- 🏠 Home
- Hiện Đại
- Gương Vỡ Lại Lành
- Ấm Áp
- Chương 3
Ấm Áp
Chương 3
Còn một buổi học kể chuyện.
Phó Giai Hi và Nhạc Cận Thành đều không rời đi. Sau khi nhận được sự cho phép của giáo viên, họ ngồi cuối phòng học quan sát buổi học.
Đồng phục mùa hè được thiết kế theo phong cách nước Anh cổ điển thanh lịch. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ sát đất, tiếng đàn dương cầm trở thành nhạc nền, giọng nói non nớt ngây thơ của bọn trẻ vang lên, dường như khiến những câu chuyện cổ tích được cụ thể hóa.
Nhạc Gia Nhất ngồi ngay ngắn trên hàng hai, vẻ mặt rất hiếu học. Mỗi khi cô giáo đặt câu hỏi, cậu bé cũng sẽ tích cực giơ tay lên thật cao.
Phó Giai Hi thở phào nhẹ nhõm, may mà thằng bé không bị ảnh hưởng quá lớn.
Băng ghế trong phòng học rất nhỏ, Nhạc Cận Thành dáng cao chân dài, ngồi lên ghế của trẻ con trông tư thế rất buồn cười. Anh duỗi thẳng một chân về phía trước, chắc hẳn là rất khó chịu. Tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới của điện thoại làm việc vang lên mấy lần, hôm nay là thứ ba, vốn dĩ là ngày bận rộn nhất trong tuần của anh. Nhưng Nhạc Cận Thành vẫn không có một chút mất kiên nhẫn, đôi mắt vẫn cẩn thận quan sát cảm xúc của con trai như Phó Giai Hi.
Thi thoảng, Nhạc Gia Nhất sẽ ngoảnh đầu lại, thấy ba mẹ đều ngồi ở đó, cậu bé sẽ nhe răng cười toe toét, sau đó tiếp tục hào hứng tập trung vào hoạt động trên lớp.
Mí mắt của Phó Giai Hi co giật.
Cậu bé rất vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi không thấy cậu bé vui đến thế.
Trong lúc cô đang ngẩn người thì di động từ túi quần trượt xuống sàn nhà, phát ra một tiếng “cạch” nặng nề.
Phó Giai Hi điều chỉnh tư thế chuẩn bị nhặt điện thoại, Nhạc Cận Thành lại nhanh hơn cô một bước, khom lưng vươn tay, giơ điện thoại di động giữa không trung.
“Cảm ơn.” Phó Giai Hi nói nhỏ rồi nhận lấy.
Anh cầm hơi nhiều nên lúc cô vươn tay lấy điện thoại, đầu ngón tay của hai người không khỏi chạm vào nhau, ngay sau đó đã tách rời, trở về vị trí cũ.
Rất khách sáo, khách sáo đến nỗi xa lạ quá mức.
Nhạc Cận Thành không trả lời, chỉ thả lỏng cổ áo, cảm thấy cả người hơi bực bội.
Tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ con vang vọng khắp phòng học, tựa như đường ranh giới vắt ngang qua giữa hai người, bất cứ sự trao đổi nào cũng biến thành thừa thãi.
Cho đến khi tan học.
“Ba mẹ!”
Nhạc Gia Nhất chạy như bay về phía hai người, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quái dị.
Phó Giai Hi xoa đầu cậu bé, Nhạc Cận Thành bế con trai lên: “Con kể câu chuyện chim cánh cụt và cá voi rất hay.”
Nhạc Gia Nhất ngượng ngùng gãi mặt: “Còn một đoạn con suýt nữa thì quên mất tiêu!”
“Kể chuyện là không có hạn chế, nếu con có thể phát huy tự do thì ba sẽ cảm thấy tuyệt hơn.”
- 🏠 Home
- Hiện Đại
- Gương Vỡ Lại Lành
- Ấm Áp
- Chương 3