Cổ vũ sẽ có tác dụng hơn là khen ngợi. Nhạc Gia Nhất ôm cổ Nhạc Cận Thành, vui sướиɠ đung đưa cổ chân.
Phó Giai Hi cầm ba lô của con trai đi đằng sau, bỗng trên tay trống trơn, Nhạc Cận Thành quay lại xách ba lô trên tay mình.
Nhạc Gia Nhất nằm trên vai anh, chớp mắt với cô một cách tinh nghịch.
Tài xế đã chờ trước cổng trường, đó là chiếc xe mà Nhạc Cận Thành hay dùng lúc làm ăn, một chiếc Bentley màu đen.
Phó Giai Hi đi chậm lại.
“Mẹ, lên xe đi ạ.” Sợ cô rời đi, Nhạc Gia Nhất giục cô bằng ánh mắt mong chờ.
Phó Giai Hi không đành lòng từ chối con trai nên đành phải thỏa hiệp.
Ghế sau rất rộng, ba người ngồi chung cũng không chật chội.
Nhạc Gia Nhất ngồi chính giữa, lúc thì sáp lại gần Phó Giai Hi, lúc lại nghiêng về phía Nhạc Cận Thành.
“Mẹ ơi, các bạn khen mẹ xinh đẹp lắm ạ.”
“Còn khen ba con đẹp trai vô đối, y hệt ông chủ lớn.”
Tài xế nghe xong thì bật cười.
Nhắc đến Nhạc Cận Thành, con trai trưởng của nhà họ Nhạc, tổng giám đốc của tập đoàn Bách Phong. Anh có hai đứa em trai, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế, hống hách kiêu ngạo. Năm ấy, khi Tư Bản Bách Phong tiến vào đợt cải cách chứng khoán hóa, mọi người thi nhau lựa chọn người thừa kế để phụ tá, không một ai ưu ái Nhạc Cận Thành – người bị gia tộc ghẻ lạnh nhất. Nhưng mặc dù anh không có thế lực hùng mạnh thì vẫn cứ thể hiện hết tài năng, nỗ lực phấn đấu trong sự tấn công ngấm ngầm hay công khai của các bên, cuối cùng thu gom hết quyền lực vào tay mình. Con đường bước lêи đỉиɦ quyền lực của anh có thể nói là hình mẫu trong sách giáo khoa.
Không phải “y hệt” ông chủ lớn.
Mà đó là sự thật.
Nhạc Gia Nhất như một chú cá Koi sung sướиɠ.
Phó Giai Hi và Nhạc Cận Thành có thể thoải mái trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu bé.
Nhưng hai người lại không trao đổi với nhau dù chỉ một câu.
Nhạc Cận Thành lấy ra hộp kẹo mà mình mang về sau khi đi công tác Thụy Sĩ hồi tuần trước để an ủi và khen ngợi con trai, còn dặn dò: “Một ngày con chỉ được ăn hai viên thôi đấy.”
Nhạc Gia Nhất trả lời vâng dạ, sau đó vội vàng ăn thử.
Đúng lúc này, di động của Phó Giai Hi reo lên, Bạch Đóa gọi tới.
Cô bắt máy: “Tớ không sao, đã xử lý ổn thỏa rồi. Tớ xin công ty cho nghỉ nửa ngày.”
“Ba.” Nhạc Gia Nhất kéo ống tay áo của Nhạc Cận Thành: “Ba cũng cho mẹ ăn một viên kẹo đi ạ.”
Nhạc Cận Thành quay sang nhìn Phó Giai Hi.
Phó Giai Hi thả lỏng tựa lưng vào ghế, gương mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ ửng một một cách tự nhiên, tựa như cành hồng thấm đẫm sương sớm, lộ rõ sự mềm nhũn vì uể oải, không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Nhạc Cận Thành cầm hai viên kẹo đưa cho cô.
Phó Giai Hi sửng sốt trong chốc lát rồi ngồi thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần nhận lấy.
Đầu dây bên kia, Bạch Đóa lớn tiếng gào lên: “Tối mai nhớ đi xem mắt nhé! Cậu đừng quên đấy đừng có đến trễ!”
Phó Giai Hi đã sắp cầm được viên kẹo, bỗng Nhạc Cận Thành khựng lại rồi khép năm ngón tay, giấu kẹo trong lòng bàn tay của mình.
“…”
Vừa thất thường vừa bủn xỉn, vừa sớm nắng vừa chiều mưa.
Sao Nhạc Cận Thành lại biến thành thế này.
Đặt mình vào vị trí của người khác, Phó Giai Hi thầm nghĩ chắc là do công việc nhiều quá nên phiền lòng.