Chương 2: Con người đáng sợ

Editor: tonton

Cả buổi chiều không ai quấy rầy, phải nói là trải qua thực là thích ý.

Phòng ốc tuy nhiều, nhưng xuất phát từ sự cẩn trọng, tôi cũng không hề

giống như con mèo tò mò đông xuyến tây xem, thứ nhất, bất luận là do tin tức tôi nắm được, hay là lần đầu tiên mắt nhìn thấy bố trí phòng ốc mà

sinh ra trực giác, tôi đều xác định, Giang Triết Tín sẽ không đem bất kỳ thứ gì có giá trị đặt ở bên ngoài một cách rõ ràng cho người tôi xem,

nếu hắn dám yên tâm lưu lại tôi một mình ở lại đây, hắn nhất định đã

chuẩn bị hết sức rõ ràng rồi.

Thứ hai, cũng không loại trừ hắn lợi dụng những thủ đoạn khoa học kỹ

thuật tiên tiến trong tất cả các phòng đã bí mật lắp thiết bị theo dõi,

nếu tôi có chút hành động thiếu suy nghĩ nào, đều chỉ biết mang phiền

phức lại cho bản thân, tệ hại nhất chính là nếu làm quá khiến hắn sinh

nghi, thì tiết mục tôi đây tỉ mỉ chuẩn bị ở phía sau còn diễn tiếp thế

nào được? Dù sao tôi cũng không có chín cái mạng, vẫn là không nên làm

bé con tò mò.

Biệt thự sử dụng máy điều hòa trung tâm, không cảm thấy nóng chút nào,

chỉ là có hơi khát nước, tự mình đi tìm nước uống chắc không đến mức

phạm vào tội tử đâu nhỉ. Nhà bếp có thể nói rất sang trọng, khiến cho

người ta hơn phân nửa vì tiếc mà không dám dùng, vừa nhìn đã biết chỉ là nghiện mắt nhìn mà thôi. Quả nhiên, trong chiếc tủ lạnh ba trăm lít ba

ngoài mấy lon bia thì trống rỗng.

Tôi thật sự không cam lòng, chẳng lẽ Giang tổng tài về nhà chỉ uống

bia? Ngu ngốc, tôi lập tức vỗ vỗ trán mình theo bản năng, mi làm sao

biết Giang Triết Tín nhất định sẽ xem nơi này là nhà chứ? Có lẽ cuộc

sống hàng ngày của hắn, 10 ngày hoặc nửa tháng hắn mới ghé qua đây một

lần cũng chẳng biết chừng.

Thôi quên đi, muốn uống nước có sẵn rõ ràng không thể rồi, cũng may,

trong cái chạn bát có ấm nước điện vẫn chưa mở bao đóng gói ở ngay bên

ngoài, tôi vừa mở cửa tủ liền thấy ngay.

Việc quen dễ làm, mở ấm, súc rửa, lắp đặt, cuối cùng nấu nước. Ước

chừng hai mươi phút sau, nước sôi, mặc kệ, trước đổ nó vào ly inox đặt

trên bàn trà trong phòng khách, cho dù vẫn còn nóng phỏng tay, tôi cũng

trực tiếp cầm nhét vào ngăn đông tủ lạnh. Tôi xem xem đồng hồ, căn cứ

công suất làm lạnh của tủ, hẳn là 10 phút sau tôi sẽ có nước lạnh để

uống, tôi nhẫn nại.

Thời gian còn lại, tôi liền hết sức thoải mái trên chiếc ghế sô pha to

lớn trong phòng khách, vừa uống ly nước sôi để nguội, vừa nhìn chằm chằm vào cái ti vi đang phát sóng, lấy thời gian bình thường tôi không bao

giờ lãng phí đi xem bộ phim truyền hình bỏ đi, nhẫn nhịn xem tiếp từng

tập từng tập một. Tôi hiện tại cần chúng nó để tiêu phí đi thời gian của mình.

Sắc trời dần dần chuyển sang đen, tôi nâng mi mắt mệt mỏi, nhìn đồng hồ để bàn trong phòng khách chỉ thời gian hiện đã hơn 6 giờ ba mươi tối,

có lẽ tôi phải làm chút gì đó, chuẩn bị nghênh đón Giang đại tổng tài

giá lâm. Cho dù có nói thế nào, bây giờ hắn thế nhưng lại là ân khách

của tôi, tôi ác ý suy nghĩ, có chút phẫn uất tiêu sái đi vào phòng tắm.

Tóc đen rối tung óng ánh xả xuống. Khuôn mặt hình trái tim trắng nõn,

dưới ánh đèn tỏa ra vẻ mỹ cảm như ngọc. Bên dưới đôi chân mày cong nhẹ

tinh tế là một đôi mắt đen tựa như nước hồ thu, giờ phút này nó cũng sâu như không thấy đáy. Màu sắc đôi môi hồng nhạt tự nhiên không phấn son,

nhàn nhạt thản nhiên. Người đó từng nói, em và em gái anh tuy diện mạo

tương tự, nhưng vẻ mỹ lệ lại không giống nhau, em gái anh là bức tranh,

em chính là màu nước, so với vẻ đẹp tươi mới của em gái anh, em thật ra

là khi lúc không để ý tới mà phiêu nhiên động lòng người.

Dáng người thon dài bao bọc trong lớp váy lụa mỏng, nồng ý kết hợp, tỉ

lệ hoàn mỹ. Người đó từng ôm tôi nói, Lăng Tịch, nhất định em là tiên tử từ kiếp trước gửi hồn hồi sinh, không còn nữa người có dáng vẻ và dung

mạo giống như em, lã lướt thướt tha, mềm mại mơ ước. Không phải anh tham lam, chỉ cần là đàn ông được ôm vòng eo mềm mại không xương của em, đều đếm không hết. Nhưng em lại thuộc về riêng anh, anh quả thật là một

người có nhiều phúc khí a.

Bóng người đang rửa mặt có chút mơ hồ, tựa như có một tầng hơi nước, tôi biết, đó không phải là hơi nước, mà là nước mắt.

Em không có khả năng thuộc về anh, không phải, là không bao giờ xứng

đáng thuộc về anh nữa rồi. Qua ngày hôm nay, em chỉ có thể vĩnh viễn

quên anh đi.

Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, ngực cũng ngày càng đau. Không thể nghĩ,

đừng suy nghĩ nữa, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tôi chạy trốn

dường như lao ra phòng tắm.

Lại rót uống hết một ly nước, hô hấp dần dần vững vàng. Giật mình bất

giác, đã tám giờ. Tôi thế nhưng ở phòng tắm ngây người lâu như vậy?

Giang Triết Tín vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Tôi một lần nữa làm tổ trên ghế sô pha, bụng hơi đói, nhưng mà chẳng sao hết, tôi có thể uống

nước. Cho dù hắn ba ngày không đến, tôi đều tiếp tục chống đỡ được.

Kênh thay đổi một cái lại một cái, mắt dần dần khép thành một đường, mười một giờ rưỡi.

Tôi tắt ti vi, bước vào phòng ngủ, quần áo cũng không thay, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Trong bóng đêm, mơ hồ có âm thanh chìa khóa chuyển động, nhưng mí mắt

của tôi thật nặng nề, thử hai lần đều không mở ra được, tôi buông tha

không cố gắng nữa.

Đèn phòng ngủ bật sáng, tôi nghĩ Giang Triết Tín đã trở lại. Đầu óc tuy rằng chuyển động mau chóng, nhưng mắt vừa cố gắng mở hé ra một chút, đã bị ánh sáng chói đâm thẳng vào lại một lần nữa đóng chặt lại, mu bàn

tay cũng trực tiếp đưa lên che mắt.

Ngay sau đó, người đó cũng đi đến bên người tôi, một phen vạch tìm tòi

trong váy tôi. Một cách thô lỗ, bốn chiếc nút nhỏ gần bên vạt áo trước

toàn bộ đều văng mất chẳng biết đi đâu.

Trong chớp mắt tôi buông tay mở to mắt, Giang Triết Tín liền như vậy

nhìn chằm chằm tôi, sau đó lạnh lùng nói: “Cời quần áo ra.” Hơi rượu đậm đặc phả vào trong mặt tôi.

Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, tận khả năng sợ hãi nhìn hắn. Giang Triết

Tín nói: “Cởϊ qυầи áo ra, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba.” Ngữ khí lạnh

lẽo cứng rắn, thanh âm từng chữ rõ ràng. Xem ra hắn một chút cũng chưa

hề say, mặc dù hơi rượu trong miệng hắn gần như khiến tôi nhanh chóng

hôn mê.

Việc gì đến thì sẽ đến, tôi cũng không khϊếp đảm. Cũng không phải lần

đầu tiên, tôi từ sớm đã hiểu được làm thế nào để chính mình cảm nhận

được vui thích, cũng vì từng gặp phải cường bạo nên đã có tâm lý chuẩn

bị thật tốt.

Tôi từ từ ngồi dậy, sau đó cắn môi lấy tốc độ ốc sên chậm rãi cởi bỏ

quần áo trên người. Hiện tại phải giả vờ không phải là sự rụt rè, mà là

sự khϊếp đảm.

Giang Triết Tín nhìn từ trên mặt xuống dưới chân tôi, sau đó lại trở về mặt tôi, cuối cùng lộ ra nụ cười vừa lòng. Đầu ngón tay lạnh lẽo phủ

lên hai má tôi, hơi thở ấm áp dừng bên vành tai tôi: “Quả nhiên đáng giá 8000 vạn, không uổng công tôi cố gắng tìm cho ra cô.”

Toàn thân tôi một trận ác hàn, tôi vẫn chưa tiếp thụ bị người xa lạ

chạm đến, tôi chán ghét loại cảm giác này. Nhất là hiện tại, bàn tay

Giang Triết Tín ép ở trên phần tròn trịa trước ngực tôi. Nhẫn nại, nhẫn

nại. Nhất định phải nhẫn nại. Trên mình bắt đầu đổ mồ hôi, tóc gáy tôi

dựng thẳng đứng cả lên.

Giang Triết Tín ác ý cười, sau đó thu bàn tay lại, hắn nhất định rất

đắc ý. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hắn thẳng đứng dậy, lách đến chiếc tủ bên

hông giường, mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc hộp trang sức đóng gói vô

cùng tinh mỹ.

Mở chiếc hộp ngay trước mặt tôi, bên trong có vài đôi hoa tai hình ghim đính kim cương lớn nhỏ không đều và những đôi khuyên tai đính ngọc sáng lấp lánh rực rỡ.

”Thích không?” Hắn vào mắt tôi hỏi.

Lòng tôi không thành thật gật gật đầu.

”Vậy tôi tặng cho cô, hơn nữa,“ Hắn tạm dừng một chút, sau đó mới nói: “Tôi sẽ tự mình đeo giúp cho cô.”

Nói thật, tôi đã tưởng tượng qua vô số lần tình huống nên xuất hiện vào giờ phút này, nhưng tất cả so với hiện thực đều kém xa. Hắn thực sự

khiến tôi hồ đồ rồi.

Nhẫn nhịn xuống mọi nghi vấn, tôi tổng thể phải nên làm chút gì đó, tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, hoặc nói là thụ sủng nhược kinh. Tôi dò xét vành tai của mình, dự tính tháo đôi hoa tai thạch anh xuống, dọn sạch chướng ngại cho bước tiếp theo của Giang tổng tài.

* thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà khϊếp sợ

Nhưng thật bất ngờ, Giang Triết Tín hiểu được của ý định của tôi, bàn

tay giữa chừng cản hai tay tôi lại: “Không phải mang nơi đó.”

Không phải? Tôi nghi hoặc nhìn nhìn lại hộp trang sức, là bông tai mà,

nếu làm vòng cổ thì chỉ có thể đeo trên cổ mấy con sâu bướm thôi.

Đầu nhũ hoa ngực phải đột nhiên bị hắn nắm chặt, tôi kinh nhiên (kinh

sợ và ngạc nhiên) quay đầu lại. Trong đôi con ngươi thâm trầm u ám của

hắn lộ ra vẻ nhuốm màu du͙© vọиɠ, ngón tay lạnh như băng tiếp tục đùa

ngoạn, đỉnh đầu đóa hoa bắt đầu đứng thẳng.

”Màu sắc nơi này thật là đẹp mắt, đỏ bừng ướŧ áŧ, có lẽ tôi nên cân nhắc một chút về đá ruby.”

Tôi lần đầu tiên đối với hắn cảm nhận được sự sợ hãi, sợ hãi thực, hơn nữa vì loại cảm xúc này mà co rút.

Không thèm nhìn đến vẻ kinh sợ của tôi, hắn tự mình lo nghĩ rồi nói

thêm một câu: “Nhưng mà không sao cả, ngày mai chúng ta lại đổi lại

nữa.”

Tay hắn bỗng nhiên dùng sức, tôi đã nghĩ không chịu nổi thêm nữa, chịu

đựng đau đớn trực tiếp giãy về phía sau, liều lĩnh định xoay người xuống giường.

Hắn tốc độ kinh người, giống như loài hổ báo bình thường nhảy phốc đè

lại, hai thân hình chặt chẽ dán sát vào nhau, gáy của tôi không hề phòng bị đánh mạnh lên đầu giường, lập tức đau đến choáng váng.

Hắn đè chặt tôi, cánh tay phải hướng vào chiếc tủ cạnh đầu giường, hình như lấy từ ngăn kéo ra vật gì đó. Ngay sau đấy, hai cổ tay của tôi chợt lạnh, cùng với tiếng lách cách cực nhỏ, cánh tay đã bị còng kéo đến

phía đỉnh đầu móc khung lan can trang trí đầu giường.

Tôi hơi hơi ngửa đầu nhìn, hóa ra thiết kế khung kim loại trang trí còn có công dụng như thế này, cùng với chiếc còng tay bọc da màu đen hợp

lại càng tăng thêm sức mạnh.

Áp lực trên người chợt giảm, Giang Triết Tín rời giường, bước lui ra

sau hai bước tinh tế đánh giá bộ dạng giờ phút này của tôi, hệt như đang thưởng thức một tác phẩm gì đó đẹp mắt.

Tôi một lần nữa trầm tĩnh lại, biết giãy dụa cũng là phí công, ngược

lại càng tăng thêm tính thưởng thức, càng tiện nghi thêm cho người xem

duy nhất tại hiện trường. Tôi lựa chọn nhắm mắt lại mặc người xâm lược.

Giang Triết Tín xoay người rời đi, tôi đoán hắn nhất định đi chuẩn bị

cho bước kế tiếp của tội ác mà hắn sắp thực hiện. Quả nhiên, rất nhanh

hắn đã quay lại, một lần nữa trên giường, nhưng lại ngồi lên đùi tôi.

Nệm giường lún sâu xuống, hạ thân của tôi bị khảm nhập kín kẽ, không thể di chuyển được chút nào. Hai tay bị kéo căng đến cực hạn, trước ngực

không ngoài dự liệu ưỡn cao về phía trước.

Cồn mùi nồng nặc xông thẳng xoang mũi, đầu ngực bên phải đã bị ướt lạnh một mảng, tôi đã hiểu rất rõ tình trạng hiện giờ, liền theo bản năng

cắn chặt môi.

Một loại đau đớn bén nhọn như bị kim châm bắt đầu theo sau, tiếp đến nó không ngừng kéo dài và mở rộng. Chết tiệt! Hắn thế nhưng không dùng máy bấm lỗ, mà lại chọn kim châm sao?

Tôi trước nay chưa bao giờ biết thì ra có một loại đau đớn khiến cho

toàn bộ thần kinh con người ta run rẩy, tôi không thể hô hấp, toàn bộ

lực chú ý đều ở trên điểm kia. Tiến độ châm cực kỳ thong thả, Giang

Triết Tín cố ý đè mạnh tiến một chút rồi tạm dừng mấy giây, sau đó lại

đâm càng sâu một chút. Đau đớn cũng là từ điểm nối liền thành một đường, hiện ra đỉnh nhỏ và khe lõm đáng sợ.

Mỗi một phút đau đớn tôi đều đặc biệt rõ ràng, một chút cũng không bỏ

qua thể nghiệm thật sâu sắc. Rõ ràng đã chịu đựng đến cực hạn, lại cách

rất xa việc ngất đi. Tôi nghĩ hàm ý lăng trì ở cổ đại bất quá cũng như

vậy đi.......

”Kêu lên, tôi muốn nghe tiếng của cô.”

Mơ mơ hồ hồ, âm thanh thật xa xôi, đang nói với tôi sao?

Nghe tiếp động tác, vài giây phút sau ý thức của tôi trở nên rõ ràng

một ít. Đã kế thúc rồi ư? Tôi cố sức mở to mắt. Giang Triết Tín lạnh

lùng nhìn tôi chằm chằm, trong mắt lóe sáng khiến tôi nhìn không hiểu

rõ.

”Không thể tưởng được, cố sức tìm cho ra cực phẩm vậy mà lại là một kẻ

câm điếc. Hử? Cứ như vậy tôi làm sao có thể tận hứng?” Ác ý nắm lấy cằm

của tôi, làm tôi muốn tránh cũng trốn không thoát.

Thì ra hắn muốn tôi kêu rên thảm thiết phối hợp hắn, tôi hậu tri hậu giác (nhận thức muộn màng). Lúc này mới cảm thấy khớp hàm sớm đã đau xót nặng nề tựa hồ như bị dán

keo dính chặt cùng một chỗ, muốn mở ra cũng phải cố hết sức, trong

khoang miệng đã dày đặc mùi máu tươi, là máu trên môi tôi. Không thể

trách tôi, ý thức của tôi luôn luôn không giống người khác. Mỗi khi đau

đớn xảy đến, ý thức người bình thường đều mơ hồ kêu thảm thiết liên tục, nhưng là ý thức của tôi lại luôn chặt chẽ đi theo cơn đau, từng chút

một cảm thụ, hơn phân nửa đều đã quên kêu cứu. Hôm nay mới biết, đây

cũng là một lỗi lầm.

Tôi nhìn vào đáy mắt Giang Triết Tín, nhìn thấy rõ ràng trong đó là dục

cầu bất mãn và sự thất vọng. Tôi chợt rùng mình, cho dù tư liệu về hắn

tôi đã sớm thuộc nằm lòng thì như thế nào? Trên đời này có người nào

biết được, thì ra đường đường Giang tổng tài nổi tiếng thế nhưng cất

giấu sâu bên trong lại có sở thích biếи ŧɦái khác thường!