Nhìn thấy Lý Tiện Ngư thật sự muốn đi lấy giấy và bút mực ra, Lâm Uyên đành phải mở miệng: “Biết hết tất cả.”
Lý Tiện Ngư do dự rồi một lần nữa quay trở lại trên giường.
“Vậy nếu ngươi gặp phải chữ nào không biết, nhớ là phải hỏi ta.” Nàng ở phía sau bức màn đỏ, nghiêm túc nhìn về phía hắn và đảm bảo: “Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không cười ngươi.”
Lâm Uyên nói một tiếng được, cầm đống thoại bản kia, một lần nữa quay trở lại trên xà nhà.
Hắn đốt sáng cái đèn lụa màu xanh ngọc ở trên xà nhà lên, ngọn đèn dầu lay động, từ từ đọc cho nàng nghe một quyển Ngu Sơ Tân Chí.
Lý Tiện Ngư nằm ở trên giường yên tĩnh lắng nghe, trong một lúc nàng hơi kinh ngạc.
Nàng nói: “Hiện tại mẹ mìn còn dạy người học chữ sao?”
Giọng nói của Lâm Uyên dừng một chút, hắn nói: “Có lẽ là không.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp mắt, có chút tò mò: “Vậy là ai dạy ngươi biết chữ?”
Đại Nguyệt giấy quý, sách càng quý hơn.
Nàng nghe Trúc Từ nói, nhiều bá tánh tầm thường không chịu nổi học phí ở tư thục, cho nên không thể học chữ được. Có thể biết mấy cái chữ thường dùng thì đã hiếm có rồi.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Là quý nữ nhà ai sao?”
Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Nàng ấy xinh đẹp không?”
Ngón tay thon dài của thiếu niên lật sang trang sách khác, giọng nói lạnh nhạt: “Không có ấn tượng gì hết, chắc là không phải.”
Lý Tiện Ngư ‘ a ’ một tiếng, không hề mở miệng, chỉ là nhẹ nhàng khép mắt lại, yên tĩnh mà nghe hắn đọc sách.
Ban đêm yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua làm bức màn đỏ bay phấp phới.
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, như cây tùng trên núi tuyết, vừa lạnh vừa sạch sẽ.
Tự nhiên khiến người cảm thấy yên tâm.
Lý Tiện Ngư lẳng lặng mà nghe xong một lúc, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nàng mơ màng nói: “Lâm Uyên, ngày mai, ta muốn đi gặp hoàng tỷ Nhã Thiện.”
Nàng muốn hỏi hoàng tỷ một chút, muốn ở chung với ảnh vệ như thế nào. Ảnh vệ của các hoàng tỷ, cũng biết nhũ danh của các nàng sao?
Giọng nói của thiếu niên hơi dừng lại. Hắn đáp: “Được.”
Lý Tiện Ngư yên lòng, ôm lấy chăn gấm, nhẹ nhàng chậm chạp mà rũ mi mắt xuống.
Một lúc lâu sau, hô hấp của thiếu nữ trở nên nhợt nhạt và đều đặn.
Lâm Uyên buông quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ.
Tối nay mưa vẫn chưa rơi, trăng sáng và những ngôi sao thưa thớt ở bên ngoài cửa sổ. Không nên đi ra ngoài. Vì vậy, thiếu niên thổi tắt đèn lụa màu xanh ngọc ở bên cạnh, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, ánh mặt trời màu vàng trải dài trên đất. Lý Tiện Ngư ôm một bó hoa quế màu vàng rực rỡ ngồi trên bậc cửa ở trên hành lang, nghiêm túc kiểm tra điểm tâm được cất vào trong hộp đồ ăn.
“Bánh như ý, bánh hoa hồng, đậu ve cuốn, ngọt hợp cẩm…… Ừ, tất cả điểm tâm sở trường của phòng bếp nhỏ đều ở đây, chỉ là không có bánh nhân củ mài.”
Nàng cẩn thận kiểm tra qua, lại đem hoa quế đang cầm ở trong tay đặt vào chiếc bình màu xanh có hình hoa mai được vẽ ở trên đó, hơi giơ lên một chút, rồi đưa cho thiếu niên đang đứng ở bên cạnh nàng nhìn xem.
“Có đẹp không?” Mi mắt của nàng cong cong mà chờ lời khen của hắn: “Ta tự tay cắt những cành hoa quế này đó, cắt tỉa một lúc lâu. Bên trong không hề còn một chiếc lá vàng nào nữa.”
Lâm Uyên cũng không cảm thấy có gì khác nhau. Nhưng khi tầm mắt dừng ở trên vẻ mặt chờ mong của nàng, vẫn dừng lời muốn nói lại, bình tĩnh nói: “Đẹp.”
Lý Tiện Ngư cười rộ lên, ôm bình mai đứng dậy: “Lâm Uyên, ta mang theo Trúc Từ các nàng đi thăm hoàng tỷ Nhã Thiện. Ngươi ở chỗ này chờ ta, nhiều nhất là trước khi mặt trời lặn, ta sẽ trở về.”
Lâm Uyên ‘ ừ ’ một tiếng, ánh mắt rũ xuống, giữa mày chợt nhăn lại.
Hắn khẽ quát nói: “Đừng nhúc nhích!”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, giương mắt nhìn về phía hắn, thấy ánh mắt của hắn dừng lại ở góc váy của mình, hai má hơi đỏ lên, theo bản năng cúi đầu nhìn tà váy của mình: “Là váy của ta bị dơ sao? Trúc Từ cũng không nói cho ta ——”
Động tác của Lâm Uyên nhanh hơn so với nàng.
Nàng vừa cúi mắt nhìn xuống, còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì nghe thấy tiếng gió xẹt nhanh qua ở bên tai.
Lâm Uyên cúi người ở trước người nàng, nhanh chóng từ ở trên làn váy nắm lấy một thứ.
Ở trước khi Lý Tiện Ngư kinh ngạc hét lên, hắn ngồi dậy, trong tay có thêm một vật màu trắng đầy lông.
Vật kia rất không yên phận, cố gắng giãy giụa ở trong tay của Lâm Uyên, muốn xoay người lại cắn hắn, còn thường thường phát ra tiếng ‘ tê tê ’ để ra oai.
Lý Tiện Ngư nhìn vật nhỏ kia, kinh ngạc trợn mắt: “Là chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý! Tại sao nó lại ở đây?”
Trước kia khi Tiểu Miên Hoa còn ở đây, chồn tuyết này luôn nhớ thương, ba ngày hai đầu thì chạy tới Điện Phi Hương của nàng.
Hiện tại Tiểu Miên Hoa đã đưa đến chỗ của Cố thái y để dưỡng thương, con chồn tuyết này cũng đã hình thành thói quen, nên suốt ngày vẫn lắc lư ở bên cạnh Điện Phi Hương.
Lần này cũng không biết là tiểu cung nữ nào không quan sát kỹ, để cho nó chạy vào bên trong.
Lâm Uyên nói: “Ngươi biết nó?”
Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu, vội vàng đặt bình mai đang cầm ở trong tay xuống: “Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy một thứ.”
Nàng lo lắng nói: “Nó thật sự rất hung dữ, ngươi cẩn thận đừng để bị nó cắn.”
Lâm Uyên ‘ ừ ’ một tiếng, thuận tay đem chồn tuyết đặt ở trên bậc cửa và ấn nó xuống, vật nhỏ kia lại tức giận đến nhe răng trợn mắt.
Lý Tiện Ngư quay trở lại rất nhanh, trong tay còn cầm một cái l*иg sắt nhỏ làm bằng vàng.
“Đem nó nhốt vào trong đây đi.”
Lâm Uyên gật đầu, đem chồn tuyết còn đang muốn cắn hắn, trực tiếp nắm đầu nó mà ném vào trong l*иg, thuận tay đóng cửa l*иg lại.
Lý Tiện Ngư một lần nữa cầm cái l*иg sắt nhỏ bằng vàng lên, xách ở trong tay, nàng khẽ cắn môi khi nhìn chồn tuyết ở bên trong còn đang không cam lòng mà gặm cắn khung l*иg, cuối cùng vẫn giống như thỏa hiệp thở dài.
“Xem ra chỗ của hoàng tỷ Nhã Thiện không thể đi được rồi.”
“Ta phải đem con chồn tuyết này đưa về cho hoàng tỷ Ninh Ý.”
—— nếu để cung nữ đưa đi, hoàng tỷ Ninh Ý chắc chắn sẽ không nhận lấy.