Chương 40

"Lăng Tịch, làm sao vậy? Mau uống chút nước

đi." Giang phu nhân cũng ngừng cười, ân cần vỗ

nhẹ

lên lưng tôi, tiện tay cầm lấy ấm trà ở góc bàn bên cạnh rót

một

tách trà cho tôi.

Tôi che tay trái lên ngực điều chỉnh hô hấp, tay phải chỉ thoáng về phía Giang Triết Tín. Giang phu nhân lúc này mới quay đầu nhìn

hắn, "Triết Tín, con

đã

tan tầm rồi à?"

Giang Triết Tín gương mặt tràn đầy ý cười bước về phía hai chúng tôi, "Mẹ, chị Chu

đã

chuẩn bị xong cơm tối rồi, cha bảo con lên gọi hai người xuống."

"Cũng

đã

muộn đến thế ư? Hôm hay

thật

rất vui, nên quên béng cả giờ giấc

đi."

Giang phu nhân cười, cầm tách trà để lại

trên

bàn.

Giang Triết Tín bước đến kéo tay phải tôi, tôi lùi về sau trốn tránh: "Toàn là mực, đừng để bẩn tay

anh."

Giang Triết Tín lại nhích sang bên cạnh vài bước, cánh tay trái duỗi ra tùy ý rút liên tục vài mảnh khăn giấy trong hộp, rồi tiến tới lần nữa, cầm lấy cổ tay tôi,

không

cho tôi tránh né nữa.

hắn

thực cẩn thận thực chuyên chú chà lau lòng bàn tay tôi, đôi mắt

hắn

cũng

không

hề nhìn tôi, mà từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào nơi

hắn

đang

lau chùi, vẻ mặt và ánh mắt hết sức nhu hòa. Tôi lặng lẽ hít sâu,

không

biết giờ phút này

ẩn

dưới biểu

hiện

ôn nhu giả dối kia,

hắn

sẽ

chuẩn bị thủ đoạn tàn nhẫn thế nào chờ đến buổi tối

sẽ

lại thực thi

trên

người tôi.

Lúc trước chẳng qua chỉ nhắc đến em

gái

hắn

một

chút,

thì

hắn

có thể biến thành

một

dã thú điên cuồng, bây giờ, tôi vậy mà lại công khai thay thế em

gái

hắn

đi

vào lòng Giang phu nhân, nếu như

hắncó thể nhịn xuống

thì

mới là lạ.

"Lau

không

hết đâu, em

đi

rửa chút là hết mà." Tôi ngập ngừng, xoay đầu nhìn Giang phu nhân

một

cái.

không

còn đỡ, nhìn rồi càng cảm thấy kinh hãi. Đôi mắt Giang phu nhân

không

biết từ lúc nào

đã

bắt đầu ướŧ áŧ, đây chẳng phải gọi là

đã

lạnh vì tuyết lại rét vì sương(1)

sao? Ban đầu có thể làm cho bà vui vẻ hẳn được tính là công lao

đi, bây giờ khiến bà rơi lệ, chẳng phải biến thành gây tội rồi sao?

(1) 雪上加霜- tuyết thương gia sương: ý

nói

họa vô đơn chí - liên tục gặp xui xẻo, hết khổ này lại đến khổ khác


Giang Triết Tín hình như

không

nghe thấy lời tôi

nói, vẫn

đang

tiếp tục lau chùi, tôi cũng

không

dám hé răng thêm lần nữa, hy vọng

hắn

đừng nhìn thấy Giang phu nhân

đang

buồn bã.

Mảnh khăn giấy cuối cùng cũng

đã

biến thành màu đen,

trên

tay tôi chỉ còn lại

một

khối vết màu đen cực kỳ nhạt.

Giang Triết Tín rốt cục ngẩng đầu nhìn tôi,

nhẹ

nhàng

nói

ra: "Sạch

sẽ

nhiều hơn rồi, rửa thêm

một

chút là ổn. Chắc chắn lúc vẽ em

không

chịu chuyên tâm, nếu

không, sao mẹ lại rút bút của em

đi

hả?"

Tôi ngạc nhiên, sau đó lập tức liền tỉnh ngộ, hóa ra bị rơi vào vòng xoáy ký ức

không

chỉ có

một

mình Giang phu nhân. Điều này đới với tôi rốt cuộc chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Cũng may sau khi trải qua

sự

việc hồi sáng Giang phu nhân

đã

sớm tỉnh táo trở lại, mặc dù vẫn khổ sở, nhưng

đã

khôi phục lý trí, bà rưng rưng cười

nói: "đi

thôi, chúng ta xuống dưới dùng cơm nào, hai đứa chắc

đã

đói rồi. Cha các con khẳng định chờ hết nổi rồi đấy."

Tôi nhìn về phía Giang Triết Tín, vẻ tươi cười của

hắn

thực nhạt nhòa nhưng cũng

không

tỏ vẻ miễn cưỡng.

hắn

chỉ gật đầu, trước sau luôn kéo tay tôi,

đi

theo phía sau Giang phu nhân, cho đến khi vào nhà ăn mới thả ra để tôi đến phòng bếp rửa tay trước.

không

khí

trên

bàn ăn

không

thể so với đầu ngày, tuy rằng Giang phu nhân cố hết sức điều chỉnh, nhưng mọi người



ràng đều có tâm

sự. Tôi biết bọn họ đều nghĩ đến

một

người.

Tôi cũng

đang

nghĩ về

một

người, tư vị của loại thương nhớ và hồi ức này, chỉ sợ trong khắp thế giới cũng đều cùng giống nhau, chính là ghi khắc vào trong tim, đau đớn thấu xương.

Kể từ khi về nước cho tới nay, tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình là kẻ đáng thương nhất, bất hạnh nhất. Do vậy

đã

lựa chọn chết lặng

đi, lưu lạc, cam chịu từ bỏ tất cả, nghĩ rằng làm như vậy

thì

tâm

sẽchết

đi, đến cuối cùng

sẽ

không

cảm nhận ra đau khổ nữa. Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy nước mắt Giang phu nhân, tôi mới giật mình hiểu ra, chỉ cần hồi ức còn tồn tại, hết thảy mọi thứ đều chỉ là phí công vô ích mà thôi.

Sau khi dùng cơm xong, hai cho con Giang Hoa như thường lệ trước sau vào thư phòng, tôi

thì

cùng Giang phu nhân ở phòng khách vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi, cho đến tận thời gian

đi

ngủ.

Vốn dĩ tôi định ngồi chờ Giang Triết Tín ở bàn tròn, tôi biết đêm nay

hắn

sẽ

tìm đến. Nhưng mắt nhìn thấy đồng hồ

đã

qua 2 giờ sáng, tôi

thật

sự

không

chống đỡ được nữa. Thôi mặc kệ, dù sao

hắn

mà đến

thì

cũng lại tha tôi lên giường mà dạy dỗ, tôi hãy cứ tự động tự giác lên giường trước, nghĩ ngợi

mộtchút, chỉ mở cúc áo ngủ, liều chui vào chăn.

Có lẽ nguyên do trong lòng có việc, tôi ngủ rất

nhẹ, chỉ cảm giác phần nệm bên cạnh mình hơi bị động nghiêng xuống rất

nhẹ, tôi liền giật mình tỉnh dậy. Tôi mở mắt ra, cố gắng thích ứng với luồng ánh sáng cũng

không

mãnh liệt lắm, tay trái Giang Triết Tín chống lên đầu, nằm nghiêng

một

bên nhìn tôi chăm chú.

Chuyện nên đến

thì

cuối cùng cũng

sẽ

đến, tôi liếʍ liếʍ môi, quyết định giống như ngày hôm qua vậy, tranh thủ chủ động: "Tự tôi

sẽ

cởϊ qυầи áo, còn nữa, tôi cũng

sẽ

không

phản kháng, xin

anh

đừng bẻ tay tô......"

Lời

nói

của tôi biến mất trong đôi môi

hắn, cứ như vậy

hắn

chồm về phía trước hôn tôi. Nếu như đây cũng tính là nụ hôn mà

nói.

Tôi khá là tỉnh táo, nhưng cũng vì điều này, chỉ có khi khởi đầu trong tiềm thức tôi theo bản năng từ chối hai lượt, lúc hai tay bị

hắn

kiềm chế đặt

trên

đỉnh đầu,

thì

liền bỏ cuộc, đổi thành tư thái hàng phục thuận theo.

Đầu lưỡi

hắn

công thành chiếm đất, chẳng những quét sạch trong ngoài khoang miệng tôi, thậm chí bắt đầu dời xuống vùng cổ và xương quai xanh của tôi.

"không......anh

làm sao vậy?" Khi miệng của tôi đạt được tự do, lập tức nhịn

không

được muốn biết được

đã

xảy ra chuyện gì.

"Tôi muốn

cô."

hắn

ngẩng đầu nhìn tôi, lời ít ý nhiều, ánh mắt mãnh liệt mà phức tạp.

Cứ đơn giản như vậy? Chỉ có chiếm đoạt mà

không

tra tấn ngược đãi để làm tiền diễn?

Tôi tràn ngập nghi vấn, cũng

sẽ

không

hỏi ra miệng. Nếu

thật

sự

như vậy, tôi càng cần phải thở phảo vui mừng.

Tay

hắn

dời lên trán tôi, bất ngờ dịu dàng giúp tôi vén

đi

vài sợi tóc

đang

phân tán rũ xuống dưới, sau đó lướt qua gò má tôi, dừng lại

trên

cánh môi tôi.

"Ngậm lấy nó,"

hắn

đặt ngón trỏ thăm dò vào trong môi tôi.

Ở ngay lúc này mà đối nghịch với

hắn

thì

chính là

một

kẻ ngốc. Tôi thuận theo mở đôi môi ra, ấm áp trơn tru bao trùm lên ngón tay

hắn, hơn nữa có ý định dùng đầu lưỡi liếp láp.

hắn

thở ra

một

hơi

thật

dài,

không

hề nhìn tôi, lại cúi đầu, ở trước ngực tôi đảo

nhẹ

xoay tròn mυ"ŧ vào.

Thuận theo môi lưỡi của

hắn

khıêυ khí©h, tôi rất khó khăn lần nữa chuyên chú vào động tác của mình, thậm chí còn làm cho ngón tay

hắn

trượt ra khỏi khoang miệng.



hắn

cũng

không

có ý tứ muốn tôi tiếp tục, chỉ có ngày càng táo tợn hơn đốt lửa

trên

thân thể tôi.

Nụ hôn của

hắn,

sự

vuốt ve của

hắn, vân vê nhào nặn, đều dùng sức làm cho tôi cảm thấy đau đớn, nhưng mà, cũng khơi gợi ra nỗi khát cầu nào đó sâu trong cơ thể tôi.

Thân thể

đã

rơi vào vòng luân hãm, bức thiết mong muốn, nhưng mà nguồn lý trí

không

còn lại nhiều lắm

đã

nhắc nhở tôi, hành vi của

hắn

không

bình thường, liệu có hay

không

sau đó

sẽ

là màn dạo đầu càng thêm tàn bạo, khiến tôi tràn ngập sợ hãi.

Ngón tay

hắn

đã

vói vào trong cơ thể tôi, tôi nghe được

âm

thanh thở hổn hển của bản thân, hơn nữa kẹp chặt hai chân.

hắn

càng thăm dò sâu hơn,

không

ngừng ra ra vào vào.

Tôi bất lực rung động, rốt cuộc

không

thể suy nghĩ đắn đo bất cứ chuyện gì, bất luận

hắn

cuối cùng muốn đối phó tôi như thế nào, xin trước hết hãy chấm dứt hành hạ

hiện

tại

đi......

Tôi cong người nghênh đón

hắn, theo động tác của

hắn,

nhẹ

nhàng bật ra tiếng rêи ɾỉ. Tôi đuổi theo khuôn mặt

hắn, tôi tin tưởng trong đôi mắt mình tràn ngập cầu xin.

hắn

vẫn

đang

trêu chọc tôi, giống nhau cần phát tiết du͙© vọиɠ chỉ có duy nhất

một

mình tôi mà thôi.

hắn

rốt cuộc muốn làm gì?