Chương 77

Editor: ton ton

Do bởi trong lòng có việc, từ rất sớm tôi

đã

thức dậy. Quần áo trang sức, cái gì tôi cũng

sẽ

không

mang

đi, mỗi

một

thứ đều đặt chúng về chỗ cũ.

Chiếc nhẫn kết hôn vẫn chưa từng tháo xuống này, tôi cũng lần đầu tiên lấy ra đặt

trên

bàn trang điểm, chỉ có lỗ tai vẫn đeo đôi hoa tai pha lê tôi vốn mang theo từ ban đầu.

Trong ngăn kéo còn có chi phiếu và mười ngàn tiền mặt, lần lượt là tiền mừng Giang phu nhân

đã

cho ngày hôn lễ và

phí đổi xưng hô (1). Tôi lấy tất cả tiền mặt bỏ vào túi xách, lại từ trong túi xách lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng mà Giang Triết Tín và Giang phu nhân

đã

cho để chúng ở cùng nhau.

(1) Phí đổi xưng hô- 改口费: Dựa theo tập tục Trùng Khánh,



dâu chú rể sau khi kết hôn

sẽ

gọi phụ huynh đối phương là "Cha", "Mẹ". Đồng thời, trong hôn lễ cũng lưu hành phí "đổi xưng hô", lúc dâng trà

sẽ

gọi

một

tiếng "Cha, mẹ", và cha mẹ của đôi bên

sẽ

cho con rể, con dâu

một

phong bao lì xì. Theo phóng viên của chuyên mục "Quan sát hôn nhân thành thị" của báo Trùng Khánh điều tra phỏng vấn cho biết, phí đổi xưng hô ngày nay càng cho càng lớn, có bố mẹ cho đến 9999 NDT hoặc 10.000 NDT, bất kể số lượng là bao nhiêu hai bên trước đó tốt nhất nên bàn bạc thương lượng nhất trí, tránh cho hiểu lầm

không

đáng có.


Đóng ngăn tủ lại, tiện tay từ chiếc hộp đựng giấy ghi chú cạnh đèn bàn lấy ra hai tờ giấy hình vuông to bằng bàn tay, vẫn còn chuyện tôi muốn viết xuống.

Tờ thứ nhất viết cho Giang Triết Tín, đối với

hắn, tôi

không

có bất kỳ chuyện gì khác cần

nói, chỉ là kể lại lời nhắn nhủ của Giang phu nhân, viết xuống số tiền mà Giang lão tiên sinh để lại và mục đích sử dụng của nó cùng với số tài khoản và mật mã.

Tờ thứ hai là cho Hứa Bảo Sơn, tôi

nói

cho ông biết, rằng tôi

đã

chuẩn bị sẵng sàng, buổi chiều hôm nay

sẽ

rời khỏi thành phố này. Sau khi tôi

đi, Giang Triết Tín nhất định

sẽ

giận cá chém thớt,

sẽ

tìm đến ông gây phiền toái, khi đó, xin ông hãy mang tờ giấy thứ nhất và cả hộp trang sức kia trong ngăn kéo phòng tôi ở Hứa gia toàn bộ nhất loạt giao cho Giang Triết Tín.

Lý do tại sao nhờ cậy từ tay Hứa Bảo Sơn hoàn thành tất cả mọi việc, là quyết định của tôi suy khi

đã

suy xét kỹ lưỡng nhiều lần, tôi nghĩ có như vậy mới có thể cho Hứa Bảo Sơn

một

cơ hội lên tiếng biện bạch, đồng thời cũng là cơ hội để Hứa Bảo Sơn chứng minh

sự

trong sạch của ông. Đây là việc duy nhất cuối cùng tôi có thể làm cho ông.

một

lát sau, tôi ngẩng đầu, nhìn mình trong gương thở phào

nhẹ

nhõm.

Chắc là

không

còn quên chuyện gì nữa. Tôi nhìn đồng hồ để bàn,

hiện

tại là năm giờ rưỡi sáng, sau tiếp hai tiếng nữa, tôi

sẽ

rời khỏi ngôi nhà này,

sẽkhông

bao giờ trở về nữa.

Bữa sáng vẫn như bình thường, nhưng chỉ có tâm trạng tôi là khác thường. Nhìn vị trí trống

không

bên cạnh Giang Hoa, trong lòng tôi

nói

khẽ: Giang phu nhân, tạm biệt.

Giang Triết Tín theo lệ thường muốn đưa tôi đến trước Hứa gia, chúng tôi

một

trước

một

sau lần lượt vào xe.

"Thời tiết hôm nay

thật

tốt,"

hắn

nhìn tôi mỉm cười, "Chiều nay tính làm gì?"

Giọng điệu thoải mái, thuần túy tán gẫu,

không

mang theo chút thử dò xét hay nghi kỵ.

Tôi

đã

không

còn thấy phản cảm với cách

nói

chuyện này của

hắn

nữa, cũng đồng dạng mỉm cười

nói: "Vẫn đến massage chỗ SPA hương tinh dầu kia thôi. Ở đó tôi thấy thoải mái."

nói

xong tôi cúi đầu cài dây an toàn.

hắn

cười gật đầu, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của tôi.

Bỗng nhiên

hắn

nắm tay trái tôi lên, "Nhẫn đâu?" Vẻ mặt tươi cười

đã

gần như biến mất.

Tôi cả kinh, lập tức bình tĩnh lại, tùy ý

nói: "À, để quên

trên

bàn trang điểm, buổi sáng

đi

tắm tháo ra, kết quả quên đeo. Trở về tôi lại mang."

"Quay lại lấy,"

hắn

dùng

âm

giọng

thật

nghi ngờ

nói: "Đây là chứng nhận kết hôn của chúng ta,

không

phải

anh

đã

nói,

không

được tùy tiện tháo ra sao? Em

không

đeo nó, người khác làm sao biết em

đã

kết hôn hay chưa."

Tôi

không

nói

gì nhìn

hắn, đối với loại hình thức ngoài mặt này mà

hắn

cố chấp đến thế ư? Nếu đổi lại người con

gái

khác, có lẽ nghe được lời

nói

như vậy

sẽ

cảm thấy ngọt ngào lắm, đáng tiếc tôi

sẽ

không

thấy cảm động, ngược lại thấy rất nhàm chán.

hắn

cởi dây đai an toàn của tôi, "Nhanh về lấy,

anh

chờ em." Giọng

nói

đã

khôi phục

sự

ôn hòa.

Tôi ngoan ngoãn xuống xe. Là tôi lơ là

không

chú ý, kỳ

thật

giá trị tiền bạc của chiếc nhẫn kim cương này đối với Giang Triết Tín kể ra căn bản bé

nhỏkhông

hề đáng gì, dù tôi có mang

đi, với

hắn



nói

cũng

không

hề có tổn thất. Nhưng nếu khiến

hắn

không

thoải mái, hoặc xa hơn nữa đối với hành vi hôm nay của tôi sinh ra hoài nghi, thế

thì

sẽ

hỏng bét.

Tôi quay lại phòng, lần nữa nhặt chiếc nhẫn đeo vào tay mình, lại nhìn thoáng mình trong gương, cố gắng ép ra vẻ mặt tươi cười, kéo giãn đỉnh chân mày vì khẩn trương mà nhíu lại. Hãy ổn định, tôi nhắc nhở bản thân.

Giang Triết Tín nhìn thấy nhẫn

trên

tay tôi, cuối cùng mới khởi động xe hơi, "Sau này tắm rửa cũng đừng tháo ra, loại đồ

nhỏ

xíu này tháo tới tháo lui,

không

biết

sẽ

bị lạc đâu mất nữa."

"Tôi biết rồi." Tôi cười cười, "Sau này tắm rửa tôi cũng

sẽ

không

tháo ra. Kỳ

thật

trước kia tôi đều nhớ phải đeo, hôm nay

không

phải cố ý."

Giang Triết Tín nghe được giải thích của tôi, nghiêng mặt qua nhìn tôi

một

cái, lộ ra tươi cười vừa lòng.

Tôi và Hứa Bảo Sơn ngồi trong phòng khách, như cũ uống nước tán gẫu. Dần dà, tôi

đã

nói

hết chuyện lý thú hôm đầu tiên

đi

dạo phố, dường như

không

còn đề tài gì. Tôi mới đề nghị: "Cha, chúng ta

đi

lên viết chữ vẽ tranh

đi, ngồi như vậy nhàm chán quá nha."

Hứa Bảo Sơn cười gật đầu.

A Cường

đã

thành thói quen đứng xa xa ở phía cửa, tôi và Hứa Bảo Sơn đều đưa lưng về phía

anh

ta ở trước bàn. Tôi mở tập chữ mẫu ra, đồng thời từ trong túi áo lấy ra hai trang giấy

đã

viết lúc sáng gập lên mặt

trên

đưa sang. Ông nhìn về phía tôi, giữa lông mày nhíu lại nghi vấn.

Tôi gật đầu với ông, cầm bảng chữ mẫu

nói

với ông: "Bảng chữ mẫu này là Giang phu nhân tặng cho con, bà thích nhất phong cách viết này, con lại mãi vẫn

không

luyện ra phong cách người ta, chốc nữa cha giúp con nhìn kỹ thử xe, chỉ bảo cho con

một

chút."

"Được," Hứa Bảo Sơn như thường dùng ngữ khí

yêu

thương

nói.

Tôi viết xuống từng chữ

một

trên

giấy Tuyên Thành: Cha, xin cha cần phải bảo trọng thân thể. Cám ơn cha từ trước tới nay vẫn chân thành quan tâm và

yêu

thương con.

Hứa Bảo Sơn nhìn chữ tôi viết, bỗng nhiên liền hiểu được, lập tức mở bảng chữ mẫu ra.

Ở ngoài nhìn vào, ông là

đang

so sánh chữ viết mẫu. Chỉ có tôi biết, kỳ

thật

ông

đang

đọc kỹ hai tờ giấy kẹp trong bảng chữ đó.

một

lát sau, ông khép bảng chữ mẫu lại, nhìn tôi

thật

lâu vẫn

không

nói

gì.

Từ trong mắt ông tôi nhìn thấy nhiều điều, đau lòng,

không

nỡ, còn có lo lắng.

Mắt của tôi cũng

đã

ươn ướt, nhưng tôi

không

có cách nào

nói

thêm cái gì nữa.

Ông nhận lấy chiếc bút của tôi, miệng

nói: "Mấy chữ này lẽ ra nên viết như vậy."

Ông giống như bình thường viết xuống mấy chữ

trên

giấy Tuyên Thành: Nhất thiết phải cẩn thận. Nếu có thể, đến được chỗ an toàn, gọi điện về cho cha. Con mãi luôn là con

gái

của cha, vĩnh viễn là đứa con thân

yêu

của cha. Cha chúc con bình an, hạnh phúc.

Tay ông

đang

run rẩy, tôi cố gắng khắc chế

không

cho nước mắt rơi xuống, cuối cùng tựa đầu vào bả vai ông, dùng giọng điệu làm nũng

nói: "Cha, con biết rồi. Chữ của cha

thật

là đẹp mắt. Con muốn cầm nó mang

đi."

Bữa cơm trưa cuối cùng, bản thân Hứa Bảo Sơn ăn rất ít, luôn

không

ngừng gắp thức ăn cho tôi, tôi nghe lời đều ăn hết mọi thức ăn đưa qua.

Ôn tiễn tôi đến cửa, tôi như thường lệ

nói: "Cha, con

đi

đây." Ông gật gật đầu, nhìn tôi vẫy tay.

Tôi ngồi vào xe taxi, ông vẫn đứng trước cửa như cũ. Xe bắt đầu khởi động, nước mắt tôi rốt cục tràn ra khỏi mi.

Xe taxi vững vàng chạy về hướng khu phố trung tâm, tôi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên xe thắng gấp lại, lái xe mắng: "Bà nó, có biết lái xe hay

không

hả?!"

Tôi mở mắt,

một

chiếc

xe van chở khách (2)

đang

nhấp nháy đèn rẽ phải chặn xéo ngay phía trước, may mắn là

không

va chạm với chúng tôi.

(2) Xe van chở khách

Tài xế bắt đầu nhấn còi xe,

trên

xe van bước xuống là hai người đàn ông đeo kính râm và mặc âu phục đen,

đi

về phía chúng tôi.

Lòng tôi trào dâng nỗi bất an mãnh liệt.

Bọn họ dừng ở phía bên tôi, mở cửa xe

nói: "Nhị tiểu thư, mời xuống xe."

Tôi cứng người tại chỗ.

Lái xe hơi hơi hiểu

rõ, nhìn trang phục của đối phương, có chút khϊếp đảm

nói

với tôi: "cô

à,



hãy

đi

theo bọn họ thôi. Trong nhà tôi còn có vợ và con

nhỏ

nữa."

Tôi trấn tĩnh trở lại, mở túi xách rút ra tờ

một

trăm đồng tiền mặt: "không

cần thối lại."

Tôi

không

nói

lời nào ngồi vào xe van, hai người đàn ông theo sau

đi

lên xe,

nói

với tôi: "Nhị tiểu thư, lão gia mời



về nhà

một

chuyến."

Tôi lặng im chuyển tầm mắt ra phía ngoài xe, chiếc xe vững vàng lăn bánh.

không

thể ngờ được vận khí lại kém như vậy, trong đầu tôi tràn đầy uể oải và

không

cam lòng. Tại sao cố tình là ngày hôm nay? Cha nuôi giương cờ giống trống lớn như vậy,

không

sợ Giang Triết Tín biết được hay sao? Ông ta

đang

định làm gì?

Đứng trước cổng lớn Trình gia, hai chân tôi như bị niệm chú, nơi từng là chỗ nhớ thương của tôi, nay lại như địa ngục diêm vương, khiến tôi chùn bước.

Vừa vào cửa, Trình Quan Bác và Trình Bá Văn đều ngồi ở trong đại sảnh.

"Cha nuôi." Tôi

nhẹ

giọng kêu lên, cúi đầu đứng ở nơi đó.

Trình Quan Bác

không

để ý đến tôi, mà hỏi người phía sau tôi: "Các cậu chắc chắn

đã

cắt đuôi nhóm theo dõi?"

"Đúng vậy, lão gia." Người thanh niên trả lời, "A Long bọn họ dàn cảnh tai nạn xe cộ ngăn nhóm người bên Giang gia theo dõi nhị tiểu thư, chúng tôi mới đón được nhị tiểu thư

đi."

Giang Triết Tín quả nhiên vẫn phái người giám thị tôi. Nhưng

hắn

an bài bí

ẩn

như vậy, cha nuôi bọn họ làm sao có thể xác định được là ai chứ?

Trình Quan Bác gật đầu, phất phất tay. Người thanh niên kia xoay người lui ra ngoài.

Nhất thời

không

ai mở miệng nữa,

không

khí tĩnh lặng mà lại áp lực.

"Mày còn nhớ



tao là cha nuôi của mày à?" Trình Quan Bác rốt cục mở miệng, thanh

âm

lạnh lùng tràn đầy tức giận, "không

riêng gì tao, ngay cả người mẹ nuôi bình thường thương

yêu

mày như vậy, xem ra mày cũng hoàn toàn

không

nhớ

rõ. Nếu

không

phải Bá Văn mời mày về nhìn, thế nào mày cũng

không

trở lại đâu nhỉ?"

Tôi có chút áy náy

nói: "Mẹ nuôi khỏe

không

ạ? Người ở đây sao?" Tôi biết mình

không

mặt mũi gặp bà, nhưng nếu bà

đã

trở lại, vô luận thế nào tôi cũng đều muối gặp lại bà

một

lần.

"Hừ, trong lòng mày từ lâu

đã

không

còn có bà ấy, còn hỏi cái gì?" Trình Quan Bác hừ lạnh.

"Cha," Trình Bá Văn ôn hòa mở miệng, "Lăng Tịch chắc chắn muốn trở về từ lâu rồi, chỉ tại

không

tìm được cơ hội thôi. Cha đừng mắng



ấy như vậy. Có phải

không, Lăng Tịch?"

Vẫn là thanh

âm

dịu dàng ấm áp, vẫn là ngữ điệu

nói

giúp thay tôi, vẫn là khiến cho trái tim tôi run rẩy.

"Con

không

cần

nói

giúp cho nó," Trình Quan Bác

nói: "A Long bọn chúng

đã

theo dõi nó sắp

một

tuần rồi, nó mỗi ngày

đi

thăm Hứa Bảo Sơn, mỗi ngày

đi

mua sắm dạo phố, nếu

thật

sự

muốn trở về, chắc chắn có cơ hội trở về. Còn cần cha hôm nay phái người

đi

mời thỉnh hay sao?"

Hóa ra bọn họ cũng luôn phái người

đi

theo tôi,

nói

như vậy, chắc là

đi

theo phía sau nhóm người Giang gia rồi.

thật

có thể xem là "Bọ ngựa rình ve, chim sẻ đợi phía sau".

Tôi

không

lời nào để

nói, chỉ có lặng im đứng đó.

"Lăng Tịch!" Trình Quan Bác càng

nói

càng tức giận,



ràng lớn tiếng trách cứ tôi: "Mày cái thứ đồ vong ân phụ nghĩa! Mày

không

thử nghĩ kỹ lại xem là ai nuôi mày khôn lớn như vậy? Lúc đó mày

đã

đồng ý với tao thế nào? Chẳng phải mày

đã

nói

phải giúp cha nuôi lấy được cổ phần công ty sao? Nhưng

hiện

giờ cổ phần công ty

đã

tới tay, tại sao lại gạt chúng ta

nói

không

được thành công? Bảo mày quay về nhà, mày cũng

không

chịu về. Có phải mày bây giờ làm bà chủ nhà người ta, liền tham luyến vinh hoa phú quý Giang gia rồi hả,

không

nỡ bỏ

đi

danh phận thiếu phu nhân Giang gia? Mày

nói

đi!"

"Cha," Trình Bá Văn ngắt lời Trình Quan Bác, "Lăng Tịch

không

phải là người như thế."

"Như thế nào

không

phải, nó trong cuộc họp báo phóng viên hôm đó

đã

nói

với con thế nào? Cha

nói

oan cho nó sao?" Trình Quan Bác

không

thuận theo

không

bỏ qua.

"cô

ấy nhất định có lý do và suy nghĩ riêng của mình," Trình Bá Văn đứng lên

đi

đến trước người tôi, nâng mặt tôi lên, dịu dàng nhìn tôi: "Có phảikhông, Lăng Tịch? Em

sẽ

không

gạt chúng tôi, đúng hay

không? Em và chúng tôi mới là người

một

nhà,

không

phải sao?

anh

vẫn luôn tin tưởng em,

nói

anh

biết, những cổ phần công ty của Giang gia rốt cuộc có chuyển cho em hay

không?"

Vẻ mặt

hắn

tình thâm ý thiết như vậy, giọng

nói

tràn đầy mê hoặc và sức hút, từ trước đến nay tôi luôn

không

kháng cự nổi, dù cho là

hiện

tại, biết

rõhắn

cố ý cùng cha nuôi diễn tuồng, người đóng phản diện, kẻ diễn chính diện ở trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn như cũ

không

thể hận

hắn. Tôi nhìn

hắn, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Bọn họ

đã

chuyển cho em."

"Con nghe

đi, con nghe

đi!" Trình Quan Bác nổi giận đùng đùng nện chân bước lại, giơ tay lên, dường như muốn cho tôi

một

cái tát mới hết giận, "Đồ thứ con

gái

bất hiếu này! Uổng công tao và mẹ nuôi mày thương mày như vậy, mà mày cũng dám gạt chúng ta, có phải mày và tên tiểu tử Giang gia kia

đã

về chung phe, quay đầu lại muốn tính kế chúng ta? Tao hỏi mày, những lời phóng viên ám chỉ

nói

mày là vũ khí bí mật của Giang gia, đứng ở sau màn bày mưu tính kế, có phải mày

đã

phản bội chúng ta,

nói

cho nó biết hết mọi kế hoạch của chúng ta

không?

nói!"

Trình Bá Văn

một

tay kéo tôi bảo vệ phía sau lưng, "Cha, cha trước hết đừng nóng giận. Để con hỏi



một

chút, Lăng Tịch

sẽ

không

phản bội chúng ta đâu."

"Lăng Tịch,"

hắn

xoay người ôm tôi, "Đừng sợ, có

anh

ở đây,

sẽ

không

làm để cho cha đánh em đâu. Em

nói

anh

biết, em

đã

yêu

tên tiểu tử Giang Triết Tín kia rồi sao?"

Tôi lắc đầu.

"Như vậy, em vẫn

yêu

anh

sao?"

hắn

nâng cằm tôi lên, nhìn chăm chú

thật

sâu vào mắt tôi.

Tôi cứng ngắt đứng ở nơi đó, nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội hơn. Tôi

không

biết.

"Đừng khóc, Lăng Tịch,"

hắn

lau quệt nước mắt tôi, thở dài

thật

sâu, "anh

hiểu



em, có phải em cảm thấy có lỗi với Giang phu nhân

đã

chết kia

không? Hay là em tức giận cha

không

để hai ta ở bên nhau, cho nên em

đang

giận lẫy?"

Tôi như cũ

không

cách nào lên tiếng, chỉ yên lặng khóc.

"Lăng Tịch," Trình Bá Văn để tôi dựa vào l*иg ngực

hắn, dịu dàng

nói: "Từ lâu

anh

đã

nói

với em, có gì

không

nghĩ thông suốt

thì

cứ

nói

với

anh, đều có biện pháp giải quyết. Những cổ phần này vốn thuộc về chúng ta, em đại diện Trình gia thu hồi về,

không

có gì là sai cả, nếu Giang phu nhân là người hiểu lý lẽ, bà ấy dù ở dưới suối vàng có biết

thì

cũng

sẽ

không

giận em đâu, em

không

cần cảm thấy áy náy. Nếu em tức giận với cha,

anh

lại càng có thể hiểu,

anh

cũng giận cha. Nhưng mà Lăng Tịch, chúng ta tóm lại vẫn là phận con cháu, cha

đã

lớn tuổi như vậy rồi, chúng ta dù có thể nổi giận cũng

không

thể lấy căn cơ Trình gia ra để đùa được.

anh

đã

nói

với cha, với

anh

nếu

không

phải em

thì

anh

tuyệt

không

lấy, chờ khi Trình gia chúng ta đoạt lại địa vị, chúng ta liền lập tức kết hôn, được

không?"

Tôi cắn chặt môi, Bá Văn à Bá Văn, cho tới bây giờ,

anh

vẫn còn

đang

lừa gạt em sao?

Trình Quan Bác lúc này cũng thở dài

nói: "Haizz, được rồi, đều là cha có lỗi. Lăng Tịch, cha

không

hề phản đối chuyện tình cảm của hai con. Chỉ cần con

không

phản bội Trình gia

thì

vẫn là đứa con ngoan của cha. Con vẫn luôn

không

muốn mẹ nuôi của con khổ sở mà?"

"Lăng Tịch, em xem cả cha cũng đồng ý chuyện chúng ta rồi, em định làm thế nào?"

hắn

vuốt ve sau lưng tôi.

Tôi như cũ im lặng.

"Lăng Tịch?" Trình Bá Văn lại gọi tôi, lại nâng cằm tôi lên, thân thiết nhìn chăm chú vào mắt tôi, "nói

chuyện

đi, Lăng Tịch?"

Tôi nhìn

hắn, chỗ đau đớn

trên

ngực bị đè nén gần như hít thở

không

thông, đầu óc trống rỗng,



ràng

đã

biết



chân tướng từ lâu, tại sao vẫn

sẽ

vì bị

hắn

lừa gạt mà cảm thấy vô cùng đau thương?

"Hừ, con nhìn thấy rồi đó, nó giờ cánh cứng cáp rồi, cho rằng Giang gia có thể nào núi dựa cho nó,

thì

không

để chúng ta vào trong mắt nữa." Trình Quan Bác mất

đi

kiên nhẫn, căm tức

nói.

"Lăng Tịch?

đang

nói

chuyện với em đó." Trình Bá Văn cũng có chút gấp, lắc lắc tôi.

"không

cần nhiều lời với nó!" Trình Quan Bác lớn tiếng rít gào,"Lập tức để nó ký tên! Hôm nay nếu

đã

lôi nó trở về, nó muốn ký

thì

phải ký,

không

muốn ký cũng phải ký!"

Trình Quan Bác trở về bên cạnh bàn, cầm tập văn kiện mở ra đặt

trên

bàn.

Trình Bá Văn ôm tôi, nửa ép buộc nửa lôi kéo tôi đến trước bàn, miệng giải thích: "Lăng Tịch, chúng ta

đã

cho luật sư chuẩn bị xong chứng minh chuyển nhượng quyền cổ phần, thời gian gấp gáp, em cứ ký trước. Còn có gì nghĩ

không

ra, sau nay chậm rãi

anh

sẽ

giải thích với em, được

không? Chớ chọc cho cha nổi giận."

Tôi đọc văn kiện

trên

mặt bàn, nội dung những điều khoản gần như

không

có gì khác biệt quá lớn so với văn kiện mà Ninh lão

đã

đưa tôi ký, ngay cả số định mức chứng khoáng cũng là dựa theo con số

đã

đưa ra trong đại hội đồng cổ đông mà viết,

một

số cũng

không

khác. Nếu tôi chưa từng ký qua văn kiện của Ninh lão mà

nói,

thì

hôm nay

một

khi ký xuống, những cổ phần này của công ty liền

thật

sự

phải sửa họ.

Trình Bá Văn tự mình lấy bút đưa cho tôi, "Lăng Tịch, ký tên

đi, vì tình

yêu

chúng ta, vì tương lai chúng ta."

Hai câu

nói

này phá lệ làm cho tôi tuyệt vọng. Giờ khắc này, đau thương

đã

bị phẫn hận thay thế. Tôi nhận lấy bút, lưu loát ký tên mình xuống ở vị trí quen thuộc. Tôi cũng muốn khiến cho Trình Bá Văn nếm thử tư vị bị lừa gạt!

Trình Quan Bác vui sướиɠ nâng tập văn kiện lên, cẩn thận xét duyệt kỹ chữ ký của tôi, "Con trai, chúng ta thành công rồi." Ông ta đưa cho Trình Bá Văn.

Trình Bá Văn buông tôi ra, nhận lấy văn kiện nhìn thoáng qua,

trên

mặt

không

hề giấu nổi đắc ý, "Cha, chúng ta chờ đợi ngày này

đã

chờ lâu lắm rồi. Hôm naylà

một

ngày đáng chúc mừng."

Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ,

nhẹ

nhàng

nói: "Mẹ nuôi đâu? Con muốn thăm mẹ

một

lát."

Trình Bá Văn cầm văn kiện trả lại cho Trình Quan Bác, nhìn tôi mỉm cười: "Lăng Tịch, mẹ

không

có về. Lúc ấy

anh

nói

thế chính là hy vọng em mau chóng trở về

một

chuyến mà thôi." Mục đích đạt tới,

hắn

ngay cả lời

nói

dối cũng lười che giấu.

thì

ra là thế. Chính là đợi tôi về để ký giấy tờ

đi.

Tôi gật đầu.

đã

không

cảm giác được thất vọng và phẫn nộ rồi. Như vậy cũng tốt, gặp lại mẹ nuôi cũng làm tăng thêm bi thương mà thôi, chẳng bằng đừng gặp.

"Tôi có thể

đi

được rồi chưa?" Tôi bình tĩnh hỏi.

"Lăng Tịch......" Trình Bá Văn phát

hiện

vẻ mặt của tôi có điểm

không

đúng, còn định

nói

gì đó.

Tiếng đập cửa ngắt đứt lời

hắn,

một

người đàn ông đẩy cửa

đi

vào: "Lão gia, đại thiếu gia, Giang Triết Tín mang theo vài người đến đây.

hắn

ta

nói

đến đón vợ của

hắn

trở về."

Tất cả ba người chúng tôi đều giật mình.

Hai cha con Trình gia liếc mắt nhìn nhau, Trình Bá Văn nhíu mi: "Bọn họ đâu?"

"Còn

đang

ở ngoài cổng lớn, chúng tôi

không

để bọn họ

đi

vào."

"Làm thế thất lễ lắm a." Trình Bá Văn tâm tình khá tốt

nói,"Nhanh chóng mời Giang thiếu gia vào đây.

nói



thì

nói, cậu ta cũng là nhị cổ đông mà. Vốn định ngày mai đến công ty báo cho cậu ta biết, ngược lại cậu ta

đã

tự mình chạy đến đây rồi."

Người đàn ông lên tiếng trả lời rồi

đi

ra.

Trình Bá Văn

nói

với Trình Quan Bác: "Cha, cha hãy

đi

nghỉ ngơi trước, để con và Giang Triết Tín từ từ

nói

chuyện."

Trình Quan Bác cũng cười: "Được. Cha

sẽ

cho người photo lại văn kiện này đưa sang đây cho con."

nói

xong, ông ta cầm văn kiện rời

đi.

Chân trước ông ta vừa

đi, chân sau Giang Triết Tín

đã

vào tới.

Hai người đàn ông sau khi đưa

hắn

vào đến sảnh, cũng

không



đi

ra, trái lại tràn ngập đề phòng đứng sau lưng

hắn.

"Lăng Tịch,"

hắn

vừa thấy tôi, lập tức

đi

tới ôm tôi,

sự

khẩn trương

trên

đôi mi tiêu tán

đi, nhìn thử

một

lượt vẻ mặt của tôi, khôi phục nét lo lắng hỏi: "Em

không

sao chứ?"

Tôi biết sắc mặt mình nhất định dị thường khó coi, ngay cả sức cố kéo lên nụ cười cũng đều

không

có.

"Triết Tín," Trình Bá Văn mỉm cười, "Sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế?

thật

là khách quý hiếm thấy nha. Bình thường mời thỉnh cũng chả mời được cậu đến."

"À, cho nên các người liền đổi lại mời vợ tôi?

không

biết các người là có ý gì?"

"không

có ý gì, chẳng qua chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi." Trình Bá Văn ung dung

nói: "Như thế nào, Lăng Tịch cũng chưa

nói

cho

anh

sao?"

Giang Triết Tín sắc mặt hơi đổi, có chút do dự nhìn tôi, nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn, tuyệt vọng của tôi, trong ánh mắt

hắn

vậy mà có

một

tia đau lòng.

hắn

chần chờ hỏi tôi: "Bọn họ

nói

hết với em rồi?"

Tôi nghe

không

hiểu lời

hắn

nói, ngơ ngác nhìn

hắn.

hắn

cắn chặt răng, giống như an ủi tôi, ra sức siết

nhẹ

lên bả vai tôi, ấm giọng

nói: "anh

vốn định sau này

sẽ

nói

cho em biết. Em cứ ra ngoài trước chờ

anh,

anh

có chuyện

nói

với

anh

trai em."

Bộ não

đang

trì độn bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tôi rốt cục

đã

hiểu được ý của

hắn. Từ đầu đến cuối

hắn

thật

sự

cho rằng tôi

không

biết bản thân mình chính là con

gái

của Trình gia,

hắn

nghĩ rằng Trình Bá Văn nhắc đến ôn chuyện cũ, nghĩa là

nói

cho tôi biết



chân tướng. Nhưng ngược lại

hắn

còn lo lắng tôi nhất thời

không

thể chấp nhận.

Nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của

hắn, tôi giống như bị sét đánh trúng, so với bộ mặt giả dối

nói

láo của Trình Bá Văn,

hắn

lại càng giống như người đàn ông của tôi hơn. Vận mệnh an bài quả nhiên là có chân lý riêng, tôi thực may mắn vì bản thân

đã

quay sang giúp Giang gia.

"Lăng Tịch

không

cần

đi," Trình Bá Văn mở miệng ngăn bước chân muốn rời

đi

của tôi, "Ở đây

không

có người ngoài, chúng ta hãy

nói

chuyện thẳng thắng,



ràng ra hết tất cả với nhau nào."

hắn

nhìn sang Giang Triết Tín: "Triết Tín, cậu muốn

nói

với tôi chuyện gì?" Cố ý để lộ ra vẻ mặt cảm thấy rất hứng thú.

Giang Triết Tín nhìn nhìn tôi

nói: "Chuyện chúng ta

nói

chẳng liên quan gì đến Lăng Tịch, cần gì để



ấy ở lại?"

"Làm sao mà

không

có quan hệ," Trình Bá Văn cười nhìn tôi,"Lăng Tịch, em cảm thấy

không

liên quan gì đến em sao? Nhưng mà

anh

cảm thấy em chính là người quan trọng mấu chốt nữa kìa."

Tim tôi bị

một

cơn co thắt nhanh chóng, cái lạnh lẽo lan tràn khắp cả người tôi. Trình Bá Văn là cố ý muốn đẩy tôi vào tử lộ.

Tôi cúi đầu, đứng qua

một

bên.

"Triết Tín, cậu rốt cuộc muốn

nói

cái gì? Tại sao lại vì đàn bà mà lại ríu rít chiêm chϊếpthế." Trình Bá Văn châm biếm.

Giang Triết Tín bị lời

hắn

ta

nói

chọc giận, có chút áy náy nhìn tôi

một

cái,

không

hề có gì băn khoăn, dứt khoát kiên quyết cười lạnh mở miệng: "Tôi vốn cũng

không

nghĩ nhanh như vậy mà

đã

đến thăm hỏi

anh

vợ. Nhưng mà, nếu

đã

đến đây, cũng nên thông báo trước

một

tiếng, miễn cho các người lúc đó

sẽ

bất ngờ

không

chuẩn bị tâm lý."

"Ủa? Có chuyện lớn gì vậy nhỉ? Tôi xin rửa tai lắng nghe." Trình Bá Văn khoanh hai tay trước ngực,

một

bộ dạng cà lơ phất phơ.

"Tôi

đã

chọn ngày mở họp báo, tuyên bố hai nhà Giang Trình vì liên hôn thành công, tiện đà liên thủ hợp tác, cùng chung chống lại cạnh tranh từ nước ngoài. Tôi

nói

vậy, chắc

anh

Trình

đã

hiểu



chứ?"

Đầu tôi chấn động, liên thủ hợp tác? Làm sao có thể?

Quả nhiên, Trình Bá Văn cười ha ha: "anh

đang

nói

giỡn chơi. Theo đa số đều biết, toàn bộ hạng mục hợp tác giữa Giang thị và tập đoàn Lion International đều xảy ra vấn đề, có nguy cơ bị kiện chấm dứt trước thời hạn,

một

khi bị phán quyết

sẽ

thiệt hại khoản tiền bồi thường thanh lý rất lớn, rồi

thì

nợ nần chồng chất. Trình thị cần gì phải lội vào vũng nước lầy này, làm vật lót đệm cho mấy người?"

Bờ môi Giang Triết Tín lại

hiện

ra nụ cười lạnh tà mị: "Trí nhớ

anh

Trình đại khái hơi có chút vấn đề,

không

phải tôi kéo

anh

Trình đây vào vũng nước lầy, mà là

anh

Trình ngay từ ban đầu vốn

đã

ở trong vũng nước lầy này rồi. Theo tôi hiểu biết, cổ đông khống chế tập đoàn Lion International chính là công ty đầu tư quốc tế Bestman của Mỹ, mà người đứng đầu chính là kẻ nổi tiếng lừng lẫy trong giới hắc đạo Mỹ - Steven Bronte, lần này chẳng phải chính do

anh

Trình đặc biệt mời

hắn

qua hay sao?"

Trình Bá Văn biến sắc, nhưng lập tức khôi phục bình thường: "thật

sự

là chê cười. Từ đâu

anh

lại nghe chuyện vớ vẩn vô căn cứ như vậy?"

Giang Triết Tín vẻ mặt thâm trầm, chậm rãi

nói: "anh

Trình có tin hay

không,

trên

đời này vốn là

không

có bí mật chân chính, cái gọi là "Mèo có đạo của mèo, chuột có đường của chuột", tôi chẳng những biết

anh



hắn

ta cấu kết làm chuyện mờ ám, tôi còn biết,

hiện

tại

hắn

ta đối với

anh

cũng

không

phải hoàn toàn tín nhiệm nữa."

Tôi nhìn thấy sắc mặt Trình Bá Văn lại biến đổi, tôi biết Giang Triết Tín

nói

sự

thật.

Phía sau, lại có người gõ cửa, lập tức gã thuộc hạ đưa

một

tập giấy đến tay Trình Bá Văn. Tôi biết đó là cái gì.

Trình Bá Văn nhìn thấy tập hồ sơ

một

lần nữa lộ thần thái chí đắc ý mãn, úp tập hồ sơ xuống mặt bàn, dường như cũng

không

còn băn khoăn nữa, đơn giản hào phóng thừa nhận: "nói

như vậy là do cậu

âm

thầm châm ngòi? Ngược lại tôi

đã

xem thường cậu rồi."

Giang Triết Tín mỉm cười: "Là do

anh

Trình đây

"Bệnh cấp loạn đầu y"(3), biết



Steven bản tính giả dối đa nghi, độc ác tàn nhẫn, lại còn muốn liên kết với

hắn

ta.

không

sợ là

hắn

ta

một

khi sinh ra nghi kỵ với

anh, đến lúc đó bị cắn trả

một

ngụm, gây ra thảm họa diệt cả nhà sao?"

(3) Bệnh cấp loạn đầu y [病急乱投医]: Có bệnh

thì

vái tứ phương. Theo ngữ cảnh này

thì

có thể hiểu là tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử.


Trình Bá Văn híp mắt nhíu mày lại, chợt đột nhiên

nói: "Hèn chi

anh

thông đồng với giới truyền thông, bốn phía tuyên dương Lăng Tịch là vũ khí của Giang gia các người, còn có cái gì mà



ta là người đứng sau màn bày mưu tính kế,



ràng

anh

đã

làm công tác chuẩn bị sẵn trong buổi họp báo phóng viên kia?"

Đây là tôi lần thứ ba nghe đến mấy chữ này,

thì

ra là Giang Triết Tín cố ý muốn truyền thông viết như vậy? Nhưng tôi vẫn chưa hiểu

rõ?

Giang Triết Tín thấy tôi mờ mịt nhìn

hắn, dường như lại có chút áy náy, nhất thời

không

có mở miệng.

Trình Bá Văn lại tiếp theo

nói: "Đầu tiên

anh

khắp nơi thổi phồng năng lực của Lăng Tịch, tiện đà lại mở họp báo phóng viên công bố thân phận

thậtsự

của Lăng Tịch,

nói

gì mà Giang Trình hai nhà liên hôn hợp tác,



ràng là khiến Steven càng thêm nghi ngờ tôi, tiến tới bước cuối xé rách mặt nhau với tôi, quay đầu đối phó chúng tôi. Nhưng Giang Triết Tín, cậu khẳng định

hắn

ta

sẽ

bị cậu lừa sao? Chẳng lẽ

hắn

ta

không

thể ngẫm nghĩ lại tôi mà làm vậy

thì

có chỗ nào tốt hả? Có lý do gì phải mạo hiểm đối địch với

hắn

ta?"

Giang Triết Tín lạnh nhạt cười, trong lòng

đã

định liệu trước

nói: "anh

Trình, dựa theo người bình thường như chúng ta đây, mọi việc đều lấy lý do muốn,

yêu

thích mà làm, nhưng mà

anh

chắc hẳn là hiểu biết con người của Steven hơn tôi chứ? Theo tôi biết,

hắn

ta gϊếŧ người

thì

chả cần lý do chính đáng gì, chỉ cần

hắn

hoài nghi, chính là lý do gϊếŧ người. Huống chi, tôi tin rằng

hắn

ta chịu đồng ý giúp

anh, nhất định là có cái giá rất chi là đắc đỏ, chuyện

anh

hứa hẹn với

hắn, khẳng định có thể đạt thành à? Nếu như

không

đạt thành

thì

sao, cũng chỉ đành lùi lại mà mong cầu lần tới, nếu hai chúng ta có thể đạt được đồng thuận,

anh

tạm thời phản chiến

đi

theo chúng tôi là rất có khả năng. Tôi chỉ muốn hỏi

một

chút, lúc

anh

ở Mỹ, trong mắt Steven,

anh

có phải là loại người nhân phẩm danh dự cực kỳ cao chăng?"

Sắc mặt Trình Bá Văn vừa tái vừa xanh, hiển nhiên thẹn quá thành giận.

hắn

oán hận nhìn Giang Triết Tín, sau đó cười

âm

ngoan: "Cậu

nói

chẳng sai. Đáng tiếc, hứa hẹn của tôi với

hắn

ta, sau ngày hôm nay là có thể thực

hiện

được, tôi

không

cần phản chiến. Còn có, cậu lấy gì chứng minh, là hai nhà Giang Trình quan hệ thông gia hả? Nếu

không

có cưới hỏi, còn bàn cái gì đến hợp tác nữa?"

Giang Triết Tín ánh mắt phức tạp liếc nhìn tôi

một

cái, chuyển hướng cười nhạo Trình Bá Văn

nói: "Tôi

không

cần chứng minh, chỉ cần mở họp báo phóng viên, tin rằng tự mình Steven

sẽ

điều tra xác nhận. Tôi

không

tin, chuyện tôi có thể tra ra được,

hắn

ta lại

không

tra nổi?"

"Ha ha ha......" Trình Bá Văn ngửa mặt lên trời cười to,"Giang Triết Tín, tôi cũng

đang

có chuyện muốn

nói

cho cậu biết, hy vọng cậu cũng chuẩn bị tâm lý."

Giang Triết Tín ngạo nghễ nhìn

hắn, hoàn toàn

không

có hành động gì.

Trình Bá Văn liếc xéo sang tôi,

nói



ràng từng chữ: "Lăng Tịch

không

phải em

gái

tôi. Tôi nghĩ cậu

đã

uổng phí tâm tư."

Thân thể Giang Triết Tín cứng đờ, con ngươi chớp nháy vài cái, trầm giọng hỏi: "anh

nói

cái gì?"

"Lăng Tịch

không

phải là em

gái

tôi, chẳng những

không

phải, mà



ta còn là người đàn bà của tôi. Tôi là người đàn ông đầu tiên của



ta. Cậu chính là lượm cái thứ đồ thừa thải của tôi, à mà

không, tôi nhớ ra rồi, xác thực mà

nói, là cái thứ hàng thừa thãi bị chúng tôi chơi rách nát."

Tôi kịch liệt run lên, gần như muốn té xỉu, huyết sắc

trên

mặt bị trôi tuột sạch

sẽ.

"Cậu chắc chẳng biết đâu," Trình Bá Văn tiếp tục ác độc

nói: "Phía sau tôi, thuộc hạ của tôi còn thay nhau dạy dỗ nhắm nháp hương vị của



ta. Để tôi nghĩ lại là bao nhiêu người nhỉ? Mười thằng? Hai hai mươi thằng?"

"Khốn kiếp!" Giang Triết Tín hai bước tiến lên,

một

tay túm lấy cổ áo Trình Bá Văn: "Mày

nói

cái gì?"

Hai gã canh giữ ở cửa lập tức xông lên kéo giữ Giang Triết Tín, hơn nữa đưa hai tay

hắn

bắt chéo ra sau lưng.

Trình Bá Văn sửa sang lại áo, nhàn nhã vuốt phủi đầu vai, "Lời tôi

nói

đều là

sự

thật. Nếu cậu

không

tin chỗ tôi còn có phim ảnh quay lại. Nhắc tới mới nhớ, kí©h thí©ɧ có thể

nói

không

kém mấy tấm hình cậu chụp gửi tôi đâu."

Tôi lui mạnh ra sau hai bước, đôi chân mềm nhũn

không

đứng nổi, toàn dựa vào cạnh bồn bông lớn, mới

không

bị ngã xuống.

một

luồng nhiệt vọt lên yết hầu, trong miệng toàn bộ là mùi máu tươi.

Giang Triết Tín trừng mắt nhìn tôi, giống như dã thú phát cuồng, hợp lực muốn giãy thoát

sự

kềm chế của hai gã phía sau.

Trình Bá Văn nhìn chúng tôi như xem diễn kịch vui, thoải mái

nói: "Buông

hắn

ra."

Giang Triết Tín như tia chớp áp sát trước mặt tôi, ánh mắt lạnh như băng muốn xuyên thấu tôi: "hắn

ta

nói

đều là

sự

thật? Vì sao? Vì sao?



rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?"

Tôi cắn răng nuốt xuống tanh nồng trong miệng, dùng hết khí lực

nói: "Tôi chỉ là kẻ thế thân."

Tôi bình tĩnh nhìn

hắn, "Tôi từng

nói

cho

anh

biết,

anh

nghĩ sai rồi, tôi cũng từng

nói,

anh

đang

lãng phí thời gian. Nhưng mà

anh

không

tin."

"Về phần vì sao, tôi có thể

nói

cho cậu biết," Trình Bá Văn cắt đứt lời tôi, đắc ý giơ lên tập giấy trắng

trên

bàn,"Đây là chứng minh chuyển nhượng cổ phần,

trên

đó có chữ ký do tự tay Lăng Tịch ký tên. Chúng tôi ở thị trường cấp hai

đã

mua được 20% cổ phần, với thêm 30% này nữa, Trình gia chúng tôi

đã

trở thành đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn Giang thị."

Giang Triết Tín quay đầu xông đến, giơ tay đoạt lấy tập giấy photo, qua loa nhìn

một

lần, phẫn hận xé tan nát!

"Cái này chỉ là bản sao," Trình Bá Văn giả bộ hảo tâm nhắc nhở, "Bản chính tôi

sẽ

đưa ra trong cuộc họp hội đồng quản trị."

Giang Triết Tín lại hướng tới đây,

thật

mạnh cho tôi

một

bạt tai, cái tát hất tôi ngã nhào

trên

mặt đất, máu tươi trong miệng rốt cuộc

không

ức chế được trào ra khóe môi.

hắn

bấu chặt hai má tôi, gần như muốn bóp nát cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt long lên giận dữ, "Hứa Lăng Tịch,



được lắm,



rất giỏi!



làm sao

không

cảm thấy có lỗi với người mẹ

đã

mất của tôi,



làm sao

không

thấy có lỗi với chúng tôi!"

Tôi ho

nhẹ

hai tiếng, thống khổ

nói: "Tôi

đã

nói

rồi, muốn bỏ quyền thừa kế, tôi cũng

đã

nói

muốn ly hôn. Là

anh

không

chịu." Lần này

anh

phải ký tên lên thỏa thuận ly hôn rồi, có như vậy mới có thể cứu lại Giang thị. Lần này,

anh

buộc phải thả tôi

đi, trả tự do cho tôi. Mặt tôi hé nộ nụ cười tươi.

Lửa giận trong mắt

hắn

càng bùng cháy dữ dội, "cô

thắng! Tôi thành toàn cho

cô!"

hắn

phẫn nộ rít gào, hung hăng giơ cánh tay kia lên.

Tôi nhìn

hắn,

một

chút cũng

không

định trốn tránh.

Thân là quân tốt

nhỏ

trên

bàn cờ, tôi chỉ có thể

đi

tới,

không

thể lui về phía sau. Liệu rằng ngày đó

thật

sự

phải bất chấp tất cả nhất định phải giành thắng lợi? Có lẽ là phải. Nhưng giờ phút này đây, tôi chỉ là nước mắt rơi đầy, đau triệt nội tâm. Vì tôi từng trả giá hết thảy, vì tôi

đã

đổi lấy nhục nhã.

Cuối cùng, bàn tay

hắn

cũng

không

hề rơi xuống,

hắn

suy sụp buông xuôi tay, phẫn hận đẩy tôi ngã ra đất.

hắn

ngẩng đầu kiêng cường

đi

ra cửa, bị hai gã kia chắn ở phía trước.

"Để

hắn

đi." Trình Bá Văn lãnh khốc

nói, "Tôi muốn nhìn xem mất

đi

hết tất cả

hắn

sẽ

điên cuồng thành cái dạng gì!"

Trong đại sảnh khôi phục yên tĩnh.

Tôi gian nan đứng lên, nhặt túi xách bị rơi phía trước hai bước,

không

coi ai ra gì bước tới cửa.

"Lăng Tịch......" Giọng

nói

quen thuộc sau lưng vang lên.

Tôi làm như

không

hề nghe thấy, dưới chân vẫn bước

không

hề ngừng. Kỳ quái chính là, đau đớn

trên

ngực cũng

đã

biếnmất.

Gã giữ cửa chắn ngăn tôi.

"Lăng Tịch," Trình Bá Văn lại gọi tôi, "Nếu em đồng ý, em vẫn có thể ở lại."

Tôi đẩy người đàn ông trước mặt ra,

anh

ta nhìn sắc mặt chủ nhân phía sau, liền lách người tránh cho tôi ra cửa.

Tôi mở cổng lớn, bên ngoài ánh mặt trời vẫn xán lạn như cũ. Tôi tự do.

"Tiểu thư,



đi

đâu?" Tài xế taxi hỏi tôi.

Tôi nhìn chiếc nhẫn

trên

tay trái, kéo nó ra tháo xuống.

-------------------

Tôi đứng ở trước mộ bia Giang phu nhân, khom người

nhẹ

nhàng đặt chiếc nhẫn lên phía

trên.

Giang phu nhân trong ảnh nhìn tôi cười từ ái.

Bốn mươi phút sau, tôi

đã

ngồi

trên

chuyến tàu về hướng bắc. Tôi biết, bến cuối cùng chính là

một

thành thị xa lạ, nơi đó

không

ai quen biết tôi, tôi có thể có cuộc sống an tâm, tự do.

Buổi sáng hai ngày sau, tôi theo dòng người thong thả xuống tàu, ra khỏi nhà ga.

Bầu trời nơi này

không

bao la xanh thẫm như nơi đó,

không

khí

không

được tươi mát ẩm ướt như nơi đó. Nhưng nơi nàycó được

sự

an lòng mà nơi đó

không

thể nào cho tôi được.

Chậm rãi

đi

dọc theo con đường rộng lớn, giữa dòng người qua lại cảm thụ

sự

tồn tại của chính mình. Tôi cuối cùng cũng giống như bọn họ, có thể sống cuộc sống thoải mái, tùy theo ước muốn của mình.

Nhìn thấy bồn điện thoại công cộng kề bên các sạp báo, tôi

không

tự chủ được cất bước

đi

qua. Còn có

một

chuyện cuối cùng, là tôi có thể an tâm hoàn toàn cắt đứt sạch

sẽ

với quá khứ.

Tiếng chuông đổ hai lần, đối phương

không

ai nhận điện. Có lẽ là

không

thể nghe.

Trong nháy mắt khi tôi định cúp máy, giọng

nói

quen thuộc hiền lành truyền đến tai, "Hứa gia nghe, xin hỏi là ai?"

"Cha, là con đây." Tôi nở nụ cười, nước mắt trào ra.

"Lăng Tịch? Con

đang

ở đâu?" Hứa Bảo Sơn sốt ruột hỏi.

"Cha, con ổn lắm. Cha yên tâm

đi. Cha phải bảo trọng sức khỏe mình hơn. Con chỉ là báo bình an với cha thôi. Con cúp máy đây." Trong lòng

đã

hoàn toàn kiên định,

không

tiếp tục vướng bận nữa.

"Lăng Tịch," Ông gấp gáp

nói, "Con hãy nghe cha

nói, Triết Tín nó cái gì cũng biết hết rồi. Nó

đang

ở đây với cha, nó muốn

nói

chuyện với con."

"không!" Tôi vội vàng

nói,"Con cúp máy, cha. Tạm biệt."

"Hứa Lăng Tịch!" Lời tôi còn chưa

nói

xong, giọng của Giang Triết Tín như pháo nổ rền vang bên tai tôi, tôi nhíu mày, lập tức đưa ống nghe ra xa

một

thước, "Chết tiệt,

không

phải

anh

đã

nói

với em

không

được tháo nhẫn xuống hay sao? Em ở đâu? Nhanh chónng trở về, có nghe hay

không?"

Bệnh thần kinh. Tôi định ngắt điện thoại.

âm

thanh bên trong vẫn còn tiếp tục, còn



ràng truyền ra bên ngoài: "Em đừng mơ chạy thoát, chuyện của hai chúng ta vẫn còn chưa xong đâu, em trốn

không

thoát đâu, tôi

sẽ

tìm được em, nhất định

sẽ

tìm cho ra em...."

Cạch, tôi

đã

cầm ống nghe gác trở lại

trên

điện thoại.

trên

đỉnh đầu truyền đến tiếng ríu rít, tôi ngẩng đầu nhìn đôi bồ câu

đang

bay

trên

không

trung, nở nụ cười tươi tắn.

Cuộc sống tương lai là của chính bản thân tôi, tôi

sẽ

sống hạnh phúc.

-- Toàn văn kết thúc --