Chương 63

Tôi

nhẹ

nhàng lau nước mắt cho Giang phu nhân, trong trí nhớ của tôi, Giang phu nhân vĩnh viễn luôn bình thản, dịu dàng, lần đầu tiên nhìn thấy bà khóc đau lòng đến thế, nước mắt

không

ngừng lăn xuống. Tôi nghĩ vì cuộc

nói

chuyện hôm nay

đã

gợi lại tưởng niệm mãnh liệt dành cho con

gái

và đồng thời lại do lo lắng cho con trai mà thành,

nói

đến cùng, bà vẫn là

một

người mẹ vĩ đại.

Rốt cục, cảm xúc bà dịu lại, bình tĩnh hơn nhiều. Bà thở dài,

nhẹ

nhàng

nói: "Tảng đá này

đã

đặt trong lòng mẹ gần hai mươi năm rồi. Lần đầu tiên

nói

ra, cảm giác mẹ thoải mái hơn rất nhiều."

Tôi lặng im

không

nói

gì, vừa xấu hổ lại vừa chột dạ, Giang phu nhân đơn thuần chỉ bởi tín nhiệm tôi nên mới

nói

hết tất cả với tôi sao? Hay là...., tôi căn bản

không

dám nghĩ tiếp nữa.

"Lăng Tịch," Giang phu nhân bỗng nhiên gọi tôi, "Sau này mẹ

đi

rồi, con hãy giúp mẹ chăm sóc Triết Tín, trông nom Triết Tín nhé?" Bà khẩn thiết nhìn tôi.

Tim tôi đập nhảy nhanh hơn, gần như điên loạn đập, tôi bối rối cúi đầu

không

dám nhìn bà nữa. Nếu thực

sự



một

ngày như vậy, tôi

sẽ

là người đầu tiên rời

đi, tôi

không

có khả năng sống cùng Giang Triết Tín, lấy đâu ra mà bảo chăm sóc

hắn, trông nom

hắn? Nhưng giờ này khắc này, tôi làm thế nào có thể

nói

ra khỏi miệng lời

thật

trong lòng?

"Lăng Tịch," Giang phu nhân lại gọi tôi, "Lời của mẹ dọa đến con sao? Mẹ...... Có lẽ là nóng vội chút, nhưng mà mẹ sợ bản thân

không

còn nhiều thời gian nữa. Chỉ có con có thể giúp mẹ, con à." Bà vuốt venhẹ

lên mu bàn tay tôi, giọng

nói

hết sức thương cảm và bất đắc dĩ.

Tôi hít thở

thật

sâu, miễn cưỡng ngẩng đầu

nói: "Mẹ, con

không

phải......, người..... hy vọng con làm như thế nào?" Đúng là vẫn

không

có dũng khí bình thản kể lại hết tất cả.

"Rất đơn giản, ở thời điểm Triết Tín mất

đi

lý trí, con hãy khuyên bảo Triết Tín, đúng

không? Ở thời điểm nó thực

hiện

quyết định nguy hiểm, con

sẽ

ngăn cản, đúng

không? Cứ giống như năm đó mẹ làm với A Hoa vậy."

Tôi bật ra tiếng cười miễn cưỡng: "Mẹ, Triết Tín chưa chắc chịu nghe con. Chúng con so với cha và mẹkhông

giống nhau."

"Con ngốc, con có thể

không

biết bản thân mình trong lòng Triết Tín quan trọng biết bao nhiêu. Triết Tín đứa

nhỏ

này từ bé

đã

ăn

nói

vụng về,

sẽ

không

nói

lời ngon tiếng ngọt gì, tất cả mọi điều chỉ có thể biết dựa

trên

hành động của nó. Mẹ là mẹ nó, hiểu biết nó nhất, cũng nhìn



ràng nhất.

đã

nhiều năm qua như vậy, nó chưa từng hẹn hò với người con

gái

nào, càng

không

có chuyện xấu gì dù chỉ

một

lần. Con là người con

gái

đầu tiên nó chịu đưa về nhà, cũng là người con

gái

đầu tiên nó chịu cho sống ở căn hộ riêng của nó. Phải biết rằng, dù cho Phương Tuệ Tâm từ

nhỏ

lớn lên với nó, gần như là em

gái

nó, cũnng chưa từng được phép bước vào phòng nó, càng đừng

nói

là căn hộ riêng của nó. Chẳng lẽ con lại còn chưa được tính là người nó coi trọng nhất?"

Tôi

không

thể nào biện bạch, chỉ có thể

nói

Giang Triết Tín diễn xuất tốt, là

một

diễn viên kiệt xuất.

hắnxác thực coi trọng tôi, nhưng mà mục đích

hắn

coi trọng tôi chính là muốn tra tấn tôi, lợi dụng tôi mà thôi.

"Còn nữa, mẹ nhìn thấy được trong mắt nó có đấu tranh và do dự, rất nhiều lần lúc nó nhìn con, mẹ đều có thể cảm nhận được, nó dường như rất mâu thuẫn nhưng lại có lẫn

không

nỡ lòng. Ban đầu mẹ hơikhông

hiểu, cũng đoán

không

ra, nhưng bây giờ mẹ nghĩ mẹ hiểu được, nó cũng giống như A Hoa năm đó. Nó chắc chắn

đang

suy nghĩ lo lắng, nếu nó sử dụng thủ đoạn cực đoan mà phạm pháp, hoặc bản thân có gì đó ngoài ý muốn xảy ra, như vậy con

sẽ

thế nào đây. Mẹ tin tưởng, chỉ có khi người đàn ông tràn ngập thâm tình đối với

một

người phụ nữ, mới có thể lo lắng nhiều như vậy, cũng mới có thể do dựkhông

quyết, dao động bất định như vậy."

Trời ạ, tôi

thật

sự

là khóc

không

ra nước mắt, Giang phu nhân quả

thật

đã

hiểu sai tất cả rồi, hơn nữa sai thái quá!

"Mẹ, con......

không

tốt như mẹ nghĩ đâu. Sức khỏe mẹ

không

sao cả, nhất định

sẽ

khỏe lại, Triết Tín cũng

sẽ

không

có việc gì. Người cũng

không

cần lo lắng." Tôi mệt mỏi

nói, lời

nói

không

mạch lạc

rõràng, ngoài việc này ra, tôi

không

biết mình còn có thể kiên trì lắng nghe tiếp nữa

không.

"Lăng Tịch, con là đứa trẻ ngoan, mẹ

đã

quan sát con rất lâu. Hơn nữa, trong lần đầu tiên Triết Tín đưa con về nhà

đã

nói

tương lai muốn thay Hứa tiên sinh chăm sóc con, mẹ liền để ý hai cha con con. Tin mẹ, mẹ

không

có ác ý gì, chỉ là tò mò. Thực tế, về sau tất cả những chuyện cố ý hoặc vô ý nghe ngóng về nhân phẩm và danh tiếng của Hứa tiên sinh, đều là chính trực hơn nữa gần như hoàn mỹ. Con có biết mẹ vui mừng đến thế nào

không? Có người cha chính trực, lương thiện như thế, vậy

thì

con

gái

ông ấy nhất định

không

thể nào tệ được. Sau này chứng minh, con chính là người con dâu mà mẹ

đã

luôn nghĩ đến. Mắt Triết Tín nhìn người rất tốt, mẹ

thật

sự

vui mừng."

Tôi suýt nữa đổ cả mồ hôi lạnh, lời Giang phu nhân

nói

làm sao

không

khiến tôi xấu hổ, chính xác, nhân phẩm Hứa Bảo Sơn là chân

thật

không

thể xoi mói, nhưng tôi

thì.... nếu có

một

ngày Giang phu nhân biết tôi

đã

từng lòng ôm mưu đồ tiến vào Giang gia, cố ý lấy lòng bà,

thì

tâm tình bà

sẽ

như thế nào.

Có lẽ thấy hồi lâu tôi trầm ngâm

không

nói, Giang phu nhân có chút áy náy

nói: "Lăng Tịch, nếu

khôngphải bản thân mẹ sống

không

được lâu nữa, tuyệt đối

sẽ

không

kể cho con biết những chuyện đáng sợ này đâu, khiến con chịu nỗi lo lắng hãi hùng giống vậy. Nhưng bây giờ, trừ con ra mẹ còn có thể tìm ai phó thác lại những chuyện sau này? Mẹ

thật

sự

đi

không

an lòng,

không

nhắm mắt. Ngày trước cha chồng đến cầu xin mẹ, hôm nay cũng hãy xem là mẹ cầu xin con, được

không? Mẹ chỉ hy vọng Triết Tín và Giang gia đều tốt đẹp, hy vọng mọi người có thể tiếp tục cuộc sống bình an, hạnh phúc. Thân là

mộtngười mẹ, đây là tâm nguyện cuối cùng của mẹ."

Người đáng nên xin lỗi lẽ ra phải là tôi, tôi là người

không

xứng nhất với tín nhiệm của Giang phu nhân. Bà cầu khẩn như thế làm tôi thế nào cự tuyệt được? Tôi chỉ có thể

nói: "Mẹ, con hứa với người. Nếu tương lai

thật

sự...., con nhất định

sẽ

hết sức khuyên Triết Tín. Người cũng phải hứa với con dưỡng bệnhthật

tốt, người nhất định

sẽ

khỏe lại. Triết Tín càng cần người hơn, lời khuyên của con chắc gì

đã

có tác dụng, con cũng

thật

sự

không

biết làm thế nào để giúp

anh

ấy." Đây là lời

thật

lòng, có biện pháp nào có thể khiến

hắn

buông bỏ thù hận đâu.

"Tốt, Lăng Tịch. Thế này mẹ an tâm rồi. Con cũng

không

cần sợ hãi, chỉ cần Triết Tín có thể giữ vững lý trí, dần từng bước quản lý ổn định phát triển công ty, Trình gia chưa chắc có thể dễ dàng như vậy mà chiếm được lợi ích. Thủ đoạn của bọn họ mẹ nghĩ đơn giản là trước tiên chọc giận Triết Tín, khiến cho nó mất

đi

lý trí, sụp bẫy bọn họ, có lẽ là ác ý chèn ép thị trường thu mua cổ phiếu Giang gia, hoặc là cố ý cho kẻ thứ ba ra mặt, dụ dỗ Triết Tín đầu tư mở rộng chỗ

không

nên đầu tư, khiến vốn gốc Giang thịkhông

thu hồi được."

Tôi kinh ngạc nhìn Giang phu nhân, bà chẳng phải chưa bao giờ hỏi đến chuyện làm ăn buôn bán sao? Nhưng bà

nói

dường như đúng với những gì cha nuôi tính toán, cha nuôi từng

nói

chỉ cần thu mua được hơn

một

nửa số lượng định mức cổ phiếu cấp hai

đang

lưu thông

trên

thị trường của Giang thị, là có thể vượt qua hai cha con Giang gia trở thành đại cổ đông đứng nhất nắm giữ cổ phiếu Giang thị. Và tôi đột nhiên nhớ lại người Trình Bá Văn

nói

đến, Steven, người đó là kẻ thứ ba mà Giang phu nhân

nói

sao?

Giang phu nhân hình như được tâm tư của tôi, mỉm cười

nói: "Mẹ làm sao hiểu được mấy chuyện này, đều là cha chồng mẹ trước khi lâm chung

nói

cho mẹ biết. Ông cụ đấu với Trình gia cả đời rồi, từ lâu

đãthăm dò được thủ pháp bọn họ thường dùng. Mà hai loại phương pháp này có lẽ là cách giản tiện bớt việc nhất của bọn họ, chiêu thuật chỉ trả giá

nhỏ

nhất nhưng có thể khiến Giang gia thất bại thảm hại. Lão nhân gia liệu

sự

như thần, cũng bởi vì thế trước khi ông cụ lâm chung, để lại cho mẹ bản lĩnh 'cọng rơm cứu mạng'." Giang phu nhân

nói

đến đây, ho

nhẹ

vài tiếng, lộ



vẻ mặt mệt mỏi

không

thể nghi ngờ, kế tiếp vô lực dựa vào vào xe lăn nhắm hai mắt lại.

"Mẹ," Tôi sợ hãi kêu, "Người sao rồi? Chúng ta lập tức trở về. Có gì sau này hãy

nói."

Giang phu nhân gật đầu cực

nhẹ, thở gấp

nói: "Kể đến đây, tâm

sự

của mẹ

đã

xong

một

nửa rồi, ngày mai, mẹ lại

nói

con biết cọng cỏ cứu mạng ấy là cái gì."

Tôi

không

thể làm



nỗi lòng phức tạp của mình, yên lặng đẩy Giang phu nhân trở về.

sự

việc tại sao lại diễn biến thành tình trạng

hiện

nay? Nhớ lại lúc trước, cha nuôi cũng từng

nói

với tôi, ông ta

không

muốn Bá Văn hợp tác với hắc đạo, lo lắng

anh

ta chọn dùng bạo lực lấy thân thử nghiệm, mới nghĩ đến để tôi gả vào Giang gia nhằm lấy cổ phần. Mà ngày hôm nay, Giang phu nhân cũng có nỗi lo lắng như thế với con trai bà, đến xin tôi. Tâm tư cha mẹ

trên

đời này đều giống nhau, nhưng mà tôi

thì

được coi là cái gì? Tôi

thật

sự

không

thể ở lại,

một

ngày cũng

không

thể ở nổi nữa.

Giang Hoa

không

hề nghỉ trưa mà vẫn ngồi trong phòng khách chờ chúng tôi. Tôi vừa đẩy xe lăn đến cửa ông ấy

đã

đứng lên, "Bội Phân, em sao rồi? Mệt

không?"

đi

đến cúi người bế Giang phu nhân lên.

Giang phu nhân cười thực vui vẻ, giọng

nói

có chút suy yếu: "Ánh nắng mặt trời tốt lắm, em cũng

khôngnỡ trở về. Mấy cây hoa cỏ này cũng vậy,

đã

lâu

không

thấy, vừa gặp lại

thì

không

bỏ xuống được."

"Có gì luyến tiếc, sau này mỗi ngày đều phơi nắng. Đợi thân thể em khỏe mạnh, mấy cây hoa đó cònkhông

tùy ý để em đùa nghịch,

không

nên gấp gáp." Giang Hoa cười miễn cưỡng.

Giang phu nhân cười khẽ: "Lăng Tịch cũng

nói

như vậy, chúng em đây

không

phải

đã

trở lại."

Giang phu nhân nằm trở lại giường, rất nhanh lần nữa chìm vào giấc ngủ. Giang Hoa quay đầu nhìn tôimột

lát,

mặt nặng nề lạnh lùng(1), ánh mắt thâm trầm. Tôi cố tự trấn định bản thân chờ ông ấy hỏi, nhưng cuối cùng lại nghe được ông ấy

nói: "cô

cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi

đi."

(1) Nghĩa gốc "Mặt trầm như nước" - nghĩa là sắc mặt trầm trọng, lạnh lùng như nước.

Tôi

nhẹ

thở ra, thấp giọng

nói: "Vâng, Giang tiên sinh." Nhón chân lui ra ngoài.

một

lần nữa tôi

đi

vào vườn hoa, ngồi

trên

chiếc ghế ban nãy,

không

còn sức lực dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt ngửa đầu đối diện bầu trời xanh. Tuy rằng vẫn chưa gom đủ dũng khí, nhưng mà hình dáng cha nuôi và Bá Văn vẫn

hiện



lên trong đầu, tôi

không

hề thử lại trốn tránh nữa. Quả nhiên ngực bắt đầu như bị vỡ toát đau đớn, nhưng mà tôi chọn lựa muốn hiểu

thật



ràng.