Tôi không bao giờ đi học nữa, tôi nghĩ Augustine cũng sẽ không cho tôi đi. Ngày hôm sau, hắn mang về cho tôi rất nhiều sách, gần như mua toàn bộ những cuốn trong chương trình học. Tôi nhìn đống sách để đầy trên đất, vừa cảm thán hắn mạnh thật vừa hôn hắn một cái.
“Có vui không, bảo bối?”
“Có!” Tôi ôm cổ hắn, cười thoải mái. Những ký ức khó chịu ngày hôm qua như tan thành mây khói.
“Còn nữa.” Augustine như biết ảo thuật, lấy ra chiếc hộp nhỏ, bên trong là sợi dây ruy băng màu xanh lá.
“Augustine, tôi rất thích anh!”
Sợi dây ruy băng rất dài, sau khi cột tóc lên cho tôi, hắn cắt đi phần dư, đốt phần đuôi để không bị tua rua. Ngọn lửa màu đỏ trong gió phấp phới, chiếu vào mắt tôi, tôi không khỏi hoảng sợ, lui ra phía sau một bước nhỏ.
“Sao vậy Lăng?” Augustine cau mày.
“Lửa… Augustine không sợ sao?”
“Tại sao phải sợ? Qua đây.” Hắn vươn tay về phía tôi, tôi sợ hãi bước chậm từng bước, Augustine thấy tôi như vậy, nở nụ cười, tay xuyên qua ngọn lửa, sau đó giơ lên trước mặt tôi, “Nhìn đi, không có gì phải sợ.”
Tôi mở to mắt, sờ sờ ngón tay hắn dính sáp đèn cầy, “Chẳng lẽ không nóng? Hay là do năng lực đặc biệt của anh?”
“Cái này đâu phải năng lực đặc biệt.” Hắn cầm tay tôi, nắm bốn ngón tay chỉ để lại ngón trỏ, “Đừng sợ.” Hắn vừa ra lệnh vừa an ủi, rồi cầm tay tôi đưa vào ngọn lửa. Thân thể tôi run run, cảm giác ngón tay và ngọn lửa càng ngày càng gần, tôi sợ tới mức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy Augustine cầm tay tôi đưa vào rồi kéo ra ngay.
“Không hề nóng, đúng không?”
Tôi kinh ngạc mở mắt ra, nhìn ngón tay dính sáp, nhìn Augustine không dám tin, “Thật sự là đã đưa vào rồi?”
“Đúng vậy, bảo bối, giữa ngọn lửa không hề nóng.” Hắn thổi tắt ngọn nến, “Lửa không đáng sợ, nó sẽ không gây ra vết thương gì đặc biệt.”
Tôi chần chờ gật đầu, “Vậy tại sao trong sách đều viết phải dùng lửa thiêu cháy quỷ hút máu?”
“Con người bị thiêu cũng sẽ chết, chẳng phải sao?”
Tôi có chút hiểu được ý của Augustine, quỷ hút máu và con người không khác nhau mấy, có lẽ con người phát hiện dùng súng không bắn chết được chúng tôi, cho nên mới nghĩ tới cách thiêu đốt đi.
Tóm lại khủng hoảng bị đốt trên lửa rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất. Tôi phát hiện ra độ nóng của ngọn lửa rất thấp, tôi còn có thể dùng tay để tắt ngọn nến đang cháy hừng hực, tuy rằng có chút nóng nhưng thật ra cũng chỉ có chút thôi, qua vài phút là trở về bình thường. Lần đầu tiên Augustine thấy tôi làm vậy cũng kinh hãi, vội vàng kéo tay tôi ra xem cả buổi, không thấy gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngày ngày trôi qua, tôi xem được một nửa đống sách Augustine mang về, nhìn lên lịch đã tới tháng 12, sắp tới lễ giáng sinh. Thành phố này không lạnh lắm, tới mùa đông khoác thêm áo lông là được rồi. Ngày xưa tôi vẫn luôn thấy đây là chuyện tốt, bởi vì tôi không có nhiều tiền mua quần áo chống lạnh, nhưng bây giờ ở trong phòng của Augustine, tôi đột nhiên bắt đầu thấy tiếc, bởi vì không quá lạnh sẽ không thấy tuyết rơi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lễ giáng sinh không có gì hay để chúc mừng, dù sao chúng tôi cũng là quỷ hút máu, đi chúc mừng lễ của Jesus quả là buồn cười. Tôi trở thành quỷ hút máu cũng được 10 tháng rồi, không biết thời kì con nít còn bao lâu nữa.
Augustine vẫn chưa tan sở, tôi ra trước ban công, kéo màn ra, bên ngoài mây rất dày. Trời mây đối với tôi không có gì thương tổn, với lại ở trong phòng phơi nắng một lúc, ra đường ngay giữa trưa cũng không thành vấn đề. Tôi kéo ghế ra ban công, cầm cuốn vật lý sắp xem xong, vùi đầu vào nghiên cứu. Chờ tôi ngẩng đầu lên, mây đã tan đi rất nhiều, mặt trời đang dần hạ, phát ra ánh sáng màu cam nhu hòa, biến những đám mây xung quanh thành màu tím nhạt. Tôi không khỏi miên man suy nghĩ, cái này xem là mây ngũ sắc đi, thật sự rất đẹp, màu sắc ấm áp này, giống như đã lâu không nhìn thấy.
… Khoan đã! Mình đang nhìn cái gì vậy? Mặt trời?! Tuy rằng đã chiều, nhưng mặt trời vẫn là mặt trời, tôi tự xem lại mình, hình như đâu có gì lạ thường.
Tiếng chuông cửa reo lên, tôi chạy xuống, giống như phát hiện ra vùng đất mới, giữ chặt Augustine.
“Augustine, tôi mới vừa nhìn mặt trời!”
Augustine đặt bao xuống, khó hiểu nhìn tôi.
“Ý tôi là tôi đứng ở ban công nhìn mặt trời mà không thấy khó chịu!” Tôi kích động kéo hắn ra ban công, mặt trời chỉ còn ló chút xíu, “Nhìn đi! Có phải tôi sắp qua thời kì mới rồi không?”
Augustine nâng cằm, cau mày nhìn tôi, “Bảo bối, tôi nhớ em chưa tới sinh nhật một tuổi mà, phải không?”
Tôi gật đầu, “Còn khoảng hơn hai tháng nữa.”
Augustine suy nghĩ bắt đầu tính toán gì đó, đột nhiên bế tôi lên, “Bảo bối, kệ nó đi, em giỏi quá, có thể nhìn mặt trời, vậy tới thời kì trưởng thành chỉ còn một nửa thời gian thôi.”
“Phải không?” Tôi hưng phấn tính toán, “Vậy là mùa hè sang năm?”
“Đúng vậy, đến lúc đó em có thể giống như người bình thường ra đường giữa ban ngày rồi.”
Buổi tối, Augustine đưa tôi tới quán bar ăn mừng, tuy rằng không nói rõ nguyên nhân, nhưng Steven vốn không phải người nhiều chuyện, nhìn thấy tôi vui vẻ, hắn cũng vui vẻ tặng cho tôi một ly nước ép, còn dạy tôi cách thực hiện vài loại ăn vặt.
Hôm sau là cuối tuần, tôi đang nếm thử khoai chiên đặc chế của Steven, chuông cửa reo lên, tôi xoay đầu nhìn Augustine ngồi trong phòng, hắn gần như phóng lên từ sô pha theo phản xạ, vừa mở cửa ra liền rống lớn.
“Theodore! Chết tiệt, cậu tới đây làm chi! Còn mang hoa tới nữa!”
“Augustine, cũng đâu phải tặng cho anh.” Giọng của Theodore vang lên, “Ý, búp bê Trung Quốc, tặng cho cậu!”
Tôi mang dĩa khoai ra, nhìn Theodore cầm bó hoa trạng nguyên bước vào, định ôm tôi một cái, tôi vội vàng trốn đi.
“Hi, Theodore…” Tôi đặt dĩa xuống bàn, Augustine đã lập tức bỏ một miếng vào miệng.
“Lăng, tay nghề của em càng ngày càng tốt.”
“Cám ơn, Augustine.” Tôi tặng hắn một nụ hôn, Augustine không khách khí ôm lấy eo tôi, hôn sâu, hoàn toàn xem nhẹ con quỷ hút máu đang ai oán ở phía sau.
“Theodore, trông sắc mặt anh không tốt lắm.” Hôn xong, tôi ngồi trong lòng Augustine, ngẩng đầu nhìn, vui sướиɠ thấy người gặp họa chỉ chỉ Theodore.
“A, trời đất, Theodore sao cậu còn ở đây? Mau cầm hoa của cậu về đi!” Augustine chỉ ra cửa.
“Không.” Theodore ngồi xuống sô pha ở đối diện, “Búp bê Trung Quốc, cậu không thích hoa trạng nguyên?”
Tôi nhìn nhìn bó hoa, “… Tôi nghe nói hoa này có độc, không nên để trong nhà.”
Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhún vai, “Dù sao cũng đâu có nghe ai nói có thể độc chết quỷ hút máu.”
“À, đúng ha.” Tôi vỗ tay một cái, “Vậy tôi nhận, cám ơn.”
“Bảo bối.” Augustine bất mãn, “Đừng tùy tiện nhận đồ của người lạ.”
“Dù sao cũng là đồ tặng, đâu cần nói không nhận.” Tôi giải thích, sau đó cầm bó hoa đem ra ban công.
Trong phòng khách, Theodore bắt đầu nói chuyện với Augustine, hình như có liên quan tới vấn đề thời kì và tính chất đặc biệt của tôi. Theodore tuy rằng vẫn nói một ngày nào đó sẽ làm tôi tự động về tay hắn, nhưng trừ lần đó ra hắn là một quỷ hút máu không tệ, hài hài mà ở trước mặt tôi lại giả bộ đáng thương, làm tôi không nhịn được bắt đầu trêu đùa hắn. Quan hệ của Theodore và Augustine, theo ý tôi thì là bạn bè không còn gì khác, tuy rằng vừa gặp nhau đã cãi ầm ĩ, nhưng tổng thể thì vẫn hợp nhau, ít nhất là chưa từng đánh nhau.
Tôi quay lại phòng bếp làm nốt phần khoai, bọn họ cũng vừa nói chuyện xong. Theodore ăn một chút, khen tay nghề của tôi không dứt, sau đó rốt cuộc cũng bị Augustine đuổi đi.
“Lần sau tôi sẽ chọn lúc Augustine không có nhà rồi đến thăm cậu, búp bê Trung Quốc, phải biết là ngày nào tôi cũng mơ về thân thể của cậu.”
Augustine tức sùi bọt mép, “Cút!”
“Tôi đi đây, búp bê Trung Quốc, tuy rằng nghe nói cậu không còn sợ trời chiều nữa, nhưng ra ngoài cũng phải chú ý an toàn.” Hắn có ý đồ định hôn tôi một cái, nhưng đã bị Augustine vô tình kéo hắn đá ra khỏi nhà, đóng cửa lại.
“Chú ý an toàn?” Tôi nhìn Augustine, “Chẳng lẽ lại là giáo hội? Bởi vì lễ giáng sinh sắp đến?”
“Chắc là thế rồi.”
Tôi gật đầu, lần trước Theodore nói chú ý an toàn, kết quả không xảy ra gì cả, nhưng xem ra quỷ hút máu vô cùng nhạy cảm với nhất cử nhất động của giáo hội.