Editor: ton tonGiang Triết Tín đại khái
không
hề đoán được tôi
sẽ
nói
như vậy, hơi ngây người sửng sốt thoáng chốc, cảm xúc phức tạp khó có thể suy nghĩ
hiện
lên
trên
mặt
hắn, sau đó chính là thời gian im lặng
thật
dài.
Tôi rất hiểu
hắn, có thể chắc rằng tâm trạng
hắn
giờ đây tuyệt
không
vui vẻ gì, đối với
sự
ngỗ nghịch và điều kiện của tôi, nhất định
hắn
cảm thấy phẫn hận và tức giận. Tôi cũng
không
còn cách nào khác, tôi phải làm cho
hắn
đồng ý.
hiện
tại tôi
đã
quyết tâm
không
tiếp tục làm chuyện gì gây bất lợi cho Giang gia nữa, như vậy, tự nhiên tôi cũng
không
thể tiếp tục phải chịu đựng
hắn
khi dễ, muốn làm gì
thì
làm.
Tôi nhìn vào trong đôi con ngươi tối đen của
hắn, lần nữa nhấn mạnh thái đội của tôi: "Tôi biết Giang gia nhà
anh
ở địa phương sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ đơn giản làm
một
cuộc hôn nhân giả chắc chắn
sẽ
không
ổn, nhất là
không
thể gạt được đôi mắt của Giang phu nhân, cho nên tôi đồng ý tất cả đều dựa theo Giang phu nhân an bài, giả diễn làm
thật. Nhưng
anh
phải hiểu được, mặc dùng cùng với
anh
làm vợ chồng
trên
danh nghĩa, nhưng với tôi mà
nói
đã
là
sự
hy sinh lớn nhất rồi. Tôi
đã
nói
trước từ lâu, tôi
không
muốn gả cho
anh, chỉ muốn gả cho người mình
yêu, nay mọi chuyện đều chỉ vì trấn an Giang phu nhân. Nếu
anh
không
thể nhận, vậy
thì
tôi tuyệt đối
sẽ
không
kết hôn với
anh, ngay mai tôi trực tiếp
nói
với Giang phu nhân.
anh
hãy tự suy xét
rõ
ràng."
hắn
tựa vào sô pha, hai tay siết chặt trước ngực chăm chú nhìn vào khuôn mặt tôi, trầm thấp
nói: "anh
nghĩ rằng chúng ta nên thảo luận từ từ."
Tôi khẽ thở dài: "Tôi
không
biết giữa chúng ta còn có cái gì có thể
nói." Trước kia chính là
không
nên gặp mặt quen kết giao nhau,
hiện
giờ càng
không
cần thiết nữa.
"anh......"
hắn
muốn
nói
lại thôi, cắn chặt răng mới
nói: "Em
thật
sự
rất lương thiện, bệnh của mẹ đến quá đột ngột, em có thể vì người mà lo nghĩ, làm cho
anh
rất...."
hắn
cũng
không
tỏ
sự
yếu thế đối với, cho nên tiếp theo vô luận là cảm động hay là nhận lỗi đồng nhất mà
nói
thì
hắn
cuối cùng cũng
không
thể thuận lợi buộc ra khỏi miệng. Tôi vốn cũng
không
muốn nghe, vì vậy
rõ
ràng
không
để
hắn
khó xử, trực tiếp mở lời: "không
cần
nói. Chỉ cần
anh
đồng ý với chuyện tôi
yêu
cầu, hơn nữa tương lai khi tôi rời
đi
đừng gây khó dễ ngăn trở, tôi
đã
cảm thấy mĩ mãn."
Tôi tận lực bình tĩnh
nói, kỳ
thật
trong lòng cũng là sóng ngầm bắt đầu khởi động, thương tổn
hắn
gây cho tôi cố nhiên đáng hận, nhưng mà bản thân tôi lúc trước cũng có mục đích
không
tốt, là tự mình nguyện ý ở lại
không
chịu phản kháng, phải
nói
đến oán hận, thua thiệt,
thì
khi mới bắt đầu chỉ cần
một
hai câu
nói
là có thể làm
rõ
rồi.
hắn
dựa vào sô pha ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà
một
lát, vài lần há miệng như là muốn
nói
chút gì, chung quy lại buông tha hết.
Cuối cùng,
hắn
chỉ
nói
một
câu: "anh
đồng ý."
Tôi gật gật đầu: "Được. Như vậy, tôi lên lầu."
hắn
không
hề phản ứng, tôi đứng dậy bỏ
đi. Tôi nghĩ có lẽ là bệnh của Giang phu nhân làm tinh thần
hắn
trở nên sa sút,
hắn
không
còn
sự
lãnh khốc và sắc bén nữa, như vậy cũng tốt, sau này
không
biết còn có bao nhiêu ngày tháng phải giả làm vợ chồng, cuộc sống
không
nên quá khó khăn.
Tôi ngâm mình vào trong nước ấm, thả lỏng cảm xúc
đang
căn thẳng.
một
ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu, tôi vội vàng ngổi thẳng dậy, dùng vòi sen rửa trôi bọt
trên
mình, phủ thêm áo choàng chạy ra khỏi phòng tắm.
Tôi mở ngăn kéo phía dưới cùng bên phải của bàn trang điểm ra,
thật
cẩn thận cầm hộp trang sức kim cương lên.
Tôi cầm nó ngồi vào
trên
giường, vừa mở nắp hộp ra, ánh sáng chói mắt lập tức thoáng
hiện. Tôi nhìn kỹ
một
chút cấu kết cái hộp, lấy cả phần khảm trang sức và bản vài đều bật lên, bên dướng
một
một
tấm ảnh chụp bộ trang sức và
một
tờ giấy chứng nhận. Tôi
không
kịp nhìn kỹ, để chúng sang
một
bên. Dưới lớp vải nhung là đáy hộp,
không
còn thứ gì nữa!
Tôi hồ nghi thử xé mặt vải nhung
một
chút, nó
không
hề bị sức mẻ, chặt chẽ cùng với đầu hộp gỗ dính vào
một
chỗ. Tôi tỉ mỉ xem xét bốn góc hộp,
không
hề có khe hở dư thừa,
không
có khả năng
ẩn
giấu giấy tờ gì. Chẳng lẽ Giang phu nhân nhớ lầm? Hay là bà
đang
thử tôi, kỳ
thật
căn bản
không
hể để lại cái gì
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm cái hộp, lại chuyển tầm mắt đến bộ trang sức, cuối cùng dừng lại ở tờ giấy chứng nhận.
Tôi cầm giấy chứng nhận xem chữ viết
trên
mặt giấy, chính diện là ảnh chụp nguyên bộ trang sức, sau đó là ghi lại trọng lượng, độ trong, màu sắc, phẩm chất, cấp bậc v.v... của kim cương và phỉ thúy
trên
trang sức, cùng với lời bình về nó, giấy chứng nhận làm bằng nhựa, so với những chứng nhận châu báu khác
không
có chút bất đồng nào.
Tôi lại lật nó qua, mặt sau là nội dung về công nghệ chế tác bộ trang sức, lịch sử lâu đời cùng lai lịch khác thường của kim cương và phỉ thúy.
trên
đó có vài chữ viết tay và con số khiến tôi chú ý: Phòng đấu giá đầu tư Kassapa Thụy Sĩ, Trung tâm lưu trữ và xác định châu báu, trang sức Franklin Thụy Sĩ, số chứng thực kim cương mặt dây chuyền: *2237-8865490983-26, số chứng thực hoa tai kim cương: *6900-533241123650-59, xuống chút nữa, còn có ba dòng những dãy số mười con số khác nhau, phân biệt biểu thị những nhóm khác nhau của bộ trang sức.
Trong số đó có tên và chữ số
không
phải thuộc thể đóng dấu, và là theo thể viết tay xinh đẹp, tim tôi đập mạnh, Giang phu nhân lúc ấy
nói
chúng là "viết"
trên
giấy, chẳng lẽ mấy cái này chính là những tin tức và mật mã mờ mịt? Nhưng mà bà làm thế nào? Chẳng lẽ sau khi viết xong sau đó mới cho khắc thành bảng nhựa chỉnh thể? Như vậy đúng là tâm tư kín đáo, hạ công phu
thật
lớn. Làm như vậy càng bí
ẩn
quan trọng hơn là cực kỳ an toàn. Bị rơi vào tay của người
không
biết, đây chẳng qua chỉ là
một
tờ chứng nhận châu báu thông thường mà thôi,
sẽ
không
gây ra bất kỳ phỏng đoán và hoài nghi nào.
Nếu như suy đoán của tôi chính xác, trung tâm lưu trữ và xem xét châu báu cùng với phòng đấu giá đầu tư nhất định ám chỉ về ngân hàng và tên công ty đầu tư, điều này phải tra cứu
trên
mạng mới biết được. Cũng chỉ có xác định này, mới có thể khẳng định con số tiếp theo chính là số tài khoản và mật mã.
Tôi vừa cẩn thận nhìn
thật
lâu.
hiện
tại mới hiểu được, Giang phu nhân làm việc cũng
không
mù quáng, lúc trước bà tuy rằng tặng tôi trang sức, nhưng chỉ cần bà
không
nói
ra
thì
những thứ này với tôi vốn
không
có ý nghĩa gì. Là căn bệnh khiến cho bà cuối cùng hạ quyết tâm
nói
cho tôi biết, tôi nên làm thế nào mới tính là
không
làm thất vọng
sự
tín nhiệm và
sự
giao phó của bà? Lúc ra
đi
thì
nói
cho Giang Triết Tín biết? Hay là giao cho Giang Hoa?
Tiếng gõ cửa ngắt đứt suy nghĩ miên man của tôi, theo bản năng tôi hô: "Chờ
một
chút."
Kêu xong tôi liền hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này chỉ có Giang Triết Tín
sẽ
đến gõ cửa phòng tôi,
hắn
sao lại chịu chờ đợi, tôi nhìn chằm chằm cửa phòng, chờ
hắn
phá cửa mà vào.
Nhưng cửa phòng
không
có bị đẩy ra, người ngoài cửa tựa hồ
thật
sự
đang
đợi. Đúng rồi, nếu
hắn
muốn phá cửa mà vào, cần gì phải gõ,
hắn
ở trong này cho tới bây giờ đều là hoành hành ngang ngược
không
gõ cửa.
Tôi luống cuống tay chân đem giấy chứng nhận và trang sức tất cả đều thả lại trong hộp, bỏ vào ngăn kéo. Sau đó chỉnh trang
một
chút áo tắm
trên
người, kéo chặt dây thắt lưng bên hông rồi mới mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa chính là Giang Triết Tín,
hắn
dựa vàotường, cao thấp đánh giá tôi
một
chút, mới
nói: "Ngủ rồi sao?"
Tôi có chút hoài nghi nhìn
hắn,
không
có trực tiếp trả lời câu hỏi của
hắn, "Có việc sao?"
"Tôi...... Cảm thấy cần phải
nói
chuyện với em, mẹ
không
phải giống lúc ấy bệnh đến hỗn loạn, người rất sâu sắc, chúng ta trong lúc đó có cái gì
không
tự nhiên rất khó tránh được ánh mắt của người. Tôi biết em
hiện
tại rất hận tôi, nhưng mà tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể sống chung
thật
tốt."
Tôi thở sâu: "Thực xin lỗi, tôi
không
thể bởi vì
anh
nói
mấy câu
thì
coi như tất cả những tổn thương trong quá khứ chưa từng phát sinh, vài lần tôi đều thiếu chút nữa
thì
chết rồi, tôi
không
có khoan hồng độ lượng như vậy.
anh
không
cần hy vọng xa vời tôi
sẽ
một
lần nữa thâm tình
yêu
thương mà đối xử với
anh, cho dù là diễn kịch tôi cũng làm
không
được."
hắn
im lặng
không
nói
gì.
"Chẳng qua," Tôi khẽ thở dài, hết thảy chỉ vì Giang phu nhân, "Tôi
sẽ
hết sức
không
để Giang phu nhân nghi ngờ, chỉ cần
anh
đừng làm ra chuyện tôi thống hận. Tôi
sẽ
không
tiếp tục nhận mệnh, nhẫn nhục chịu đựng nữa."
Tôi xoay người, đưa lưng về phía
hắn,
không
muốn lại cùng
hắn
đối diện.
một
lát sau, giọng
nói
hắn
truyền tới: "Có lẽ tương lai em
sẽ
hiểu
rõ
tất cả. Vô luận như thế nào,
hiện
tại tôi cám ơn em."
Theo tiếng
nói
đang
nói
rơi xuống, tôi nghe được tiếng bước chân
hắn
rời
đi.
không
cần chờ đến tương lai, tôi
hiện
tại cũng
đã
hiểu được tất cả. Nhưng tôi
không
có sức lực thay đổi chuyện gì, đây là bi ai của tôi.
Tôi đóng cửa phòng, ôm chặt lấy thân mình, dựa sát cửa chậm rãi ngồi xuống, tôi
đã
trong tình trạng kiệt sức rồi.