Chương 44

Ôi? Lá cây này sao mà mọc buồn cười thế này? Thiệt dài còn trong ngoài bọc hai lớp, rất giống lỗ tai con thỏ, ha ha......" Tôi ở trong nhà trồng hoa của Giang phu nhân tiếp tục ồn ào kinh ngạc.

Suốt

một

buổi sáng, chỉ toàn nghe thấy tiếng tôi thường thường kêu lên kinh ngạc và cười ngây ngô. Nhiều kỳ hoa dị thảo như vậy khiến tôi giống như

già Lưu lần đầu tiên bước vào Đại Quan Viên lộng lẫy (1), nhìn cái gì đều thấy mới mẻ.

(1) Già Lưu là

một

nhân vật quê mùa trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, lần đầu đến thăm Đại Quan Viên xa hoa lộng lẫy trong phủ Vinh Quốc

thì

cứ há hốc mồm ra nhìn.


Giang phu nhân

nói

cười an nhàn, dịu dàng giới thiệu những hoa cỏ bảo bối của bà, mang theo tôi và hai người giúp việc, để mà xới đất, tưới nước, bón phân cho những sinh mệnh rực rỡ tươi mới tràn ngập sức sống này.

Bà khoác

trên

mình chiếc áo đơn mặc ở nhà cùng quần vải bông ống rộng, hai bên tay áo đều được vén lên đến tận khủy tay, lộ ra đôi cánh tay vẫn còn trắng nõn chỉ có vài vết đốm linh tinh

nhỏ

nhoi

trên

đó, linh hoạt cầm lên cái mầm hoa lan

nhỏ

xíu vừa được đào ra, lại cẩn thận trồng vào

một

bồn đất khác để chờ đợi được chăm sóc sau này.

Tôi cũng học dáng vẻ của bà, cẩn thận đào ra

một

mầm cây, sau đó tay chân vụng về bỏ nó vào

mộtcái bồn

nhỏ

so với cái nắp trà

không

lớn hơn bao nhiêu ở bên cạnh.

"Có mệt

không?" Giang phu nhân hỏi tôi, trong mắt tràn đầy

sự

vui tươi và từ ái.

"không

mệt chút nào. Rất là hứng thú ạ." Là

thật. Tự đáy lòng tôi tán thưởng cuộc sống đầy thú vị của Giang phu nhân,

không

giống với tất cả những vị phu nhân mà tôi biết, so với những người thuộc loại kém cỏi rỗng tếch thiếu sâu sắc, trừ bỏ mỗi ngày lo lắng ông chồng mình

di tình biệt luyến (2)

ra,

thì

chỉ biết hướng về xây đắp

trên

thân mình với cả đống trang sức, cùng người đùa đòi, còn thêm thái đô suy suýt cả ngày dựa vào đánh bài mạt chượt và tiệc tùng để gϊếŧ thời gian



ràng hoàn toàn tương phản.

(2) di tình biệt luyến: bỏ tình này chạy theo tình khác

Ở bên cạnh Giang phu nhân, có thể khiến người ta cảm thụ được cuộc đời có thể ngập tràn sức sống như thế, có thể ngập tràn thỏa mãn và phong phú như thế, cũng có thể ổn định và buông lỏng đến thế. Tất nhiên, điều này được dựa

trên

một

trong những điều kiện tiên quyết quan trọng nhất, chính là đầy đủ ái tâm.

hiện

tại mỗi ngày ở bên cạnh người, hưởng thụ bà dốc lòng tập trung tình thương

yêu

vô hạn của người mẹ ở

trên

người tôi, tôi

thật

rất hạnh phúc, nhưng lại cũng rất mâu thuẫn. Nghĩ đến

một

ngày kia bà

sẽvô cùng thất vọng đối với tôi, cũng do vậy mà gây nên đả kích cho bà, khiến nội tâm tôi liền run lên sợ hãi. Tôi

không

dám suy nghĩ quá nhiều về những chuyện trong tương lai, thầm nghĩ

hiện

tại muốn tận tâm hết sức làm bạn với bà, làm hết thảy những chuyện có thể khiến bà vui vẻ. Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể ít nhiều trừ khử

đi

cảm giác tội lỗi và áy náy của tôi.

"Lăng Tịch,

đang

nghĩ gì thế? Chúng ta trở về nào." Giang phu nhân cắt đứt phút thất thần của tôi, kéo tôi đứng lên, "Lão Trương, các

anh

đưa mấy chậu hoa này chuyển sang phía sau. Tôi và tiểu thư về trước."

"Được, phu nhân. Ngài yên tâm

đi." Lão Trương cung kính đáp ứng.

Tôi cùng Giang phu nhân rửa tay, thân thiết nắm tay nhau xuyên qua hoa viên,

đi

về hướng nhà chính.

"Hôm nay vất vả rồi, cơm trưa ăn nhiều

một

chút." Giang phu nhân nâng tay thân tình xoa

nhẹ

nhàng lên trán và hai má tôi, "Nhìn con cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt

nhỏ

nhắn đỏ bừng,

thật

là đẹp mắt."

"không

vất vả, mẹ. Con thực thích những hoa cỏ này." Tôi cười, vô cùng thân thiết dựa vào ngực bà, "Lẽ ra lúc học đại học con nên chọn khoa làm vườn, làm thợ trồng hoa nhất định rất thú vị."

"Ha ha, đứa trẻ ngốc. Như vậy rất vất vả, mẹ nhưng lại

không

nỡ." Bà ôm tôi.

Mũi của tôi lại có chút chua cay, người mẹ như vậy, như thế nào tôi có thể nhẫn tâm thương tổn?

Lúc chúng tôi cùng

đi

đến nhà ăn, Giang Hoa

đã

chờ ở đó.

"Cha." Tôi thân thiết kêu, hơn nửa tháng, cho dù là diễn kịch, cũng đủ để khiến lời kịch hòa hợp vào trong tình cảm bản thân, huống chi vì làm cho Giang phu nhân vui vẻ, bất luận Giang Hoa có

không

thích tôi đến thế nào, tôi cũng

sẽ

không

để nó trong lòng, chỉ cố làm tốt bổn phận con cháu của bản thân.

"Ừ. Ăn cơm

đi." Giang Hoa mỉm cười gật đầu với tôi. Trước mặt Giang phu nhân, thái độ của Giang Hoa ít nhiều cũng

đã

có cải thiện, "Hai người buổi chiều còn muốn đến nhà ấm trồng hoa à?" Ông ta hỏi Giang phu nhân.

"không, buổi sáng chăm sóc gần ổn rồi. Buổi chiều quá nóng,

anh

xem mặt Lăng Tịch

đã

muốn bị phơi nắng đến đỏ rồi. Lăng Tịch, chiều nay chúng ta chọn cái gì?" Giang phu nhân cười đưa tầm mắt chuyển đến

trên

mặt tôi, gắp

một

đũa thức ăn để vào trong bát cho tôi.

"Con nghe theo mẹ. Cùng mẹ học vẽ cũng được, học nấu ăn cũng tốt, dù là gì con đều thích cả." Tôi hi hi ha ha

nói.

"Được. Chúng ta đây trước vẽ tranh, sau đó mẹ

sẽ

dạy con món 'sườn heo hấp tỏi', cũng là món Triết Tín thích ăn nhất." Giang phu nhân thực hưng phấn.

"Được ạ, được ạ." Tôi liên tục gật đầu, tràn ngập chờ mong, hợp với Giang phu nhân cùng nhau cười.

Giang Hoa cũng hơi hơi cong lên khóe môi, nhìn qua ánh mắt

không

hề sắc bén, "Hai người mỗi ngày so với

anh

còn bận rộn hơn."

Tôi cùng Giang phu nhân đơn giản cười ha ha.

Lúc chạng vạng, bữa tối chuẩn bị dọn ra. Tôi

một

mình chờ Giang Triết Tín ở phòng khách.

Tôi

đã

gọi điện báo trước rồi, đại khái khoảng vài phút nữa

hắn

sẽ

về đến nhà.

Quả nhiên, đợi

không

bao lâu,

hắn

liền bước vào phòng khách. Tôi mỉm cười đứng lên nghênh đón

hắn, "anh

đã

về." Thuận tay tiếp nhận cặp hồ sơ của

hắn, đặt

trên

sô pha.

hắn

mở hai cúc áo vest, cởi ra ném

trên

ghế, kéo tay tôi. Chúng tôi vừa

nói

chuyện vừa

đi

vào nhà ăn.

"Hôm nay lại cùng mẹ làm gì?"

"Buổi sáng chúng tôi đến lều hoa, những hoa cỏ đó

thật

kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua. Tôi lại vẽ thêm

một

bức tranh sơn thủy, mẹ bảo rất tiến bộ. Món 'Sườn heo hấp tỏi' tôi cũng biết làm rồi." Tôi dùng ngữ điệu vui vẻ, từng cái từng việc đều báo cáo lại.

Kiểu nghênh đón

hắn

tan tầm cùng với hình thức báo cáo như vậy

đã

cố định xuống rồi, là từ lúc sau khihắn

đưa tôi

đi

ăn qua hải sản cố ý trong lúc vô tình mà hình thành. Từ sau ngày ấy, quan hệ của chúng tôi

đã

xảy ra cải thiện rất lớn, có thể

nói

tiến triển cực nhanh, làm cho tôi

không

chuẩn bị kịp.

Tôi hiểu được tâm lý

hắn, cũng rất thích như vậy tránh

đi

nỗi hận thù và tra tấn của

hắn. Tôi thuận theo bất kỳ an bài gì của

hắn, dốc hết toàn lực diễn dịch nỗi niềm được thương

yêu

vừa mừng vừa lo sau khi ngoan ngoãn và thân mật.

hiện

tại phần kịch diễn mới ăn khớp giống với kịch bản ban đầu

đã

tưởng tượng, tôi dường như rốt cục

đã

thoát khỏi thân phận bị động bi thảm

một

'Tính nô ɭệ', 'vật hi sinh bị trả thù' như vậy, có thể dùng ưu thế thuần túy của

một

người đàn bà để tham dự vào cuộc chơi này.

Chúng tôi cùng nắm tay

đi

vào nhà ăn, trò chuyện xong

thì

cũng

đã

ngồi vào bàn. Ở cạnh bàn ăn từ sớm vợ chồng Giang Hoa

đã

ở đó, nghe chúng tôi đối thoại

trên

mặt họ đều mang theo ý cười.

"Triết Tín, hôm nay Lăng Tịch lại nấu thêm món con thích ăn, con mau nếm thử nào." Giang phu nhânnói.

Tôi gắp

một

miếng sười heo đặt vào trong dĩa của Giang Triết Tín, có chút thẹn thùng cười mà

khôngnói.

Vẻ mặt tươi cười của

hắn

không

có mảy may

một

tia ngụy trang và miễn cưỡng như trước nữa, vân vê tóc tôi, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, sau khi nhai kỹ thêm, thả xương vào bát, "Em xác định là em nấu?"

Tôi nghe xong câu

hắn

hỏi, có chút kinh ngạc, nhịn

không

được nhíu lông mày.

"Cùng

một

hương vị so với mẹ nấu."

hắn

xì cười ra tiếng.

Tôi mới biết

thì

ra mình bị lừa, giận dỗi trừng mắt liếc

hắn

một

cái.

Trong giọng

nói

Giang phu nhân đều mang theo ý cười: "Là Lăng Tịch tự tay nấu, mẹ chỉ ở bên cạnh động động cái miệng thôi."

Nhìn đến vẻ mặt thỏa mãn của Giang phu nhân, ánh mắt

không

chút nào che dấu hy vọng chúng tôi có thể hạnh phúc. Tim tôi có gì đó rung động,

thật

sâu sắc lấy làm hổ thẹn với diễn kịch đê hèn của mình.

"Được rồi, đùa em thôi. Em cũng ăn

đi, ngon lắm." Giang Triết Tín hiểu sai

sự

ảm đảm của tôi.

Tôi

một

lần nữa lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng lại nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của Giang Hoa muốn nhìn đến sâu trong nội tâm tôi.

Sau giờ cơm chiều, Giang Triết Tín phải theo Giang Hoa vào thư phòng. Tôi đứng lên giành trước: "Em

đichuẩn bị trái cây, tức khắc liền xong ngay. Cha, hai người ăn trái cây xong lại làm việc tiếp nhé?"

Giang Hoa nhìn Giang Triết Tín,

hắn

cũng nhìn tôi cười, giọng ấm áp

nói: "Em

đi

chuẩn bị

đi, sau đó cứ cùng mẹ ăn trước.

anh

đi

với cha chốc lát xuống ăn sau."

Tôi gật đầu,

đi

vào phòng bếp.

hắn

nói

bọn họ

sẽ

xuống dưới ăn, mà

không

phải kêu tôi đưa vào thư phòng. Tôi cắn cắn môi, chậm rãi gọt vỏ táo.

không

có gì, kiên nhẫn

một

chút, thời gian vẫn chưa đủ, chờ

một

chút

đi.

Tôi mồ hôi đầm đìa, chân tay mở rộng nằm úp sấp ngã

trên

giường, trừ bỏ há to miệng thở dốc,

khôngcòn có tí xíu khí lực nào để xoay người.

Giang Triết Tín

nhẹ

tay vân vê vuốt ve lưng gáy tôi, hơi thở ồ ồ phun lên tai tôi.

"Lăng Tịch, Lăng Tịch,......" Giọng nam trầm thấp

ẩn

hiện

ngân nga kéo dài, càng giống như từ nơi xa xôi truyền tới.

Tôi nhắm hai mắt,

không

cùng đáp lại.

hắn

cuốn cơ thể của tôi, kéo tôi vào trong lòng,

một

lần nữa hôn lên môi tôi.

nhẹ

nhàng cọ xát vào nhau, mυ"ŧ vào

thật

mạnh, lặp

đi

lặp lại lăn xoay. Ngón tay lạnh lẹo, dọc theo cột sống trượt

đi, kéo xuống dưới mông, ở cánh hoa vuốt ve.

Tôi sợ hãi nhìn

hắn

ý đồ lại muốn lần nữa, định kẹp chặt hai chân, lại gây ra bất mãn của

hắn, bờ môi đột nhiên tê rần. "Ưʍ....," tiếng rêи ɾỉ từ yết hầu tràn ra. Trong lúc thất thần đó, xúc cảm lạnh lẽo

đãlần nữa chia rẽ hai bắp đùi

đang

khép chặt của tôi, nơi bí

ẩn

nhất trong thân thể tôi bị

nhẹ

nhàng nhào nặn vân vê.

Sóng triều nóng bỏng và chuyển động quen thuộc làm cho tôi run rẩy, tôi phí công tránh né di động, "không

muốn nữa...... Tôi mệt mỏi quá,

thật

sự

không

muốn nữa." Môi bị

hắn

chặn lại,

âm

giọng mơ hồkhông

rõ.

hắn

dời ra khỏi môi tôi, giọng khàn trầm thấp hỏi: "cô

nói

cái gì?"

Tôi mở to mắt, dưới ngọn đèn vàng choáng váng, trong ánh mắt

hắn

chứa đựng du͙© vọиɠ và hoang mang. Tôi nuốt nước bọt, tận hết khả năng đáng thương hề hề

nói: "không

muốn nữa, tôi mệt mỏi quá."

hắn

chuyên chú nhìn chằm chằm tôi

một

lát, chỉ lắc đầu

một

cái, đột nhiên ôm chặt tôi, cánh tay giống như kìm sắt vây khốn tôi, xương sườn tôi gần như bị bóp nát, tôi cơ hồ sắp nghẹt thở.

hắn

đã

thẳng tiến vào cơ thể của tôi, phát ra tiếng thở dài thoải mái.

hắn

cũng

không

hề buông lỏng trói buộc tôi, cắn lên lỗ tai tôi than

nhẹ: "một

lần làm sao có thể đủ? Nhiệt tình của



là kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ nhất

trên

thế giới, tôi

đã

bị đầu độc ngấm sâu vào."

Tim tôi chợt co thắt nhanh, thân thể nháy mắt như rơi vào hầm băng mà trở nên lạnh lẽo.

anh

cũng từngnói

với tôi như vậy. Con người đó suốt bao lâu nay tôi tận lực đè nén xuống tận đáy lòng lại lần nữa nổi lên

thật



ràng.

'Nếu như em

không

đến,

anh

vĩnh viễn chờ mãi ở nơi đó'. Nước mắt tuôn tràn như suối chảy ra, tim tôi xuất

hiện

lỗ hổng.