Tám giờ tối, Bạch Đóa tiếp tục đề tài hồi chiều trong điện thoại.
“Bạn học của tớ đi du học từ Los Angeles về mới được nhận vào làm trong doanh nghiệp lớn.”
Phó Giai Hi đưa sữa bò đã hâm nóng cho Nhạc Gia Nhất: “Điều kiện tốt cỡ đó thì xem mắt làm gì?” Bạn nhỏ đang ghép lego hăng say, cong mông lên đáp lại lời mẹ: “Lát nữa con uống nha mẹ.”
“Cậu ấy thích lái máy bay.” Bạch Đóa cố gắng cứu vãn tình hình.
“Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không thích máy bay từng ly hôn.” Phó Giai Hi tự trêu ghẹo bản thân.
“Phó Giai Hi, cậu nghiêm túc một chút được không?” Bạch Đóa nói chuyện không cho phép cãi lại: “Đã đặt bàn ở nhà hàng luôn rồi, coi như ăn một bữa tiệc xịn miễn phí, cậu nhất định phải đi.”
Chuyển ngữ: Sắc - Cấm Thành
Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên. Cảm ơn
“Tớ thật sự không đi được.” Phó Giai Hi nói: “Tớ mới vào công ty, còn một đống việc phải làm.”
“Lại kiếm cớ này nữa.” Bạch Đóa cúp điện thoại, không cho cô cơ hội giải thích.
“Ực ực ực…”
Nhạc Gia Nhất bưng ly sữa bò uống ực ực, uống xong thì sờ bụng, ợ một tiếng rõ to.
Phó Giai Hi cầm di động nóng lên, sở thích làm bà Nguyệt kéo tơ hồng này của Bạch Đóa thật là khiến người khác phiền lòng.
Quả thực cô vẫn chưa có kế hoạch bắt đầu đi bước nữa, tuy nhiên công việc bận rộn cũng là sự thật, không phải là kiếm cớ.
Cô đã rời xa chốn công sở nhiều năm, luật lệ trong ngành và phương thức làm việc đã thay đổi từ lâu, chẳng khác nào phải bắt đầu lại từ đầu.
Đôi khi, Phó Giai Hi cũng nghĩ rằng, con người bất kể là đàn ông hay phụ nữ, một khi rời xa xã hội quá lâu thì đâu chỉ lực bất tòng tâm. Vô số cảm xúc như trống vắng, bối rối, mờ mịt, nôn nóng hình thành một vòng tuần hoàn bế tắc, khiến cô liên tục nhớ lại quá khứ, đắm chìm trong sự hổ thẹn, tự chất vấn bản thân ngày xưa mình quyết định cưới chồng sinh con có phải là sự lựa chọn chính xác hay không.
Chuyển ngữ: Sắc - Cấm Thành
Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên. Cảm ơn
Hôm sau, bận rộn gần đến giờ tan làm, cô mới có thời gian xem điện thoại một lát.
Một giờ trước, Bạch Đóa gửi tin nhắn WeChat cho cô:
[Bạn học của tớ có việc đột xuất không đến được, hủy bữa ăn rồi.]
[Tớ đã mắng cậu ta hộ cậu, xin lỗi chị em nhé.]
[Cục cưng, lần sau tớ sẽ giới thiệu người tốt hơn cho cậu.]
Lúc này, Phó Giai Hi mới nhớ ra mình còn một cuộc hẹn xem mắt.
Cô không trả lời Bạch Đóa, dù sao cô cũng không có ý định đi xem mắt, hủy hẹn cũng vừa ý cô.
Còn bốn mươi phút nữa sẽ đến giờ tan tầm, e rằng mô hình dữ liệu trong tay sẽ không thể hoàn thành. Phó Giai Hi quy hoạch thời gian, có lẽ tối nay cô sẽ phải tăng ca thêm một tiếng nữa.