Chương 1

Chuyển ngữ: Sắc - Cấm Thành

Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên. Cảm ơn

Tháng năm, bầu trời quang đãng không một gợn mây, gió nhẹ thổi hiu hiu, đương trong độ thời tiết dễ chịu nhất trong năm của thành phố Vân Tân.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Phó Giai Hi như đánh mất cây đuốc trong lúc đang trèo trên núi tuyết, chịu biết bao sự giày vò.

Phụ huynh ở phía đối diện không chịu để yên, ngày càng tỏ ra gay gắt.

“Tôi không hài lòng và không chấp nhận lời đề nghị xử lý của cô Tiểu Dư. Nếu một câu ‘xin lỗi’ có thể giải quyết vấn đề thì sau này, bất cứ ai cũng có thể đánh con trai tôi, suy cho cùng thì xin lỗi không cần phải trả giá!”

Hiệu trưởng trường mầm non: “Lo lắng của chị là đúng, đây cũng chỉ là lời đề nghị của cô Tiểu Dư, chút mâu thuẫn giữa các bạn nhỏ, chúng ta…”

“Sao lại có lời đề nghị ngây thơ như thế được? Tôi không tài nào hiểu nổi.”

Nụ cười trên mặt hiệu trưởng trường mầm non suýt nữa thì biến dạng: “Xin lỗi, đều do chúng tôi suy xét không chu đáo.”

Giọng nói bất chợt dâng lên cao vυ"t nghe rất chói tai, Nhạc Gia Nhất nấp sau lưng mẹ né tránh, siết chặt nắm tay hơn một chút.

Phó Giai Hi nghiêng đầu mỉm cười nhìn con trai, nắm bàn tay nhỏ đẫm mồ hôi của cậu bé, sau đó quay sang, ôn hòa nói: “Gia Nhất nhà tôi ra tay đánh bạn trước, đây là lỗi của thằng bé, thằng bé đã nói xin lỗi ngay từ đầu. Tôi hiểu tâm trạng của chị, xin lỗi vẫn chưa đủ, vậy nên sau khi thằng bé nhà tôi nói xin lỗi xong, con chị cũng đánh nó một cái, hơn nữa còn cầm bút chì đâm vào mặt nó.”

“Không thể nào! Con tôi ngoan nhất!”

Hiệu trưởng lên tiếng một cách công bằng: “Trong phòng học có camera, tôi đã trích xuất video hoàn chỉnh của vụ việc này, chúng ta cùng nhau xem, được chứ?”

Già mồm át lẽ phải đã mất tác dụng, đối phương im lặng một lát nhưng vẫn tràn đầy tức giận, thậm chí vẫn giữ nguyên thái độ thù hằn trên mặt.

“Hu hu!” Bạn nhỏ bị đánh bất thình lình òa khóc, nước mắt rơi lã chã như trận mưa ngang ngược buổi chiều, chỉ vào Nhạc Gia Nhất mách lẻo: “Nó đánh trúng con, con không có đυ.ng trúng nó hu hu hu!”

“Đó là vì tớ né tránh!” Nhạc Gia Nhất thò đầu ra phản bác: “Cậu cầm bút chì đâm vào mắt tớ!”

Sắc mặt Phó Giai Hi thoáng chốc thay đổi, kéo Gia Nhất ra sau lưng che chở, giọng nói lạnh xuống: “Con nhà tôi phạm lỗi, đúng là cần xin lỗi. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, con của chị có phải cũng nên nói một tiếng ‘xin lỗi’ với Gia Nhất nhà tôi không?”

“Xin hỏi con tôi có đâm trúng không? Có bị thương không? Có dấu vết không? Chẳng có gì hết, thế thì tại sao con tôi lại phải xin lỗi con cô?”

Phó Giai Hi mím môi, lúc này cô im lặng không phải là bị thuyết phục hay nhát gan, mà vì bầu không khí lúc này quá căng thẳng, cô không muốn, cũng không phù hợp làm nghiêm trọng của vấn đề này ngay trước mặt trẻ con.

Hiệu trưởng nhíu mày, hiển nhiên không tán thành với cách nói của cô ta. Nhưng tuân theo ý nguyện ban đầu là thảo luận một cách hòa bình, cô ấy vẫn kiên nhẫn hòa giải: “Vậy thì chị hy vọng sẽ giải quyết vấn đề bắt nguồn từ điểm nào?”

“Hành vi đánh bạn dã man như vậy thì không thể tha thứ nhưng dù sao nó vẫn là con nít, cho nên tôi cho nó hai sự lựa chọn, thứ nhất, kêu nó đọc bản kiểm điểm ba lần trước mặt tất cả bạn cùng lớp, thứ hai, nó chuyển sang lớp khác.”

Hiệu trưởng nhíu mày, yêu cầu này thật sự rất quá quắt.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.

Dựa theo tính cách của Phó Giai Hi thì chẳng phải là bất chấp tất cả cãi cọ đến cùng hay sao? Làm như cô không biết không bằng.

Nụ cười trên môi là cơn bão cuối cùng trước bình yên, ống tay áo vén lên là thông báo sắp sửa hành động. Nhưng ngay khi cô cất bước tiến về phía trước, góc áo bị nhẹ nhàng kéo lại, cô cúi đầu thì đối diện với đôi mắt mờ mịt của Nhạc Gia Nhất.

Đôi mắt vừa trong veo vừa sợ hãi.

Cậu bé buông bàn tay ra, vội vàng nắm tay Phó Giai Hi, ngược lại bắt đầu khuyên nhủ an ủi cô.

Ngọn lửa thiêu đốt lý trí bị dập tắt, Phó Giai Hi nhất thời mềm lòng.

Từ nhỏ, Nhạc Gia Nhất đã im lặng ít nói, tính cách chậm tiêu, không như cô.

Phó Giai Hi thầm nghĩ, nếu giống cô một chút thì tốt rồi, cho dù không được lòng người khác, thi thoảng lại nổi điên, nhưng chí ít sẽ không khiến bản thân chịu thiệt thòi.

Cô ngẩn người trong chốc lát, im lặng không nói gì, song sự im lặng ấy lại bị đối phương coi là chịu thua, thế là cô ta hếch cằm lên: “Lựa chọn đi.”

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Một giọng nói vang lên chỗ cửa, đến từ một người đàn ông mặc tây trang giày da.

Nhạc Gia Nhất vui sướиɠ: “Ba!”