, kì thực vẫn là tâm tình hài tử, còn rất đơn thuần. Y sao lại không biết, vô luận là Thượng quân Trà Duệ dung mạo xuất chúng, hay Thiển Ly Du tướng mạo bình thường không gì đặc biết, thậm chí cả hoàng tỷ Thiển Như Nguyệt tại Diệu quốc được ngợi ca là Diệu quốc minh châu, ở trong mắt Lam Vũ đế quân cao cao tại thượng, sợ rằng đều là thứ có thể tiêu khiển mà thôi.

“Hắn rốt cuộc là ai, lại dám kiêu ngạo làm càn như thế!”

Nhìn thấy đoàn người theo sau Trà Duệ đã đi xa, lúc này Thanh Nguyệt mới tức giận mở miệng.

“Bất luận hắn là ai, chúng ta chỉ cần bình yên sống cuộc sống của chúng ta là được.”

Thiển Ly Du vỗ vỗ vai Thanh Nguyệt khẽ thở dài, sau đó lại cười khổ nhìn sang Tô Thụy, nói: “Tô Thụy, theo một chủ tử như ta, sau này khó tránh khỏi bị liên lụy mà chịu khổ. Nếu ngươi không muốn, liền hãy chọn con đường khác đi. Ta sẽ không trách ngươi.”

Tô Thụy hiển nhiên không nghĩ đến Thiển Ly Du sẽ nói như vậy, vội vàng lắc đầu nói:

“Một ngày là chủ, suốt đời là chủ. Chủ tử đừng nghĩ như thế, bằng không bảo tiểu nhân làm sao đảm đương nổi?”

“Ai…ngươi nếu có đổi ý, lại nói cho ta cũng không muộn.”

Thiển Ly Du hơi hơi lắc đầu thở dài, đi thẳng vào nội điện. Tô Thụy nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của thiếu niên đột nhiên cảm thấy nó vô cùng nhu nhược, trong đôi mắt vốn ôn nhu hiện lên một tia sáng lợi hại. Mà Thanh Nguyệt đứng một bên thấy dáng dấp của Tô Thụy, không khỏi hơi cong lên khóe môi. Diễn kỹ (khả năng diễn kịch) của chủ tử cũng càng ngày càng lô hỏa thuần thanh rồi a…

———————————————————–

Thêm Bình Luận