Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả bản thân tôi cũng

không

dám tin mà cứng đờ lại, tôi nhìn

hắn, lắp bắpnói: "Ý tôi là......

anh...... Hôm nay có chút kỳ quái."

Ngón tay

đang

để bên miệng tôi dừng lại tức

thì

trong thoáng chốc, đôi con ngươi đen mờ mờ thấp thoáng lóe lên hứng thú

đi

qua, nhanh đến mức tôi căn bản

không

nắm bắt kịp.

hắn

lại bẻ

một

múi cam, tiếp tục đút lên miệng tôi, vẻ mặt vẫn ấm áp như cũ, phảng phất như chưa hề nghe thấy câu hỏi của tôi, ngược lại hỏi tôi: "cô

nói

cái gì?"

"không

có," Tôi mỉm cười, "anh

không

đi

làm sao? Công ty

không

bận à? Nơi này có bác sỹ Trần còn có chị Lí,

anh

không

cần lo lắng."

hắn

mỉm cười, "Hôm nay tôi ở cùng

cô."

hắn

đem hai múi cam cuối cùng nhét vào miệng tôi, dịu dàng lấy khăn lông ướt lau tay hai người, "Muốn ngủ

một

lát

không?"

Tôi gật đầu, rất khó tưởng tượng ngoài lấy cớ ngủ ra tôi

không

biết làm thế nào để đẩy nhanh khoảng thời gian lâu dài quỷ dị như thế khi ở cùng

một

chỗ với

hắn. Tôi thừa nhận bản thân mình trong lòng có quỷ, có tật giật mình. Nếu ngày hôm qua

không

phát sinh chuyện kia, tôi tuyệt đối

sẽ

không

giống như bây giờ lo sợ bất an. Trước đây

hắn

không

phải chưa từng

nhẹ

nhàng và ân cần với tôi khi nổi lên hứng thú, nhưng lần này, tại sao tôi lại

không

thản nhiên xử lý nổi?

hắn

quay hạ đầu giường xuống, lại nâng đầu tôi lên chỉnh gối đầu theo độ cao thích hợp, cuối cùng khẽ vuốt tóc tôi: "Ngủ

đi."

Tôi nhắm mắt lại.

hắn

lại giúp tôi vén gọn chăn nệm, tôi nghe tiếng

hắn

lặng lẽ

đi

đến ghế dựa, chiếc ghế vang lên

âm

thanh kẽo kẹt.

Mặc dù nhắm mắt, tôi cũng có thể cảm giác được tầm mắt

hắn

đều dừng

trên

mặt tôi. Tôi khó khăn duy trì hô hấp vững vàng, hy vọng

hắn

cho rằng tôi

thật

sự

đã

ngủ say, như vậy,

hắn

có thể

sẽ

cứ thế mà bỏđi

hay

không,

đi

làm việc của

hắn?

thật

lâu

thật

lâu, nhưng tôi biết người nọ trước sau đều mảy may

không

nhúc nhích. Chỉ có tôi thiếu kiên nhẫn, tôi có thể cảm giác được mặt mình chậm rãi nóng bừng thiêu cháy.

Tiếng nhạc điện thoại di động đột nhiên vang lên, trong

không

gian yên tĩnh làm cho người ta bỗng thấy kinh hãi.

hắn

nhẹ

giọng

nói: "Chuyện gì?" Giọng

nói

và bước chân biến mất tại cửa.

Nghe được tiếng đóng cửa, tôi mở mắt thở hắt ra

một

hơi

thật

dài.

hắn

đang

làm cái gì? Tôi

không

cần

hắn

dịu dàng.

hắn

khác thường ngoại trừ mang

sự

phức tạp đến cho tôi, còn lại chẳng có gì khác. Giữa hai chúng tôi

không

có lý do khả dĩ để phát triển tình cảm dịu dàng, chúng tôi là đối thủ. Hắm coi tôi là đối tượng trả thù, mà tôi

thì

muốn cướp lấy cổ phần công ty của

hắn. Chỉ cần

hắn

không

dùng lại những thủ đoạn trước đây để đối phó tôi, như vậy cũng đủ rồi. Lạnh nhạt mà yên ổn vô

sự, chính là tình trạng tôi

đã

luôn mong cầu khi ở cùng với

hắn.

hắn

rất nhanh

đã

quay lại, tôi

không

kịp nhắm mắt.

hắn

đến bên giường ngồi xuống, "Đánh thức

cô?"

"không

có," Tôi cười cười, "Có phải công ty có việc?"

"không

việc gì."

hắn

ung dung nhìn tôi, "cô

không

muốn tôi ở cạnh

cô?"

"......

không

phải

không

muốn, có chút

không

quen." Tôi ăn ngay

nói

thật.

hắn

chăm chú nhìn tôi

thật

lâu, giống nhau chìm vào trầm tư,

thật

lâu sau mới thản nhiên

nói: "Tôi thừa nhận thời gian qua hơi lơ là với

cô, nhưng mà, bây giờ tôi thay đổi ý tưởng, tôi định về sau dùng thêm nhiều thời gian hơn ở cạnh

cô, có lẽ như vậy

sẽ

có lợi cho hiểu biết của chúng ta càng sâu sắc thêm."

Tôi có chút khó hiểu nhìn

hắn.

hắn

nhẹ

nhàng vén tóc tôi, vẻ mặt ôn hòa, "Chúng ta nhất định kết hôn, hiểu biết lẫn nhau càng sâu hơn hẳn rất cần thiết."

hắn

nói

thực rất nghiêm túc, làm tôi cảm thấy trong mỗi câu

nói

đều hàm chứa ý nghĩa sâu xa. Tôi chỉ có thể trông chờ vào thời gian để chậm rãi tiêu hóa chúng.

Tôi hơi hơi nghiên mặt, tránh tầm mắt

hắn, "Tôi...... chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, tôi

không

cho rằng chúng ta thích hợp sống cùng nhau. Tôi mong muốn gả cho người thương

yêu

tôi, nhưng mà,

anhchính là hận tôi."

"không

sai,"

hắn

một

chút cũng

không

hề phủ nhận, sau đó nâng mặt tôi xoay thẳng lại, nhìn tôi

thậtsâu, "Nhưng



vẫn đính hôn với tôi, tương lai

sẽ

cùng tôi kết hôn, đúng hay

không?"

"Tôi......

không

có quyền quyết định. Tôi

đã

luôn luôn là đối tượng bị động phải thừa nhận mà,

anh

rấtrõ

ràng."

"Nếu tôi

nói, tôi quyết định cho



một

cơ hội, cho chúng ta

một

cơ hội khác hiểu biết lẫn nhau, có lẽ, chúng ta đều

sẽ

thay đổi chủ ý của mình.



liệu rằng có đồng ý thử xem

không?"

hắn

lộ ra vẻ mặt tươi cười thản nhiên, dường như chắc chắn tôi

sẽ

cảm thấy hứng thú.

Tôi cũng nghiêm túc ngồi dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt

hắn, "Thay đổi chủ ý? Chính là

nói,

anh

sẽ

thả tôiđi?"

"Có lẽ."

hắn

từ chối cho ý kiến,

nói

tiếp: "Tuy nhiên, cũng có khả năng khác."

trên

mặt

hắn

hiện

lên

mộtnụ cười vừa sâu xa khó hiểu lại vừa cực kỳ mị hoặc.

Tôi hoàn toàn biết

hắn

nghĩ cái gì, chuyện đó khẳng định

không

có khả năng. Tôi tuyệt đối

sẽ

không

yêuhắn, nhưng tôi

sẽ

đem hết toàn lực khiến cho

hắn

yêu

tôi.

sự

việc cho tới bây giờ

không

hề có hy vọng xa vời

hiện

tại

đang

có cơ hội chuyển biến tốt đẹp,

hắn

vậy mà lại chính miệng

nói

ra đồng ý cho tôi cơ hội, rốt cuộc cái gì thúc đẩy giờ phút xúc động này của

hắn, đơn giản là do hôm qua tôi ngay từ bánh xe đẩy mẹ

hắn

ra sao?

"Thế nào?"

hắn

nhìn tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn

hắn,

thật

cẩn thận

nói: "Tôi còn muốn xác định

một

chuyện, nếu

anh

chịu thả tôi

đi, có phải hay

không, cha tô......" Nhớ tới

hắn

cảnh cáo, đành phải sửa miệng,"Người kia,

anh

sẽ

khôngtính toán nữa?"

Con ngươi

hắn

chợt lóe lên, ý cười rút

đi.

thật

lâu sau mới lạnh lùng

nói, "cô

liền như vậy chắc chắc đến lúc đó tôi

sẽ

thả



đi?"

một

lần nữa tôi nâng cao lòng cảnh giác, nếu

không

phải kết quả này, vậy

hắn

càng

không

thể giam giữ Hứa Bảo Sơn thế nào nữa, chẳng lẽ tôi hiểu sai ý?

Tôi

nói

không

ra nên lời.

Tôi tin rằng

hắn

cũng nghĩ đến lời

hắn

vừa

nói

có lỗ hổng, cảm xúc

hắn

bắt đầu dịu lại, ôn hòa

nói, "Có khát

không? Tôi giúp



rót ly nước?"

Tôi cố gắng tươi cười, gật gật đầu,"Cám ơn."

Thái độ

hắn



ràng vẫn còn

đang

kéo dài

sự

săn sóc vừa rồi, điều đó phải chăng có hàm ý là

sẽ

khôngthu hồi lại cơ hội cực kỳ quan trọng này với tôi, Từ giờ trở

đi, tôi cần phải xốc lại toàn bộ tinh thần.

Xác định mục tiêu rồi, nhìn thấy cuộc sống hy vọng khiến cho người ta phấn chấn, mỗi ngày cũng đồng dạng là 24 tiếng đồng hồ, giờ lại

không

còn cảm thấy gian nan dài lâu nữa, ngược lại có

một

ảo giác trôi qua cực nhanh.

không

bị làm khó dễ,

không

cần phải lại phập phòng lo sợ nữa, tôi cuối cùng có thể chuyên tâm dốc lòng, bình tâm tĩnh khí quay lại làm chính bản thân mình rồi.

không

còn cần thiết tính toán cân nhắc,

không

còn cần thiết ngụy trang tính kế, bởi vì tôi

đã

đạt được cơ hội được đối đãi công bằng. Mà vứt

đi

tất cả mọi gánh nặng chỉ dùng bản tính cuộc sống hết mình thực lòng thực dạ của tôi, bản thân chính là rất có mị lực, với chuyện này tôi

không

chút hoài nghi nào. Bởi lẽ mẹ nuôi và Bá Văn đều từng

nói

qua, tôi là đứa trẻ đáng

yêu

nhất.

Tôi

đã

được xuất viện, nhưng Giang Triết Tín hình như càng ngày càng thích ở lại cùng với tôi, vẫn là buổi sáng đến công ty,

không

đến giữa trưa

sẽ

trở về ở cùng. Có khi nhìn tôi và Giang phu nhân vẽ tranh, có đôi khi

thì

đưa tôi đến bờ biển.

không

riêng gì tôi, Giang phu nhân cũng ngạc nhiên với

sự

nhàn hạ của

hắn, có hai lần đề cập đến,

hắnđều đắc chí tràn đầy, Giang Hoa cũng

không

còn mỗi ngày ngây ngốc cùng

hắn

trong thư phòng

một

lúcthật

lâu. Giang phu nhân có lần

nói

với tôi, bà rốt cục có thể yên tâm, chuyện làm ăn của Giang gia tất cả đều

đã

đoạt lại được rồi,

không

có người quấy rối nữa. Trong lòng tôi vui buồn lẫn lộn.

Vẻ tươi cười của Giang Triết Tín ngày càng nhiều, ánh mắt dừng lại

trên

người tôi cũng càng ngày càng dài, có khi là ôn nhu, có khi lại là suy nghĩ sâu xa. Tôi đoán,

hắn

chắc hẳn

đã

động tâm rồi chăng.
« Chương TrướcChương Tiếp »