Chương 4: Thượng quân
Thiển Như Nguyệt vũ một khúc mà khuynh thành, mĩ mà không hoặc, mị mà không ***, cao quý tao nhã, rồi lại có mị lực quyến rũ lòng người.
Một khúc hết, Thiển Như Nguyệt mồ hôi đầm đìa, hơi hơi thở dốc, hướng nam nhân trên đế tòa khom người, nói: “Như Nguyệt bêu xấu.”
Mọi người dường như vẫn còn đang đắm chìm trong dáng vẻ tuyệt vời của Thiển Như Nguyệt, nhất thời trong điện toàn bộ tĩnh lặng. Thiển Như Nguyệt cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng khi ánh mắt rời về phía thiếu niên ngồi bên đế tòa, lại thấy trong đôi mắt hắc diệu thạch của y đã mang theo chút tán dương, lập tức yên lòng, trên mặt cũng khôi phục bình tĩnh.
“Ba, ba, ba.” Dạ Quân Hi nhấc tay vỗ nhẹ, trong lời nói mang theo tiếu ý: “Quả nhiên không hổ là ‘Diệu quốc minh châu’, điệu múa này của Trưởng công chúa, đủ để khiến ánh trăng hôm nay ảm đạm thất sắc a.”
Dạ Quân Hi vừa nói dứt lời, quần thần mới đều phục hồi tinh thần lại, phút chốc thanh âm khen ngợi không ngừng ở trong điện vang lên. Những phi tần khác chỉ có thể nghiến răng, trơ mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi mạo mỹ kia ở trước mặt đế quân bày ra tư thái quyến rũ.
Thiển Ly Du thản nhiên nhìn liếc qua Liên Phi, thấy nàng chỉ giơ lên chén rượu trước mặt nhẹ xuyết một ngụm, trên gương mặt có chút bí hiểm, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì. Thiển Ly Du thầm than, quả nhiên nữ tử có thể chấp chưởng (quản lý) hậu cung không thể so sánh với những cung phi khác, lòng dạ thâm sâu tuyệt đối không thể khinh thường.
Dạ Quân Hi tựa như hứng trí vô cùng, giương giọng nói: “Người tới, truyền chỉ. Phong Trưởng công chúa Diệu quốc vi Thục viện, ban thưởng trụ tại Cẩm Y cung.”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, trong lòng Thiển Như Nguyệt đột nhiên nhảy dựng – hậu cung của Dạ Quân Hi không có hoàng hậu, chỉ có một vị quý phi chấp chưởng hậu cung, Thục viện chính là đứng đầu cửu tần, chỉ cần bỏ đi vị quý phi này, được đến vị trí dưới một người trên vạn người kia sẽ dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như thế, trong lòng Thiển Như Nguyệt không khỏi sung sướиɠ không thôi, định đứng dậy tạ ơn, lại thình lình nhớ tới lời nói lúc trước của Thiển Ly Du – mỹ nữ trong hậu cung của Dạ Quân Hi giống như cá đã sang sông, nhưng cho dù dung nhan có mỹ miều thế nào cũng sẽ có một ngày già đi, những ví dụ về hồng nhan vị lão ân tiên đoạn (mỹ nhân chưa già mà đã bị thất sủng) ngươi ta thấy được còn ít sao? Nếu muốn tại nơi đây bộc lộ khả năng, thì phải bất đồng với người khác. Tối nay vô luận Dạ Quân Hi phong ngươi thành gì, nhất định không được biểu hiện quá mức vui sướиɠ. Những người muốn cởi y sam trước mặt Dạ Quân Hi nhiều lắm, ngươi phải cho hắn nếm thử chút tư vị bị lãnh đạm. Cái gọi là lạt mềm buộc chặt, nam nhân đều bị thu phục bởi cái dạng này.
Thiển Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan tà mị và mắt phượng mỉm cười kia của Lam Vũ đế quân, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt thêm vài phần nhiệt độ, vội vàng cúi đầu âm thầm hít sâu một hơi, lúc này mới đứng dậy, giọng nói lãnh đạm: “Tạ ơn bệ hạ ưu ái.”
Dạ Quân Hi nhướn mày, hiển nhiên là đối với phản ứng của Thiển Như Nguyệt có chút ngoài ý liệu, quả thực hứng thú đối với nàng cũng tăng thêm. Nhưng mắt phượng vừa chuyển, quét về thiếu niên ngồi cạnh Thiển Như Nguyệt vẫn bảo trì im lặng kia. Mỹ nhân ở bên tất nhiên là không tồi, nhưng so với mỹ nhân, hắn lại càng thích người thú vị.
Khóe môi gợi lên một nụ cười không có hảo ý, Dạ Quân Hi giật giật ngón tay, bên cạnh liền có một người im lặng lui ra.
Không bao lâu, một cung phi nhận được mệnh lệnh mở miệng nói: “Vũ kĩ của Thục viện nương nương có thể nói là thiên hạ vô song, như vậy Thất hoàng tử có lẽ cũng có tuyệt kĩ đi. Nô tì đang vạn phần tò mò, muốn được mở rộng tầm mắt đâu…”
Thiển Ly Du có chút kinh ngạc, nhíu mày lại. Vốn tưởng rằng sự tồn tại của Thiển Như Nguyệt gây chú ý như vậy, sẽ không ai chú ý tới một người im lặng và không có gì đặc biệt như y. Giương mắt nhìn về phía cung phi vừa mở miệng, cách đế tòa không xa, có lẽ thân phận cũng không thấp vì sao phải tự thân xuất mã làm khó y?
Nhưng chờ không kịp cho Thiển Ly Du suy tính kĩ càng, toàn bộ ca múa trên điện đã dừng lại, hàng trăm ánh mắt nhìn chăm chú vào y, Thiển Như Nguyệt ngồi một bên cũng hiện ra thần sắc lo lắng – nếu Thiển Ly Du làm mất mặt trên đại điện này, như vậy không chỉ y mà ngay cả nàng cũng bị liên lụy.
Thiển Ly Du không để ý tới đủ loại ánh mắt, nhưng không cách nào xem nhẹ cảm giác áp bách của người đang ngồi trên đế tòa, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Dạ Quân Hi muốn thử y? Nghĩ thế, Thiển Ly Du nhịn không được cảm thấy có chút đau đầu. Bất quá giờ phút này, y cũng là đâm lao thì phải theo lao. Mọi người nhìn trừng trừng, y không thể tiếp tục vô cớ bảo trì trầm mặc.
Thiển Ly Du buông xuống con ngươi, nhưng một tia ánh sáng lại chợt lóe lên trong đôi mắt hắc diệu thạch.
Đang lúc mọi người đều đợi Thiển Ly Du lên đài, chợt nghe thấy tiếng một nữ tử thét chói tai cắt ngang sự im lặng trong đại điện: “Làm càn, ngươi muốn làm gì?! A! Người tới, người tới!”
Mọi người hoảng sợ nhìn lại phía tiếng la, đã thấy một vị cung phi mặc hoa phục, giờ phút này đang chật vật che chở ngực mình, búi tóc có chút tán loạn, vẻ mặt vô cùng kinh sợ. Mà đứng trước mặt nàng , là một gã triều thần, bị mấy thị nữ của vị phi tử kia ngăn lại, nhưng vẫn muốn vươn tay về phía trước để chạm đến vị phi tử kia.
Tất cả mọi người sợ ngây người – trước mặt đế quân lại mưu đồ quấy rối hậu cung phi tần, người này là không muốn sống nữa sao?
Dạ Quân Hi nhíu chặt mày lại, lạnh lùng nói: “Bắt!” Lập tức liền có vài tên thị vệ tiến đến, đem tên triều thần kia đè xuống, đưa tới chính giữa đại điện quỳ gối phía trước đế tòa, bị bắt ngẩng đầu, mọi người không khỏi hút vào một luồng khí lạnh – chỉ thấy vị triều thần dám cả gan ở trước mặt đế quân đùa giỡn cung phi chính là vị sứ thần đi sứ Diệu quốc, người mang về Diệu quốc trưởng công chúa cùng Thất hoàng tử.
Vị cung phi kia vừa tức giận vừa xấu hổ, nhịn không được ôm mặt khóc to lên. Dạ Quân Hi chán ghét khoát tay áo, tức khắc vài tên thị nữ liền nâng đỡ chủ tử của các nàng đi qua Thiên môn ly khai Ngự Lan đài.
“Thật to gan, ngay cả phi tử của trẫm cũng dám xúc phạm. Thần tử như thế giữ lại làm gì?” Dạ Quân Hi lạnh lùng nói.
Nhưng mà vị sứ thần kia lại giống như đang say rượu, ngay cả quỳ đều không quỳ nổi, nếu không có thị vệ áp chế hai bên, chỉ sợ giờ phút này đã giống như một đám bùn nhũn ra trên mặt đất.
Thiển Ly Du trầm tĩnh nhìn hết thảy những gì đang xảy ra, trong lòng lạnh lùng cười. Ban ngày hạ ám thị sứ thần kia, vốn chỉ nghĩ trừng phạt một chút, để giải tỏa nỗi bực dọc mà trên đường gặp phải. Hiện giờ lại vừa lúc lấy ra đánh gãy cung yến, giải vây cho chính mình, có trách cũng chỉ trách vận khí của vị sứ thần này không tốt mà thôi.
“Tha đi xuống, tỉnh lại sau liền xử trảm đi.” Dạ Quân Hi khinh phiêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) mà hạ lệnh, trong khảnh khắc một mạng người liền cứ thế hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi). Sứ thần kia vẫn không biết chút gì khi bị tha khỏi Ngự Lan đài, mọi người không dám thở mạnh thành tiếng, cũng không người dám biện hộ cho hắn, sợ đắc tội với đế quân, gặp tội liên đới (liên lụy). Vụ việc ồn ào kết thúc, mọi người đối với buổi cung yến vốn vui mừng này cũng đã không còn hưng trí, cũng nơm nớp lo sợ không dám tiếp tục phóng đãng.
Dạ Quân Hi có chút cụt hứng, liếc mắt nhìn Thiển Ly Du vẫn đang tự châm tự ẩm (tự rót tự uống), nghĩ thầm muốn thăm dò thiếu niên này, còn nhiều cơ hội, cũng không vội vã ngay lúc này. Nghĩ như thế chi nên hắn chỉ nói: “Xem ra muốn kiến thức tuyệt kỹ của Thất hoàng tử, cũng chỉ có thể đợi tới khi khác. Truyền chỉ, phong Thiển Ly Du vi Thượng quân, ban thưởng trụ tại Cẩm Lan cung.” Sau đó liền phân phó yến hội đã tan, mà đêm nay, tự nhiên là bãi giá Cầm Y cung, lâm hạnh Thục Viện mà hắn tân phong – Thiển Như Nguyệt.
Được Dạ Quân Hi kéo vào trong ngực, Thiển Như Nguyệt đã sớm quên hết những gì Thiển Ly Du nói, tư thái của tiểu nữ nhân hiển lộ trọn vẹn.
Tại trong lòng ngực một nam nhân quân lâm thiên hạ như thế, Thiển Ly Du cũng không trông cậy Thiển Như Nguyệt có thể ứng đối tự nhiên, cung yến tối nay cũng đã thành công ứng phó qua, như vậy cũng đã đủ. Về phần sau này trong Lam Vũ hậu cung Thiển Như Nguyệt có thể vững vàng ngồi trên vị trí kia không, liền chỉ có thể trông cậy vào vận may của nàng.
Thiển Ly Du âm thầm nhìn về phía Dạ Quân Hi và Thiển Như Nguyệt, sau đó liền cùng Thanh Nguyệt đang chờ ở bên ngoài Ngự Lan đài đi theo thị nữ dẫn đường tới nơi Dạ Quân Hi ban thưởng trụ – Cẩm Lan cung.