Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư đứng ở bên ngoài Điện Phượng Nghi, thử đem cái l*иg sắt bằng vàng ở trong tay đưa cho đại cung nữ Chấp Sương ở trong điện.
“Đây là chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý, chạy đến Điện Phi Hương của ta, được ta bắt được. Làm phiền cô cô chuyển nó đến cho hoàng tỷ.”
“Làm phiền Cửu công chúa.” Chấp Sương cung kính hành lễ với nàng, trên mặt mang theo ý cười, lại kiên quyết không duỗi tay cầm lấy: “Công chúa nhà ta đang ở trong điện, nô tỳ dẫn ngài đi qua.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy thì biết là tránh không khỏi, chỉ đành nhẹ nhàng rũ mắt xuống, đi theo Chấp Sương đi vào bên trong.
Một đường hoa cỏ và cây cảnh sum suê, giống như một bức tranh được điêu khắc tinh tế. Nhưng Lý Tiện Ngư nhìn chồn tuyết ở trong l*иg, tâm trạng trước sau vẫn là rất thấp.
Các hoàng tỷ của nàng gần như đều được gả sang nước láng giềng, chưa xuất giá, chỉ có đích hoàng tỷ Ninh Ý do tiên hoàng hậu sinh và Lục hoàng tỷ Nhã Thiện do Triệu tiệp dư sinh.
Hoàng tỷ Nhã Thiện tính tình dịu dàng nhất, đối xử với nàng cũng rất tốt, nhưng sức khỏe lại luôn rất yếu ớt, giống như là từ khi nàng bắt đầu có ký ức thì hoàng tỷ vẫn luôn triền miên nằm trên giường bệnh.
Mà thân thể hoàng tỷ Ninh Ý khoẻ mạnh, không bệnh không tai. Nhưng Lý Tiện Ngư thật sự có một chút không muốn tới gặp nàng.
Giữa lúc nàng đang suy nghĩ, hai người đã vào trong nội điện.
Lý Tiện Ngư đi qua bức màn đỏ rất nặng, vòng qua một bức bình phong kim tước, ngước mắt nhìn lên thì thấy đích hoàng tỷ Ninh Ý của mình.
Trong điện cũng không có cung nhân hầu hạ. Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, có đặt một cái ghế quý phi rất lớn.
Thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi lười biếng dựa ở trên ghế, tay trái chống cằm, tay phải lười nhác đặt ở trên bụng nhỏ. Tóc mây xõa tung, mắt phượng hơi đóng lại, giữa hai gò má vẫn còn phấn hồng chưa phai, giống như một đóa hoa hải đường ngủ say trong mùa xuân.
Chấp Sương yên lặng không tiếng động mà lui xuống, giấu người ở sau tấm bình phong.
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, khẽ bước chân đi về phía trước.
Khi nàng đang muốn đem l*иg sắt nhỏ bằng vàng đặt ở trên sập gụ bên cạnh hoàng tỷ thì thiếu nữ nằm ở trên chiếc ghế quý phi đã mở ra một đôi mắt phượng quyến rũ nhìn về phía nàng, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên, nở một nụ cười sâu xa với nàng: “Thật là hiếm lạ, thế nhưng cũng có một ngày thỏ con chủ động đến tìm ta.”
Tiếng nói ngọt ngào của Ninh Ý vang lên, giọng điệu khi nói chuyện rất chậm, mỗi một chữ đều giống như mang theo trêu ghẹo.
Lý Tiện Ngư thấy nàng tỉnh, đành phải nói: “Muội là đến trả chồn tuyết cho tỷ. Nó lại chạy đến Điện Phi Hương của muội.”
Nàng nói xong thì đem cái l*иg sắt nhỏ bằng vàng đặt ở trên sập gụ ở gần Ninh Ý. Ninh Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, giơ tay, đem cánh cửa của l*иg sắt đẩy ra.
Chồn tuyết ở trong l*иg sắt lập tức từ bên trong nhảy ra. Vẫn luôn bò theo tà váy đỏ đậm của Ninh Ý rồi leo lên trên cánh tay trắng nõn của nàng, còn không quên xoay đầu lại, ‘ tê tê ’ lên tiếng ra oai với Lý Tiện Ngư.
Ninh Ý không nhẹ không nặng vỗ nó một cái, tâm trạng lại rất tốt vẫy tay với Lý Tiện Ngư: “Thỏ con lại đây.”
Lý Tiện Ngư lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác. Nàng nói: “Chồn tuyết đã trả cho hoàng tỷ, vậy Gia Ninh xin phép quay trở về.”
Dứt lời, cũng không đợi Ninh Ý giữ lại, nhấc tà váy lên hoang mang rối loạn mà rời đi.
Ninh Ý ‘ chậc ’ một tiếng ở phía sau nàng, cũng không nóng nảy, chỉ chờ đến khi Lý Tiện Ngư đi đến trước tấm bình phong kim tước, lúc này mới vỗ về da lông mềm mại của chồn tuyết, môi đỏ khẽ mở: “Hoàng muội cùng ảnh vệ mới tới ở chung với nhau có tốt không?”
Bước chân của Lý Tiện Ngư không dừng lại, lặng lẽ làm bộ không nghe thấy, xoay người muốn đi vòng qua cái tấm bình phong kia.
Ninh Ý nhướng mày, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
“Nếu muội muốn đi tìm Nhã Thiện thì hãy nhân lúc còn sớm mà bỏ cái suy nghĩ này đi.”
“Hai ngày trước trời đổ mưa, thân thể của Nhã Thiện càng thêm không tốt. Không thể gặp gió, chắc khoảng hơn mười ngày nửa tháng đều phải đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Bước chân của Lý Tiện Ngư dừng lại đột ngột: “Hoàng tỷ gạt muội!”
Ninh Ý cũng không thèm để ý, chỉ lười biếng mà nói: “Muội có thể tự mình đi nhìn một cái. Tuy nhiên nếu đã ăn canh bế môn* của Nhã Thiện rồi lại đến tìm ta thì sẽ không dễ dàng như vậy.”
*Lấy canh đãi khách mang ý nghĩa từ chối không tiếp, cho nên canh này được gọi là ‘bế môn canh’.Lý Tiện Ngư do dự một chút, bước chân chậm rãi dừng lại. Nàng không tự giác mà dùng đầu ngón tay nắm lấy tay áo, trong lòng thì đang phân vân không biết nên làm như thế nào.
Hoàng tỷ Ninh Ý là người ngoài mềm trong cứng.
Nếu nàng thật sự đi đến chỗ của hoàng tỷ Nhã Thiện, lại phát hiện hoàng tỷ đang bị bệnh nặng muốn quay trở về Điện Phượng Nghi, hoàng tỷ Ninh Ý tất nhiên sẽ không cho nàng tiến vào.
Nhưng nếu chờ sức khỏe của hoàng tỷ Nhã Thiện chuyển biến tốt đẹp cũng không biết đợi đến ngày nào nữa.
Chậm thì mười ngày sau, nhiều thì một hai tháng. Khi đó, ba tháng mà nàng hẹn ước với Lâm Uyên đều đã qua hơn phân nửa.
Nghĩ như vậy, nàng rốt cuộc vẫn không tình nguyện mà xoay người lại. Ninh Ý cũng không ngoài ý muốn. Đôi môi đỏ thắm cong lên, lười biếng vẫy tay với nàng: “Thỏ con, lại đây.”
Lý Tiện Ngư đành phải bước qua, ngồi ở trên ghế bành bên cạnh ghế quý phi.