Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng đồng ý.
Cũng may ngón tay thiếu nữ tinh tế linh hoạt, nhẹ nhàng lật hai lần giữa hai cổ tay hắn như bướm ngọc, nhanh chóng buộc xong sợi chỉ đỏ.
Cũng không tính là dày vò.
Lâm Uyên cúi đầu, tiếng chuông theo động tác của hắn vang lên, làm hắn có chút không quen.
Lý Tiện Ngư gấp khăn lụa lại, buộc ra sau đầu, che lại hai mắt của mình.
Nàng nói: “Ta đếm ngược từ mười, sau mười số, ta tới bắt ngươi, ngươi chỉ có thể trốn ta ở trong phạm vi của tơ hồng.”
Nàng nói, sau đó như nghĩ tới cái gì, lại vội vàng bổ sung nói: “Ở trên đỉnh đầu không tính, ngươi không được trốn trên xà nhà.”
Lâm Uyên đồng ý, sau đó lui lại về sau mười bước.
Lý Tiện Ngư cũng bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám……”
Nàng nhanh chóng đếm xong, đánh giá, nhẩm tính rồi bước một bước về phía nơi nàng nhìn thấy Lâm Uyên lần trước.
Đây cũng không phải là lần đầu nàng chơi bắt mèo, sau khi bịt kín mắt, hơi nhấc váy chạy chậm vài bước, cũng không đến mức té ngã.
Lâm Uyên cũng không có tiến lên, chỉ là đứng chờ nàng ở chỗ không gần không xa.
Nếu nàng đến gần, hắn liền nghiêng người tránh đi. Thân pháp xưa nay của hắn cực tốt, trốn hơn mười người vây công cũng không có vấn đề gì, huống chi chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại bị che lại hai mắt.
Lý Tiện Ngư thử mười mấy lần, nhưng lại phát hiện ra không thể nào bắt được hắn.
Có lúc nàng cảm thấy rõ ràng tiếng chuông vàng rất gần bên tai, nhưng khi chờ nàng đến gần một chút, đột nhiên liền sẽ trở nên rất xa.
Ước chừng một khắc đồng hồ đã trôi qua, Lý Tiện Ngư có chút sốt ruột, bước đi cũng nhanh hơn.
Bất thình lình, một chân nàng bước lên tà váy của mình, thân mình loạng choạng, sắp ngã nhào về phía trước.
Lý Tiện Ngư kinh hô ra tiếng, theo bản năng duỗi tay muốn vịn lấy đồ vật ở bên cạnh.
Nhưng mới vừa rồi khi bọn họ chơi bắt mèo, trong vòng mấy chục bước bọn họ đã dọn phòng sạch sẽ, ngay cả một bông hoa bằng lụa cũng không lưu lại.
Nàng chạm không trung, cơ thể rất nhanh ngã xuống mặt đất.
Thiếu niên đứng cách nàng ba bước nhíu mày, lập tức triển khai thân hình, vào trước khi nàng ngã xuống mặt đất chạy đến trước người nàng, duỗi tay muốn đem người nâng dậy.
Nhưng vóc dáng thiếu nữ tinh tế, yếu ớt giống như cành hoa mới nở, vừa chạm đã gãy. Khắp người không có chỗ nào có thể dùng sức.
Vội vàng, hắn chộp lấy chiếc khăn lụa đang treo trên tay nàng.
Tơ lụa mềm mại bóng loáng, hắn vừa dùng sức, liền kéo áo choàng trắng màu ánh trăng và Lý Tiện Ngư về phía mình, khiến nàng ngã xuống đất càng nhanh.
Không thể vãn hồi.
Theo một tiếng trầm vang, Lý Tiện Ngư đau đến hít một ngụm khí.
Nàng cảm thấy mình nhất định sẽ ngã trên mặt đất, mặt đất không bằng phẳng lại rất cứng, khiến thân thể nàng ẩn ẩn đau nhức.
Nàng chống đỡ muốn đứng lên, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, phía dưới truyền đến một giọng nói trầm thấp của thiếu niên: "Đừng nhúc nhích!"
Lý Tiện Ngư sửng sốt, hơi nghiêng đầu, khăn lụa cột ở sau đầu buông lỏng, không một tiếng động rơi xuống.
Ngắn ngủi một lúc sau, Lý Tiện Ngư thấy rõ khung cảnh ở trước mắt.
Lâm Uyên ngã ở trên mặt đất, một tay che chở cái gáy nàng, một tay nắm cổ tay vừa muốn "đỡ" của nàng, môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen thâm thúy.
Mà nàng ngã vào trên người Lâm Uyên.
Lý Tiện Ngư trong đầu ‘ ong ’ một tiếng, luống cuống tay chân muốn đứng dậy. Mà động tác của Lâm Uyên so với nàng càng nhanh hơn.
Hai người phối hợp cũng không tốt.
Chóp mũi của Lý Tiện Ngư đυ.ng phải cơ ngực cứng rắn của hắn, đâm đến phát đau. Mà cánh tay của Lâm Uyên cũng bị vải lụa của Lý Tiện Ngư bao trùm, nhất thời không thoát ra được.
Tầm mắt hai người đối diện với nhau.
Gương mặt Lý Tiện Ngư đỏ bừng, mà vành tai của thiếu niên cũng có chút nhiễm đỏ.
Nàng cắn răng, duỗi tay muốn xé rách vải lụa quấn quanh người hắn.
Lý Tiện Ngư kinh hô: “Ngươi đừng xé loạn. Ngươi, ngươi đừng xé ống tay áo của ta.”
Động tác Lâm Uyên cứng đờ.
“Ta, ta sẽ tự làm.” Lý Tiện Ngư nóng mặt, xấu hổ cúi đầu, vươn tay cởi ra dây quấn hai người.
Cách gỡ này, liền chạm vào cánh tay của thiếu niên, chiếc chuông vàng trên cổ tay kêu giòn giã.
Hai má Lý Tiện Ngư càng thêm nóng bỏng, trong đầu trống trơn, ngón tay vốn dĩ luôn linh hoạt cũng trở nên vụng về. Một mảnh tơ lụa, cởi rất nhiều lần, mới rốt cuộc cởi bỏ.
Mà khoảnh khắc vải lụa rơi xuống mặt đất, thiếu niên liền bật dậy từ trên mặt đất giống như con mồi tránh được khỏi lưới.
Chuông vàng lại vang lên, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất sau xà nhà.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, vẫn không có mặt mũi để gọi hắn lại.
Hắn chỉ lặng lẽ chỉnh lại chiếc áo choàng xộc xệch giữa chuông vàng, nỗ lực làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
*
Cả hai im lặng từ giờ ăn trưa cho đến khi trăng lên ngoài cửa sổ. Ngay cả hai bữa ăn ở giữa cũng không được dùng trên cùng một bàn.
Nhiệt độ trên mặt Lý Tiện Ngư tựa hồ còn không có giảm bớt, trong lòng cũng là loạn lên thất thường, rất nhiều suy nghĩ giống như thủy triều ập tới, phảng phất muốn đem nàng xóa sạch.
Nàng nghĩ —— Đây có thể coi là chiếm tiện nghi của người ta đi.
Ở trong thoại bản, chiếm tiện nghi của người ta như vậy chính là phải phụ trách.
Nhưng, nàng lại không phải nam tử, không thể cưới Lâm Uyên. Mặc dù là gả cho hắn, cũng là không được. Văn võ cả triều, phụ hoàng nàng, hoàng thúc hôm nay đã gặp, đều sẽ không đồng ý.
Vậy nàng như vậy, chẳng phải liền trở thành kẻ xấu trong thoại bản?
Ngay khi nàng đang suy nghĩ về một số điều không liên quan, thiếu niên đang dựa vào xà nhà cũng rơi vào trạng thái tâm trí rối loạn.
Từ xưa đến này hắn đều không thích người khác thân cận mình, đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người đẩy ngã ở trên mặt đất.
Hắn hẳn là nên chán ghét mới đúng, cho dù nổi lên sát ý, hắn cũng tuyệt không ngoài ý muốn.
Nhưng thân thể nàng ấy quá nhẹ, thân thể lại mềm mại như vậy, giống như đóa hoa phù dung bị gió xuân thổi lìa cành, nhẹ nhàng rơi vào người hắn.
Mềm mại, tinh tế, mùi hương thoang thoảng hợp lòng người. Khiến người không dám dùng sức cho dù chỉ là một ngón tay. Đây là từ khi hắn có kí ức tới nay, cảm thụ chưa bao giờ từng có.
Trong lòng thiếu niên phiền loạn, nhíu chặt hai mày.
Mà giờ phút này, chỗ bức màng đỏ xuông xuống, còn truyền đến âm thanh nhẹ nhàng tinh tế của đầu sỏ: “Lâm Uyên, ngươi, hay là ngươi xuống dưới đi. Ta xin lỗi ngươi.”
Lâm Uyên nhấp chặt môi mỏng, cũng không lên tiếng. Hắn cũng không muốn Lý Tiện Ngư xin lỗi.
Hắn chỉ nghĩ nhanh chóng quên đi việc này, vĩnh viễn không nhắc lại.
Trong điện nhất thời yên tĩnh, thiếu nữ đứng dưới xà ngang lúng túng vò vò góc áo, rốt cuộc lấy hết can đảm.
Nàng nhỏ giọng: “Ngươi xuống dưới đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”