- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ấm Áp Và Lạnh Lùng
- Chương 45: Giận dỗi
Ấm Áp Và Lạnh Lùng
Chương 45: Giận dỗi
Chịu trách nhiệm?
…… Lý Tiện Ngư với hắn?
Trước khi Lý Tiện Ngư nói ra chuyện còn vớ vẩn hơn, Lâm Uyên cuối cùng cũng xoay người nhảy xuống xà ngang, ở trước mặt nàng nhíu mày nói: “Không cần.”
Lý Tiện Ngư chần chờ một chút, nhẹ buông đồ trong tay.
“Thật sự không cần sao?” Nàng có chút do dự chỉ chỉ lò bạch ngọc Bác Sơn vừa đặt lên Trường Án: “Ta đã lấy lò Bác Sơn rồi.”
Giữa mày Lâm Uyên hơi ngưng lại: “Công chúa lấy lò Bác Sơn làm cái gì?”
Lý Tiện Ngư nói: “Để phụ trách với ngươi nha.”
Nàng phá lệ nghiêm túc nhìn về phía hắn giải thích: “Đầu tiên lấy một lư hương lại đây, dâng hương cúi đầu bái thiên địa, sau đó chúng ta lại ở trước lư hương bái ba bái thì coi như kết thúc buổi lễ.”
Tuy nói tẩm điện của nàng không có lư hương, cũng không có cống hương, nhưng bỏ chút hương dược vào lò Bác Sơn, hẳn là cũng giống nhau đúng không?
Nàng nghĩ như vậy, lại từ ngăn nhỏ tìm ra hương dược bản thân thích nhất, cong mi nói vớiLâm Uyên: “Còn về nghi thức tế lễ, nghi thức tế lễ…… ngày mai ta sẽ bổ sung.”
Lâm Uyên càng nghe càng thấy cổ quái.
Cầu nguyện thiên địa, bái ba bái?
Sao lại nghe như là ——
Thân mình Lâm Uyên hơi cương cứng, cắng ngắc cắt ngang lời nàng: “Không cần.”
Tay trắng cầm hỏa chiết của Lý Tiện Ngư nhẹ khựng lại.
Nàng nâng mắt lên, có chút buồn rầu hơi chau mày: “Nhưng mà nếu ta không làm gì cả thì có phải——”
Sẽ thành đăng đồ tử như trong Thoại bản không.
Vậy thì không được.
Hai tai vốn trắng trẻo của thiếu niên ửng đỏ, âm thanh lại lạnh hơn: “Công chúa nghe được quy củ này từ đâu?”
—— đến tột cùng là ai nói cho nàng, chạm vào tay một chút thì phải bái đường thành thân?
Lý Tiện Ngư đáp: “Thoại bản ấy. Bên trong đều viết thế cả. Phải dâng hương, lại cầu nguyện thiên địa, sau đó bái ba bái, cuối cùng là kết thúc buổi lễ.”
Nàng cong mi: “Sau khi kết thúc buổi lễ, ta sẽ có thể gọi ngươi một tiếng a huynh.”
Màu hồng nhạt trên vành tai thiếu niên rút đi, hình như nhận thấy điều không đúng. Hắn nghiêng mặt mặt, nhíu mày hỏi lại: “…… A huynh?”
Lý Tiện Ngư gật đầu: “Đúng vậy, Thoại bản đều viết như vậy mà.”
Lâm Uyên nhanh chóng nhớ lại những thoại bản mà Lý Tiện Ngư có.
Những thoại bản này đều đã được cung nhân cẩn thận sàng lọc, chỉ có một vài quyển đàm thoại chí quái, cũng không có bất luận quyển nào đề cập đến tình yêu cùng việc nam nữ thành hôn.
Vì thế hắn hỏi: “Quyển nào?”
Lý Tiện Ngư đáp không chút do dự: “Tam Quốc Diễn Nghĩa.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Là chương Kết nghĩa vườn đào ấy.”
Dù sao thì khi nàng nhận được quyển sách kia tới tay đã có rất nhiều chương bị mất đi, thiếu sót vô cùng. Nàng từng hỏi nhóm Trúc Từ, các nàng ấy nói khi mua về đã thế rồi.
Lâm Uyên không mở miệng nữa. Môi mỏng thiếu niên nhấp chặt, sắc mặt ngưng sương.
Trong tẩm điện một mảnh yên tĩnh như là độ ấm quanh mình đều đột nhiên hạ xuống, tựa như vào đông.
Lý Tiện Ngư rụt rụt cổ. Nàng cảm thấy Lâm Uyên so với lúc trước còn tức giận hơn.
Lý Tiện Ngư không rõ, cùng nàng kết nghĩa kim lan là chuyện khiến người ta tức giận như thế sao? Nhưng lúc trước Lâm Uyên rõ ràng đã nói hắn không chán ghét nàng.
Lý Tiện Ngư nghĩ không ra. Mà Lâm Uyên cũng đã lạnh mặt xoay người sang chỗ khác, định trở lại xà ngang.
Nếu để hắn đi về, muốn gọi hắn xuống chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy liền duỗi tay nhẹ nắm vạt áo hắn: “Từ từ.”
Lâm Uyên nửa nghiêng người qua, môi mỏng nhấp chặt: “Chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Vậy, lúc nãy coi như ta bắt được ngươi rồi đúng không?”
Thân hình Lâm Uyên khựng lại, cũng không biện giải.
“Công chúa nghĩ muốn cái gì?”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nói: “Cái gì cũng có thể chứ?”
Lâm Uyên đáp như lần trước: “Trong khả năng cho phép.”
Lông mi Lý Tiện Ngư nhẹ chớp. Nàng nâng váy đi đến gần một chút, ngửa đầu nhìn hắn: “Vậy ngươi… có thể đừng tức giận nữa được không.”
Âm thanh của nàng mềm như vậy, ngón tay tinh tế nắm lấy ống tay áo của hắn, đoạn dải lụa choàng xuýt chút nữa bị hắn xé rách cũng được đặt chỗ khuỷu tay, theo gió đêm uyển chuyển nhẹ nhàng phất qua cánh tay hắn, mang theo mùi hoa nhàn nhạt từ trên người thiếu nữ.
Hắn không thể không nhớ lại tình hình mới vừa rồi cùng với cảm thụ xa lạ kia.
Thân mình thiếu nữ tinh tế lại mềm mại, da thịt non mịn như mỡ dê. Làm hắn chạm đến đầu ngón tay nàng giống như bị bậc lửa nóng cháy, máu quanh thân phút chốc liền sôi trào lên.
Loại cảm thụ xa lạ này làm hắn cảm thấy nguy hiểm theo bản năng. Như là áo giáp kiên cố xuất hiện vết rách, dã thú độc hành chợt bị người thấy uy hϊếp.
Lâm Uyên đột nhiên rút ống tay áo về, lui lại về sau ba bước. Hắn nói: “Công chúa đi nghỉ sớm chút.”
Dứt lời, hắn không hề dừng lại, lập tức triển khai thân hình trở lại xà nhà.
Lý Tiện Ngư ngơ ngác. Trong phút chốc, nàng nghĩ, Lâm Uyên lần này tựa hồ là thật sự tức giận. Nhất thời nàng không thể nghĩ ra biện pháp dỗ người thích hợp. Liền đành phải dựa vào hắn nói, ngoan ngoãn về tới trên giường, thay đổi áo ngủ, đắp chăn gấm lên.
Nằm ở trên cẩm gối, khi nhắm mắt nàng nghĩ, có lẽ chờ đến ngày mai lúc ăn sáng, Lâm Uyên sẽ nguôi giận.
Rốt cuộc phòng bếp nhỏ làm đồ ăn sáng ngon như vậy.
Đợi thiếu nữ ở phía sau màn hô hấp dần dần trở nên đều đều, thiếu niên ngồi ở trên xà nhà rốt cuộc mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ dài.
Tối nay cũng không có mưa, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, chiếu xuống mặt đất, chiếu ra hành tung của bất kỳ ai trong đêm.
Lâm Uyên thu hồi tầm mắt, cởi bỏ bao vây mang về từ ngoài cung.
Đồ vật bên trong không nhiều lắm. Bất quá một thanh kiếm nhẹ, một miếng mặt nạ, một bộ y phục dạ hành, toàn là đồ có thể ẩn nấp hành tung vào ban đêm.
Hắn chỉ có thể ở trong cung ba tháng, hiện giờ đã trì hoãn quá lâu.
Hắn rũ mắt, nhanh chóng đổi xong y phục dạ hành, đem dung mạo của mình ẩn ở sau lớp mặt nạ.
Lâm Uyên nhảy xuống xà ngang, không một tiếng động rơi xuống mặt đất, khi đi ngang qua trước màn đỏ, hắn thuận thế đem thanh kiếm nhẹ ở trong tay đặt ở bên ngoài màn của Lý Tiện Ngư, thấp giọng nói: “Ta đi rồi sẽ trở về.”
Bên trong màn đỏ, thiếu nữ đã ngủ say giấc.
Lâm Uyên rũ mắt, lưng xoay sang chỗ khác, đem thân hình một lần nữa ẩn vào bóng đêm
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ấm Áp Và Lạnh Lùng
- Chương 45: Giận dỗi