Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 25: Ai đáng thương hơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai vị khách đưa mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó.

Tôi bước lên phía trước cầm tay Giang phu nhân. Bà lấy lại tinh thần, nhìn tôi miễn cưỡng gượng cười, ôn nhu

nói: "Bác

không

sao. Làm cháu sợ hãi rồi?"

Tôi lắc đầu: "Cháu

đi

xem Triết Tín."

"Đứa trẻ ngoan, cháu

đi

đi." Giang phu nhân gật gật đầu, tựa hồ còn muốn

nói

điều gì đó, nhưng

khôngthốt ra khỏi miệng,

một

lát sau mới buông tay tôi ra.

Tôi chậm rãi

đi

ra ngoài, thoáng nghe đằng sau bác Hạ tỏ vẻ có lỗi

nói: "Bội Phân,

đã

nhiều năm như vậy,

không

ngờ rằng Triết Tín đứa trẻ này vẫn còn canh cánh trong lòng như vậy? Là tôi

nói

lung tung,không

nên nhắc đến."

"không

việc gì. Chẳng phải lỗi do chị, chị đừng để trong lòng. Triết Tín nó......" Giang phu nhân dường như thở dài

nói.

Tôi vốn

đã

ra khỏi phòng khách, nhưng lòng hiếu kỳ làm cho tôi hơi dừng bước

một

lát, nghe tiếng Giang phu nhân

nói

tiếp: "Ôi, lúc trước cũng trách thân thể tôi

thật

đáng thất vọng, cứ luôn đau ốm, Giang Hoa lại bận rộn việc kinh doanh

không

trông nom được trong nhà, chăm sóc em

gái

vẫn luôn do Triết Tín đảm nhiệm, tình cảm hai

anh

em chúng nó khi đó vượt xa bình thường. Tiểu Duyệt lạc mất, nỗi đau đớn trong lòng Triết Tín có thể đoán biết được. Mấy năm nay chúng tôi đều

không

dám nhắc lại, tôi cho rằng nó ít nhiều gì cũng

sẽ

bỏ xuống được

một

chút, tôi cũng

không

ngờ tới hôm nay nó thế này....."

thì

ra Giang Triết Tín mang trong lòng người em

gái

đã

bị lạc mất, phản ứng kịch liệt như thế của Giang Triết Tín khiến tôi cảm thấy giật mình. Những tư liệu về nhà họ Giang tôi

đã

xem

đi

xem lại rất nhiều lần, trong đó quả

thật

có nhắc tới Giang gia từng có

một

đứa con

gái

nhỏ, nhưng bởi khi còn rất

nhỏ

đãngoài ý muốn bị lạc mất đến nay tung tích

không

rõ, cho nên trong tài liệu cũng chỉ cón đơn giản hai ba câu kể lại mà thôi, về phần rốt cuộc

đã

bị lạc mất như thế nào chẳng hề ghi lại, tôi cũng

không

đặc biệt chú ý.

thật

rất muốn chính mắt trông thấy,

một

kẻ biếи ŧɦái máu lạnh như Giang Triết Tín

sẽ

ôn nhu đối đãi với em

gái

ruột của mình như thế nào, quả tình khó mà tưởng tượng được

sự

tương phản có bao lớn. Lúchắn

ngược đãi làm nhục tôi, liệu có nghĩ đến tôi cũng có khả năng là em

gái

của người khác, nếu

anh

trai tôi biết được tất cả chuyện tôi

đã

trải qua, cũng

sẽ

đau lòng như thế nào?

Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân (1),

hắn

đối đãi với tôi như vậy chẳng lẽ

không

sợ trời phạt báo ứng lên

trên

người em

gái

của

hắn?

(1) Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân: Điều mình

không

muốn, đừng làm cho người khác


Trở về tiểu lâu, Tiểu Phượng cúi đầu ngồi ở cửa cầu thang.

Tôi cười: "Tiểu Phượng, sao ngẩn người ra thế?"

Tiểu Phượng ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt có chút oan uất.

"Làm sao vậy? Có nhìn thấy thiếu gia

không?

anh

ấy về đến chưa?" Tôi khom lưng vỗ vỗ bả vai



bé.

Tiểu Phượng cẩn thận đưa mắt chăm chú nhìn lên tầng hai, tiếng

nói

rất

nhỏ: "Thiếu gia ở trong phòng của mình. Tay cậu ấy

đang

chảy máu, nhưng mà cậu ấy

không

cho em băng bó, còn đuổi em ra ngoài nữa."

Tôi hơi do dự, còn muốn

đi

lên hay

không? Chỉ sợ

hắn

lấy tôi ra mà trút giận.

Tiểu Phượng nào biết được lo lắng của tôi, còn

đang

bên cạnh khuyến khích: "Hứa tiểu thư,



lên xem qua

đi. Thiếu gia thích



như vậy nhất định chịu để



băng bó giúp cậu ấy. Em thấy chảy rất nhiều máu cả cánh tay trái của thiếu gia biến thành màu đỏ hết cả rồi. Cực kỳ đáng sợ." Bộ dáng



gái

trẻ nhíu mi hết sức đáng

yêu.

Nếu giờ phút này tôi ngoảnh đầu bỏ

đi

không

khỏi có vẻ rất

không

hợp tình người, đành phải gật đầu.

Tiểu Phượng lấy lại tinh thần, cẩn thận dè dặt

đi

trước lên lầu đưa tôi đến trước cửa phòng Giang Triết Tín.

Tôi gõ

nhẹ

cửa, bên trong

không

có phản ứng. Tôi hơi hơi tăng lực, lại gõ cửa vài cái.

"Đừng làm phiền tôi!" Bên trong đột nhiên truyền ra

một

tiếng hét to. Tiểu Phượng như con thỏ

nhỏ

bị kinh sợ, xẹt

một

cái

đã

bỏ chạy

không

thấy bóng dáng.

Tôi cũng có thôi thúc muốn rời

đi

nhưng cuối cùng vẫn kiên trì mở miệng: "Là tôi." Mong chờ

hắn

trực tiếp ném

một

câu 'Cút

đi!' là tôi có thể quang minh chính đại tránh được.

Đặc biệt bất ngờ, vài giây sau truyền ra là câu "Vào

đi". Tôi thở dài, là phúc

không

phải họa, là họa tránhkhông

khỏi. Xoay nắm cửa bước vào trong.

Hộp y tế gia đình bị ném xuống đất, băng gạc, bông y tế, thậm chí là những chai chai lọ lọ trong đó đều ngã lăn

trên

đất. May là chất lỏng trong mấy cái chai đều

không

bị rỉ ra ngoài.

Giang Triết Tín suy sụp ngồi

trên

ghế đối diện cửa sổ, tay phải chống lên trán che hết hơn phân nửa khuôn mặt mình. Tay trái vô lực buông thỏng xuống, quả nhiên

không

hề được băng bó,

trên

thảm

đã

bị nhiễm

một

mảng đỏ lớn lan tràn.

Tôi cúi người cầm băng gạc, bông y tế và cồn nhặt hết lên, đến

hắn

trước mặt ngồi xuống.

hắn

buông tay phải, ánh mắt sắc bén nhìn tôi.

Tôi tránh né ánh mắt

hắn, tự ý nâng tay trái

hắn

lên, vài đường cắt lỗ

nhỏ, hẹp dài, cũng may

khôngsâu. Chắc là có thể

không

cần may đâu, tôi hơi do dự.

Giang Triết Tín

đã

một

tay đẩy tôi ngã

trên

sàn.

Tôi cũng có chút giận,

hắn

cho rằng tôi mong muốn được giúp

hắn

băng bó sao? "anh

làm gì vậy? Gây khó dễ cho người khác trút giận cái gì?"

Tôi đứng dậy quay đầu bước

đi. Giang Triết Tín đột nhiên đứng bật dậy bổ nhào qua, cả hai đều bị kéo ngã lăn

trên

đất.

hắn

từ phía sau lưng tôi ép xuống, tay phải trực tiếp vói vào trong váy xé rách quần trong của tôi.

Tôi quỳ rạp

trên

mặt đất

không

thể động đậy, tức giận

không

ngừng cào lên thảm: "Giang Triết Tín,

anhtên điên khùng này. Tự bản thân mình làm lạc mất em

gái, còn lại đến ức hϊếp tôi.

anh

là kẻ khốn nạn!"

hắn

đã

tách hai chân tôi ra, mạnh mẽ chen vào cơ thể của tôi, tôi nhất thời đau đớn khó nhịn, phát ra kêu rên.

hắn

rất nhanh bắt đầu chuyển động, tôi

thật

sự

không

nhịn được châm chọc: "anh

chính là

một

kẻ chỉ biết bắt nạt phụ nữ?

anh

không

sợ bị quả báo kiếp này, em

gái

của an cũng bị đối xử y như vậy sao? A!!"

hắn

thậm chí lại dùng sức vặn nhéo mạnh da thịt

trên

bắp đùi tôi, đè nén tiếng mắng chửi tức giận: "Câm mồm!



không

xứng nhắc tới em ấy!



không

xứng!



không

xứng!......"

Da thịt phần bắp đùi đau nhức như từng cơn từng cơn sóng đánh úp, ngay cả mắng tôi cũng chẳng mắng nổi ra tiếng, liều mình cắn chặt môi nức nở......

Rốt cục

hắn

buông tôi ra, trở mình ngã về

một

bên thở dốc. Tôi

không

bò đứng dậy nổi, chỉ nằm đó khóc,



ràng là

một

trận tai bay vạ gió.

"Cút xéo

đi!"

hắn

thở hào hển mắng, đạp tôi

một

cước.

Tôi ngẩng đầu tức giận trừng mắt

hắn, phẫn hận lau quệt nước mắt.

Da thịt

trên

bắp đùi từng mảng tụ huyết xanh tím to lớn, tôi

nhẹ

nhàng dùng lòng bàn tay vuốt khẽ,

mộtcơn

ẩn

ẩn

đau đớn.

Tôi nín thở, cả người người trượt tiến vào trong bồn tắm lớn, để cho làn nước ấm áp chìm ngập qua đỉnh đầu.

một

lát sau, mới ngồi thẳng dậy thở dài

một

hơi. Kéo mái tóc dài ướt đẫm ra sau đầu, vỗ

nhẹ

nhẹ

lên hai má, nỗi ấm ức đè nén trong ngực cũng giảm

đi

nhiều.

Vừa rồi

thật

muốn cứ vậy rời khỏi Giang gia, rời xa tên điên này, rời xa hết thảy mọi hỗn loạn này. Gạt bỏ kế hoạch gì đó của

hắn, gạt bỏ hôn nhân của

hắn. Nhưng, trong

một

khắc cuối cùng tôi vẫn khôi phục lại lý trí, quyền chủ đạo trong trò chơi này

không

nằm trong tay tôi,

không

phải tôi muốn rời khỏi liền có thể rời khỏi, cũng

không

phải tôi bảo dừng lại là có thể dừng lại. Huống chi,

đã

trải qua bao nhiêu ngày chịu khổ như vậy tôi muốn đến phút cuối Giang Triết Tín phải trả giá

thật

lớn tôi mới cam tâm.

Nhớ lại biểu

hiện

vừa rồi của

hắn

giống như là tôi

đã

hại em

gái

hắn, nhưng làm sao có khả năng chứ? Luận về tuổi tác, em

gái

hắn

so với tôi còn lớn hơn vài tuổi, hơn nữa chưa kể đến hai chúng tôi chưa từng gặp mặt qua.

không

phải

nói



đi

lạc sao? Chẳng lẽ bị bắt cóc? Hứa Bảo Sơn?

không

đâu, nếu đúng như vậy tin rằng dựa vào thế lực Giang gia, làm sao có khả năng

ẩn

nhẫn mà

không

vạch trần như thế? Hứa Bảo Sơn

mộtthân trong sạch,

không

có chút bối cảnh hắc đạo nào,

không

đề cập đến căn bản

sẽ

không

làm hành vi xấu xa như vậy, cho dù có làm, cũng kém xa chẳng đáng là đối thủ của Giang gia, năm đó Giang gia chỉ cần động

một

đầu ngón tay út là có thể nghiền xương Hứa Bảo Sơn thành tro bụi, sao còn mất công đợi đến ngày nay mới trả thù chúng tôi?

Huống chi

đã



không

phải ngoài ý muốn, năm đó Giang gia tất nhiên

sẽ

đại động can qua(2), vậy

thì

tư liệu trong tay tôi

không

thể có khả năng chỉ đơn giản lướt qua đôi ba dòng để

nói

về Giang Thư Duyệt được. Để cho Giang gia

không

cách nào truy cứu được

thì

chỉ có

một

nguyên nhân, đó là người gây ra tai họa chính là người trong gia đình, chẳng phải là Giang Triết Tín kia sao? Nhìn bộ dạng kích động của

hắnthì

biết,

thật

sự



một

tên điên. Chỉ là chẳng

rõ, tâm lý biếи ŧɦái của

hắn

hiện

nay là do từ

nhỏ

đã

như vậy, hay là

thật

sự

bởi vì để lạc mất em

gái

mà bị kí©h thí©ɧ, tự trách tự oán mà khiến cho biến thành như thế?

(2) Đại động can qua: gây chiến, làm to chuyện lên

Bất luận như thế nào, tôi đều

sẽ

không

đồng tình với

hắn

mà chỉ

sẽ

càng thêm kinh bỉ

hắn

hơn.

Nước

đã

trở nên nguội lạnh, tôi rút nút chặn nước trong bồn ra, sau cùng tắm lại bằng vòi sen lần nữa mới cuộn khăn tắm quanh mình bước ra khỏi bồn.

Người trong gương buồn bã ủ rũ, dù cho

đã

dậm thêm phấn hồng nhưng vẫn như cũ

không

thể hoàn toàn che

đi

đôi mắt sưng đỏ.

Lần nữa thay

một

cái váy trong nhà dài, vừa mặc xong Giang Triết Tín

đã

đẩy cửa

đi

vào. Đồ

không

có chút lịch

sự!

Tôi cẩn thận nhìn

hắn,

hắn

lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm, ra vẻ bình thường

đã

quên

đichuyện vừa rồi.

"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuống dưới ăn cơm."

Tôi

không

hé răng, soi gương lần cuối chải thẳng mái tóc dài, kiểm tra

một

chút trang điểm của mình rồi lách người

đi

qua

hắn.

Trong nháy mắt khi lướt qua nhau,

hắn

chụp lấy cổ tay trái tôi, sau đó vẫn dùng sức kéo tay tôi cho đến khi bước vào phòng ăn.

Phòng ăn Giang gia rất có thanh thế, có thể so với tiêu chuẩn khách sạn năm sao cao cấp. Phòng ăn hình tứ giác, chính giữa rũ xuống treo

một

đèn chùm thời La Mã cổ đại sang trọng,

một

bộ đồ dùng đầy đủ bằng bạc sáng bóng

trên

bàn phản chiếu ánh sáng chói lòa đẹp mắt.

Giang Hoa và Tống Bội Phân dĩ nhiên

đang

ngồi. Bên cạnh hai người hầu chính

đang

bận rộn đưa thức ăn lên bàn. Trong đó

một

người quay lại nhìn thấy tôi, lập tức cười tươi rạng rỡ,



ràng chính là Chu tẩu.

không

đợi hai chúng tôi mở miệng, Giang phu nhân vội vàng hỏi: "Triết Tín, tay con......"

Giang Triết Tín nhe răng cười, nâng tay trái lên, sau đó nhìn tôi

nói: "Lăng Tịch

đã

giúp con băng bó xong cả rồi. Vết cắt cũng

không

lớn,

không

sao hết, cha mẹ

không

cần lo lắng."

"Cám ơn cháu, Lăng Tịch." Giang phu nhân tựa hồ

nhẹ

nhàng thở ra, từ ái nhìn tôi, tràn đầy tươi cười, vài giây sau, lại có hơi nghi hoặc hỏi tôi: "Cháu...... Sao giống như

đã

khóc?" Tình cảm quan tâm thân thiết

không

hạn chế ngôn từ biểu

hiện

ra ngoài.

"Cháu......" Theo bản năng, tôi liền sờ lên hai mắt của mình.

"Ha ha, Lăng Tịch nhát gan, vừa khóc vừa giúp con băng bó." Giang Triết Tín thả tay tôi ra, vò vò lên tóc tôi.

"Bội Phân, điểm ấy của đứa trẻ này giống y như bà đấy, chẳng phải chuyện bà

không

thể nhìn được nhất cũng là thấy người khác đổ máu sao? Phụ nữ các bà a, chính là mềm lòng ngốc nghếch như vậy đấy." Giang Hoa cũng cười

nói, "Hai đứa nhanh ngồi

đi. Hôm nay là ngày đầu tiên Lăng Tịch về đây ở, chúng ta phải đón gió cho con bé chứ."
« Chương TrướcChương Tiếp »