Chương 6: Không dễ sống chung

Gió đêm thổi qua hành lang, thổi bay những chiếc đèn hoa sen được treo dưới mái hiên lắc lư qua lại ở trên đỉnh đầu của hai người.

Dưới cảnh vật rực rỡ, thiếu niên rũ lông mi xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Được.”

Lý Tiện Ngư nhướng mày: “Vậy quyết định như vậy đi.”

“Ngươi lần đầu vào cung, có rất nhiều nơi không quen thuộc. Như vậy đi, ta mang ngươi đi đến chỗ ở của ngươi, ở trên đường còn có thể nói một chút quy củ ở trong cung cho ngươi.”

Nàng xoay người, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía sảnh trước.

“Thật ra quy củ ở Điện Phi Hương cũng không tính là nặng. Giờ Mẹo thức dậy, giờ Hợi nghỉ ngơi, cũng không cần trực đêm nhiều lắm. Làm xong việc được phân công thì có thể quay trở lại phòng của mình nghỉ tạm. Mỗi tháng có ba lượng bạc, ba đấu gạo, chi phí chung là 700 đồng. Ăn mặc đều có sẵn, không cần tốn thêm bạc.”

“Hiện giờ cung nhân trong điện cũng không tính là nhiều, các phòng ở nhà phụ đa số đều trống. Nếu ngươi thích căn phòng nào thì có thể trực tiếp vào ở. Vốn dĩ là hai người một phòng, nhưng nếu ngươi không thích ở cùng với người khác, ở một mình một phòng cũng không sao.”

“Nhà phụ có thau tắm để tắm gội, đợi lát nữa ta kêu Nguyệt Kiến chọn mấy bộ quần áo sạch sẽ mang tới, ngươi cứ mặc trước, chờ ngày mai đi đến ảnh vệ tư ghi tên xong, lại đổi sang chế phục của bọn họ cũng không muộn ——”

Trở lại Điện Phi Hương của mình, Lý Tiện Ngư liền đem quy củ thận trọng từ lời nói đến việc làm ở ngoài điện bỏ quên sang một bên, nghĩ đến cái gì thì sẽ nói cái đó. Bất tri bất giác lại đã nói rất nhiều lời.

Mà Lâm Uyên trước sau đi theo phía sau nàng cách khoảng ba bước chân, chỉ trầm mặc nghe, vẫn chưa mở miệng cắt ngang nàng.

Cho đến khi nàng ngừng nói, Lâm Uyên mới nhàn nhạt đáp: Được.”

Nguyệt Kiến nhìn từ phía xa xa, lặng lẽ lấy khuỷu tay chạm vào Trúc Từ đứng ở bên cạnh, nói nhỏ vào lỗ tai của nàng: “Nhìn giống như một người không dễ ở chung đâu.”

“Đâu chỉ là không dễ sống chung thôi.” Trúc Từ nhớ tới chuyện xảy ra ở ban ngày, giọng điệu có chút phát run: “Ngươi có biết, mới vừa rồi ở ngoài cung……”

Nàng vừa mới mở miệng nói, lại đột nhiên nhìn thẳng vào tầm mắt lạnh lẽo của thiếu niên.

Cách bóng đêm tối tăm, thiếu niên vẫn luôn trầm mặc đi theo ở phía sau Lý Tiện Ngư không biết từ khi nào đã quay đầu nhìn bọn họ.

Đôi mắt của hắn đen đậm, ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao vừa mới rút ra khỏi vỏ, ý lạnh ròng ròng, sắc bén khiến người không thể thở nổi.

Chỉ là ngắn ngủi liếc mắt một cái, sắc mặt của Trúc Từ đã trắng bệch.

Nàng ấy vốn đã nhát gan, giờ phút này lập tức trốn ở phía sau Nguyệt Kiến, bắt lấy ống tay áo của Nguyệt Kiến run bần bật, không dám lên tiếng nữa.