- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ám Chiến Tâm Huyền
- Chương 45
Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 45
Nước mắt
nhỏ
giọt rơi vào hõm vai Giang Triết Tín, lại còn làm ướt trước ngực
hắn.
Chuyển động đều đặn trong cơ thể đình chỉ,
hắn
buông tôi ra chống tay từ
trên
cao nhìn xuống. Tôi cắnnhẹ
môi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ thấy
không
rõ
lắm vẻ mặt của
hắn.
hắn
dò xét ngón tay giữa dính
một
chút nước mắt
trên
mặt tôi, trước tiên chỉ nhìn nhìn đầu ngón tay, sau lại nhìn tôi thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Tôi lặng im
không
nói, ngừng cả việc hô hấp lại, áp lực tim đập, càng muốn nhanh chóng ngừng rơi lệ, càng
không
thể như ý nguyện, nhiều nhất chỉ có giảm bớt tốc độ nước mắt chảy xuống.
hắn
chờ đợi vài giây, xoa mặt tôi, chà lau hàng lệ
trên
mắt tôi. Khuôn mặt mơ hồ trước mắt trở nên
rõràng hơn
một
chút, sau đó bắt đầu trở lại mơ hồ lần nữa,
hắn
đang
nhíu mày.
hắn
nắm cằm tôi, tỉ mỉ nhìn sâu vào trong mắt tôi,
không
hề hỏi thêm nữa, nhưng lại khiến tôi biết
rõhắn
vẫn
sẽ
chờ đợi, cho đến khi tôi
nói
ra đáp án.
Tôi xoay chuyển suy nghĩ cực nhanh trong đầu, lời
thật
khẳng định
không
thể
nói, nhưng mà trả lời lấy lệ với
hắn
cũng
không
dễ dàng. Dù gì
đi
nữa đêm nay
sẽ
không
dễ chịu mà trôi qua được rồi.
Tôi hít hít mũi, cuối cùng đè nén được nước mắt, cố lấy dũng khí
nói: "Tôi...... Tôi chỉ là nhớ lại trước kia, thời điểm đó
anh
bao giờ cũng tra tấn tôi, so với thái độ....
hiện
tại tuyệt nhiên
không
giống."
Sắc mặt
hắn
khẽ biến, môi mím lại thành
một
đường, cơ thịt
trên
hai gò má hơi hơi run giật, chắn hẳn làđang
cắn răng
ẩn
nhẫn cảm xúc sắp bùng nổ.
Tôi hiểu rất
rõ
đạo lý
dừng tay đúng lúc (1),
hắn
có thể chấp nhận lý do thoái thác này, tôi
đã
rất cảm kích rồi, tôi cũng
không
muốn càng tiến thêm
một
bước mà chọc giận
hắn. Nhận sai chịu thua là cực kỳ cần thiết.
(1) Kiến hảo tựu thu (见好就收): thấy được rồi
thì
thu tay, ý chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc
"Thực xin lỗi, tôi
thật
sự
không
định chọc tức làm
anh
nổi giận." Tôi thành khẩn
nói
hết, chủ động nghiêng người thò ra phía trước hôn
hắn, tôi đυ.ng phải môi
hắn, dùng đầu lưỡi
nhẹ
nhàng thăm dò,
hắnbuông lỏng nhếch lên đôi môi
đang
mím chặt, đầu lưỡi của tôi trượt tiến vào trong khoang miệng củahắn.
Chỉ là vừa mới chạm đến lưỡi
hắn,
hắn
liền xoay ngược lại giữ lấy chủ động,
thật
mạnh mυ"ŧ vào môi lưỡi tôi, cảnh báo trong lòng tôi bắt đầu dần giải trừ, cho dù trong lúc làʍ t̠ìиɦ có bị mệt chết, cũng tốt đẹp hơn nhiều so với chết trong lúc bị tra tấn. Chỉ cần
hắn
không
dây dưa với vấn đề tôi khóc,
hắn
muốn làm bao nhiêu lần nữa, tôi cũng
không
dám lại
nói
ra thêm nửa chữ.
Tôi để thân thể mình thả lỏng trở lại, chờ đợi
hắn
tiếp tục xâm nhập. Trái ngược ở giờ phút này
hắn
lại buông môi tôi ra, du͙© vọиɠ cũng từ trong cơ thể tôi rút lui ra ngoài, xoay người nằm bên cạnh tôi.
Tim tôi lần nữa đập
không
theo quy tắc,
không
ngờ tới quan hệ cân bằng
thật
vất vả mới thành lập nên lại bị đánh vỡ, nếu như vậy,
thì
có nghĩa là tôi
một
lần nữa lại rơi vào vực sâu tai họa.
"Có phải vẫn luôn cảm thấy thực oan ức hay
không?"
Câu hỏi của
hắn
rõ
ràng là ngòi nổ sắp sửa lôi chuyện cũ nhắc lại, để tôi phải tiếp lời như thế nào?
Tôi lắc đầu,
không
dám hé răng, cũng
không
có can đảm nhìn
hắn. Cảm xúc của
hắn
chuyển hoán nhanh như vậy, hoàn toàn triệt để như thế.
thật
không
dám tin tưởng
một
khắc trước còn cùng tôi dốc hêt sức lực triền miên có thể là chính
hắn
cùng
một
ngươi.
"Xác thực tôi rất muốn tra tấn
cô, khiến
cô
nếm trải tận hết tất cả tư vị thống khổ. Chính
cô
cũng
đã
nóiqua, nợ cha con trả,
cô
còn có cái gì oan ức?"
hắn
cứng rắn lạnh lùng, ngữ điệu hùng hổ dọa người.
"......" Tôi
không
nói
gì.
"không
phản đối?"
Khẩu khí
hắn
nghiêm khắc, bỗng nhiên ngồi bật dậy, tim tôi nhảy vọt lên đến tận cổ họng,
sẽ
không
lại bắt đầu cơn ác mộng nữa chứ,
hắn
lại muốn động thủ rồi chăng?
Tôi liều lĩnh vội vàng mở miệng,"Tôi
không
tin cha tôi
sẽ
làm ra chuyện thương tổn các người, tôi chỉ muốn biết giữa hai người liệu có phải có tồn tại hiểu lầm. Tôi
không
rõ, cha tôi làm sao có khả năng và can đảm, cùng các người đối địch. Ông chỉ là
một
người
không
quyền
không
thế, bằng vào chính mình cố gắng cực khổ khó nhọc gầy dựng
sự
nghiệp từ hai bàn tay trắng mà thôi."
"Hừ,
cô
thực hiểu
rõ
hắn
sao?
cô
bao nhiêu tuổi
thì
rời
hắn
mà
đi? Tại sao nhiều năm như vậy đều vẫn sống ở nước ngoài?
cô
thật
sự
cho rằng
hắn
vì muốn tốt cho
cô
sao?
trên
đời này có bao nhiêu người làm cha có thể đối với con ruột của mình mười mấy năm trời chẳng quan tâm
không
nghe
không
hỏi? Chẳng lẽ
cô
chưa từng thầm oán hận
hắn?"
Tôi hít thở
thật
mạnh, trong lời
hắn
nói, tôi
không
thể dây dưa tiếp vấn đề này.
nói
thêm gì
đi
nữa, khó đảm bảo
hắn
không
nhắc đến chuyện thân phận của tôi, vậy
thì
kết cục của tôi chỉ có càng thêm thảm hại.
hắn
từng
nói
qua, 'có oán
thì
oán cha
cô,
hắn
biết
rõ
hết tất cả nhưng lại lừa gạt giấu diếm
cô', ít nhất bây giờ
hắn
vẫn còn cho rằng cái gì tôi cũng
không
biết, tôi còn có thể danh chính ngôn thuận đội lên danh tiếng Hứa gia đại tiểu thư, điều này thôi cũng đủ rồi. Về phần chuyện của em
gái
hắn, tôi nhất định có thể biết
rõ
ràng, cho dù đến cuối cùng phải gặp người đó chứng thực.
Việc cấp bách bây giờ, là phải chấm dứt cuộc đối thoại đầy nguy hiểm này.
"Tôi......từng oán hận ông, khi còn
nhỏ
lúc nào cũng cảm thấy ông
không
hề quan tâm tôi. Nhưng mà trưởng thành rồi tôi mới biết được công ty ông khởi nghiệp là có bao nhiêu khó khăn, mà hết thảy tất cả chuyện này, đều là bởi ông muốn để cho tôi cơm áo
không
lo. Mặc kệ như thế nào, tôi vẫn như cũ cảm thấy ông là người cha tốt nhất, chí ít
đã
cho tôi sống hạnh phúc suốt hai mươi năm.
trên
đời này chỉ có làm con
gái
là người có lỗi, nào có con
gái
đi
ghi hận cha mẹ?" Tôi nghĩ đến cha nuôi, dù cho ông ta bây giờ lợi dụng tôi, tôi cũng
sẽ
không
ghi hận ông ta, bởi vì, ông ta ở lúc tôi sắp bệnh chết,
đã
cứu mạng tôi, còn cho tôi
cẩm y ngọc thực (2), cho tôi giống như
một
tiểu thư cơm áo
không
lo mà lớn lên.
(2) cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, thức ăn bằng ngọc
Lòng của tôi thần kỳ bình tĩnh lại. Tôi nhìn về phía Giang Triết Tín, "Tôi rơi lệ
không
phải cảm thấy oan ức, mà là rất khổ sở
anh
và cha tôi đối địch. Nếu
anh
tra tấn tôi có thể trút hết căm phẫn, từ đó tiêu trừđi
thù hận với ông ấy, tôi
thật
sự
không
hề có
một
câu oán hận, càng đừng
nói
đến là oan ức."
Giang Triết Tín ngồi thẳng tắp, cả khuôn mặt đều lạnh lùng căng thẳng. Tức giận nơi đáy mắt như cũ tồn tại, hung hăng trừng mắt tôi.
Tôi nghĩ ngợi
một
chút, lại
nhẹ
nhàng
nói: "Chỉ là, đừng để bác
gái
biết chuyện chúng ta, đừng khiến cho tôi hôm sau
không
rời giường được, tôi
không
muốn khiến bà khổ sở và lo lắng. Ít nhất, ở trước mặt bà chúng ta vẫn phải giả vờ giống như trước đây. Có được
không?"
hắn
nhíu mắt lại,
không
chớp
không
nháy mắt
một
cái nhìn tôi
thật
lâu, tức giận
trên
mặt dần dần nhạtđi. Dường như là
đang
trầm tư, lại càng như là
đã
bị
một
vấn đề phức tạp nào đó quấy nhiễu.
Chúng tôi ngồi đối diện trong im lặng,
một
người khí thế bức người,
một
kẻ cúi đầu thu mắt. Nếu
khôngphải
trên
mình hai người đều
không
có mặc bất kỳ quần áo nào (3), ngược lại càng giống như là phạm nhân
đang
chờ đợi lời tuyên án cuối cùng. Mà bản thân tôi quả
thật
đang
chờ đợi
hắn
tuyên án.
(3)未着寸缕 - vị trứ thốn lũ:
không
có
một
tấc chỉ nào, ý
nói
không
hề mặc quần áo
Rốt cục,
hắn
nâng cằm tôi lên,
trên
mặt thần sắc nghiêm khắc mà quyết đoán, "Chỉ cần
cô
không
có lòng dạ bất chính đối với Giang gia,
không
gây thương tổn Giang gia, làm chuyện có lỗi với Giang gia, tôisẽ
không
hành hạ tra tấn
cô
nữa. Nhưng mà, nếu để tôi phát
hiện, bây giờ
cô
thuận theo và đối xử tốt với mẹ, chỉ là vì mục đích lừa gạt nào đó, tôi nhất định khiến cho
cô
sống
không
bằng chết! Tuyệt đối
sẽkhông
nương tay lần nữa!
cô
tốt nhất hãy nhớ cho kỹ càng!"
Tôi thở sâu, nặng nề gật đầu, "Như vậy cha tôi, ông......"
Cằm chợt đau nhức, tôi
nói
không
ra hoàn chỉnh lời sắp
nói.
"Biết tôi vì sao tha cho
cô
không? Bởi vì
cô
mang đến cho mẹ
sự
vui vẻ,
cô
để chúng tôi thấy được bóng dáng Tiểu Duyệt. Tôi cho
cô
cơ hội chuộc tội, trong nội tâm
cô
nếu quả
thật
giống như biểu
hiện
bên ngoài là thiện lương và thân thiết như thế, vậy
thì
cô
tương đương là
đã
tự cứu lấy mình tránh thoát khỏi tra tấn giày vò. Về phần cha
cô, sống chết tất cả chỉ nằm trong
một
ý niệm của tôi, xem ra
cô
hoàn toànkhông
để vào mắt cảnh cáo của tôi."
hắn
gần như nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, trong mắt xuất
hiện
sát khí.
Da đầu của tôi chợt run lên,
không
ngừng liên tục
nói: "không, tôi sai lầm rồi. Tôi nhớ kỹ,
thật
sự
nhớ kỹ. Về sau cũng
không
dám nữa
nói
ra. Vĩnh viễn cũng
không
nói
ra. Cầu xin
anh, hãy để cho ông sống, chỉ cần để cho ông còn sống, cầu xin
anh...."
hắn
thật
mạnh đẩy tôi ra, nhảy xuống giường mặc quần áo.
Tôi phóng vọt xuống giường, quỳ rạp bên chân
hắn, ôm lấy
hắn
khóc lóc cầu xin: "Tôi
thật
sự
sai lầm rồi,anh
trừng phạt tôi là được rồi, vừa nãy
anh
còn muốn tôi làm người lương thiện, nhưng mà
một
người chính bởi vì sai lầm của bản thân mà khiến cho cha mình bỏ mạng, làm sao còn có thể là người lương thiện,
anh
hẳn là biết
rõ
như thế có bao nhiêu đau đớn và dằn vặt."
"cô......" Lời tôi
nói
đã
chạm vào chỗ đau thương của
hắn,
hắn
gần như muốn bóp chết tôi, tức giận đếnkhông
nói
ra nổi
một
lời.
Tôi há miệng
một
chữ cũng phát ra nổi, ngay cả
không
khí cũng hít
không
vào được chút nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin liều chết nhìn
hắn, cho đến khi
không
kiên trì được nữa, khép đôi mắt lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ám Chiến Tâm Huyền
- Chương 45