- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ấm Áp Và Lạnh Lùng
- Chương 31: Thêu hầu bao
Ấm Áp Và Lạnh Lùng
Chương 31: Thêu hầu bao
Trong điện bỗng chốc an tĩnh. Thiếu niên ngồi cuối trường án thoáng nín thở, một lúc lâu sau mới giương mắt nhìn về phía nàng.
Xuyên qua làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ bát cháo trên bàn, thiếu nữ ngồi bên kia án kỷ chống cằm nhìn hắn. Lông mi nhung nhung, mắt hạnh tha thiết.
“Lâm Uyên, chắc là ngươi biết thêu hầu bao chứ.” Nàng mày đẹp cong cong, mắt hạnh thanh triệt tràn đầy mong đợi.
“Thân thủ của ngươi tốt như vậy, trường kiếm nặng đến thế cũng cầm được, hầu bao mà ngươi thêu chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều so với người khác.”
Lâm Uyên lại trầm mặc một trận.
Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng hỏi. “Công chúa còn muốn thứ gì nữa không?” Thứ khác ngoài hầu bao ra.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhướng mi, nghe hắn nói liền nhìn sang nơi khác ngẫm nghĩ. Cũng không biết vì sao, nghĩ qua một vòng vẫn quay lại hầu bao của tiểu cung nữ khi nãy.
Những chiếc lá sen nổi bật trên nền xanh tươi thắm, màu xanh mượt mà như ngọc, đường khâu tinh xảo, hình dáng đẹp đẽ. So với cái Nguyệt Kiến thêu cho nàng đẹp hơn rất nhiều.
Vì thế Lý Tiện Ngư kiên trì nói. “Ta không cần thứ khác. Chỉ muốn hầu bao.”
Nàng khẽ chớp chớp mắt. “Ta không cần nhiều lắm, một cái là được rồi.”
Thiếu niên lại trầm mặc thật lâu, cuối cùng là hơi nghiêng mặt đi, tránh né ánh mắt tha thiết của nàng.
Hắn thấp giọng: “Ta không biết thêu hầu bao.”
Lý Tiện Ngư nhẹ lăng sửng sốt, lại rất mau lại lần nữa cong mi cười rộ lên: “Ta dạy cho ngươi nha.”
“Rất đơn giản. Ngươi chắc chắn học một lần liền biết.”
Nàng xong, một lần nữa cầm đôi đũa bạc lên, cười thúc giục: “Dùng bữa tối thôi. Chờ dùng xong, ta sẽ đi tìm vật liệu làm hầu bao đem tới.”
Nàng đầy cõi lòng chờ mong nghĩ —— Nếu là từ sau bữa tối liền bắt đầu làm hầu bao, hẳn không đến hai ba ngày, nàng sẽ có thể sử dụng hầu bao mà Lâm Uyên thêu.
*
Một bữa tốt rất nhanh liền xong.
Lý Tiện Ngư từ trước Trường Án đứng dậy, ở hòm rương lôi ra giá thêu, kéo, châm, chỉ, bút than.
Vải dệt thêu hầu bao, nàng chọn một miếng lụa tuyết màu ánh trăng.
Màu ánh trăng nhạt, tiện để dùng bút than phác hoạ. Mà lụa mềm mại, thêu lên dùng rất ít sức, đúng là nguyên liệu tốt nhất cho người mới học thêu.
Nàng nghĩ như vậy liền cong mi đưa giá thêu: “Vải thêu đã được đặt ngay rồi, ngươi chỉ cần vẽ hoa văn lên trên thôi.”
Nàng từ tráp nhỏ lấy ra một chiếc bút than, đưa cho hắn: “Đây là bút than, ngươi muốn thêu cái gì hãy dùng nó vẽ lên vải thêu hoa văn như thế.”
Hai hàng lông mày của Lâm Uyên nhíu chặt, không duỗi tay tiếp nhận.
Lần này so với lúc Lý Tiện Ngư dạy hắn chơi lục bác hoàn toàn bất đồng. Hết thảy trước mắt đối với hắn mà nói đều vô cùng xa lạ.
Đặc biệt là giá thêu mà Lý Tiện Ngư đưa qua kia, hắn tin tưởng mình chưa bao giờ gặp qua.
Lý Tiện Ngư thấy hắn do dự, cho rằng do hắn sợ vẽ sai, lại nhẹ giọng an ủi hắn.
“Ngươi yên tâm vẽ là được. Cho dù vẽ sai cũng không sao, bút than này vẽ hoa văn, dùng nước trong giặt một lần, màu sẽ trôi.”
Lâm Uyên im lặng, thấy Lý Tiện Ngư đã đem bút than cùng giá thêu đưa tới trước mắt, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, gian nan nói.
“Ta thử một lần.” Hắn cầm lấy giá thêu cùng bút than, chỉ coi như giấy bút tầm thường, đặt bút lên trên. Nhưng bút than không thuận tô màu, mà lụa tuyết lại cực mềm, hơi nhấn một chút sẽ bị đình trệ, khiến người không khỏi gắng sức.
Mấy lần thử sức, trên miếng lụa màu ánh trăng chỉ để lại một chút bóng dáng mơ hồ như cũ.
Lý Tiện Ngư ở bên cạnh nhìn, nhẹ giọng dạy hắn: “Bút than không phải mực Huy Châu, tô màu cần dùng chút lực đạo. Ngươi dùng thêm chút lực thử xem……”
Nàng vừa nói được một nửa, bên tai đã truyền đến ‘ bụp ’ một tiếng giòn vang.
Lụa trên giá thêu lấy bút than của Lâm Uyên làm trung tâm rách thành một cái lỗ nhỏ.
Âm thanh Lý Tiện Ngư dừng lại, một đôi mắt hạnh hoa kinh ngạc mở lớn.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người lúc vẽ hoa văn cũng có thể đem vải thêu vẽ ra một cái lỗ.
Lâm Uyên hơi khựng lại: “Xin lỗi.” Hắn không cố ý.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng an ủi hắn: “Có lẽ do tấm vải này được đặt trong rương quá lâu nên mới như vậy, ta đi đổi một tấm mới.”
Nàng đứng dậy, rất nhanh lại lấy từ trong rương ra một tấm lụa màu bạc tương tự.
Lụa bạc nghĩa y như tên, là trong lúc dệt sẽ hợp thêm một số chỉ bạc vào dệt chung, tuy không bằng mềm nhẹ lụa tuyết, nhưng màu sắc rực rỡ, so với lụa tuyết thì bền chắc hơn một chút, không dễ dàng bị xé rách.
Nàng phủ lại giá thêu xong một lần nữa đưa cho Lâm Uyên, nhẹ giọng dặn dò: “Dùng nhiều lực hơn một chút co với viết chữ thông thường là ổn. Giống như ngày thường khi vẽ lông mày, nếu dày thì phải vẽ lại, nếu nhạt, liền tô thêm vài nét.”
Lâm Uyên thấp giọng đáp ứng, nhận lấy giá thêu. Hắn chưa từng vẽ mày, cũng không biết khi vẽ mày phải dùng lực đạo như thế nào. Chỉ là một bên thu lực đạo, lại phát hiện ra như vậy sẽ khó lên nét, liền cố gắng tăng thêm một chút sức.
Nhiều lần thử qua, rốt cuộc sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, trên lụa bạc xuất hiện một đường thẳng.
Việc này so với kéo cung cầm kiếm còn gian nan hơn. Lâm Uyên rũ mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tiện Ngư, hỏi: “Công chúa muốn hoa văn có hình dạng gì không?”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt: “Nếu không, vẽ hai con cá vàng nhỏ đi.”
Nàng nhớ tới Lâm Uyên chỉ mới học thêu. Vẽ hoa này nọ cũng rất khó, đành sửa miệng, bảo hắn vẽ thứ đơn giản hơn. Tỷ như một đóa đào hoa, một bụi xuân thảo.
Cái gì cũng tốt.
Chỉ là còn chưa mở miệng, Lâm Uyên đã đáp: “Được.”
Lý Tiện Ngư có chút không yên lòng, cúi người kê sát vào một chút, nhìn lụa bạc trên giá thêu nói: “Ta xem ngươi vẽ. Nếu có chỗ nào vẽ không được thì đưa bút than cho ta là được.”
“Ta có thể thay ngươi vẽ một chút.”
Lâm Uyên đáp lời, nắm chặt bút than trong tay.
Hắn ấn bút than trên lụa, như là ấn lên yết hầu của mình, mỗi một nét bút đều vạn phần cẩn thận, nếu không là vạn kiếp bất phục.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ấm Áp Và Lạnh Lùng
- Chương 31: Thêu hầu bao