Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ấm Áp Và Lạnh Lùng

Chương 20: Chiêu Chiêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Uyên cao hơn nàng rất nhiều, trong bóng đêm nàng nhìn không thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng ‘ ừ ’ một tiếng, không phân biệt được là vui vẻ hay là tức giận.

Trái tim của Lý Tiện Ngư lập tức treo lên trên cao. Nàng rũ mắt, liên tục dùng đầu ngón tay xoa xoa tay áo, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy, Lâm Uyên, ngươi cũng sẽ rời đi sao?”

Ở trong trí nhớ của nàng, Điện Phi Hương đã được phái đến rất nhiều cung nhân.

Khi mới bắt đầu, bọn họ cũng đều thề son sắt mà nói là sẽ vẫn luôn đi theo nàng, tuyệt đối sẽ không sinh ra tâm tư phản bội.

Nhưng, khi bọn họ đi qua Đông Thiên Điện, sau khi gặp qua mẫu phi thì tất cả đều suy nghĩ các loại biện pháp khác nhau, lần lượt rời đi.

Cho nên, nhà phụ của Điện Phi Hương mới luôn không đầy người.

Nàng không muốn lại có thêm một căn phòng trống khác, đặc biệt là căn phòng của Lâm Uyên.

Lâm Uyên cũng rũ mắt nhìn nàng.

Nhìn đèn hoa sen phía sau, thiếu nữ rũ lông mi xuống, cọ xát tay áo, băn khoăn lo lắng.

Một lúc sau, hắn rũ mắt: “Ta đã đồng ý với công chúa làm ảnh vệ ba tháng cho công chúa.”

Lâm Uyên hỏi lại: “Hiện giờ mới hai ngày, tại sao ta phải đi?”

Lý Tiện Ngư hơi hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.

Nàng có một đôi con ngươi quá mức trong sáng, khi nhìn về phía người khác thì như sóng nước mênh mông dồn dập, giờ phút này nó đang phản chiếu ánh sáng của đèn hoa sen đang cầm trong tay, lại càng sáng hơn sao trời.

“Ngươi thật sự không đi sao?”

Không đợi hắn trả lời, Lý Tiện Ngư liền cười rộ lên, mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện ra ở bên môi: “Ngày mai ta lại mời ngươi ăn bánh nướng.”

Nàng nói xong thì nhìn trái nhìn phải thấy bên người mình không có đồ vật nào khác, nên đem đèn hoa sen ở trong tay đưa cho hắn: “Cái này cũng đưa cho ngươi.”

Lâm Uyên thật sự cũng không muốn cầm lấy.

Cái đèn hình hoa sen này quá phức tạp, cố tình còn có màu hồng nhạt mềm mại yếu ớt nhất, phía dưới còn treo một vật trang trí hình khuôn mặt tròn vo của con thỏ trắng. Lý Tiện Ngư cầm thì lả lướt đáng yêu, nhưng nếu là hắn cầm thì luôn cảm thấy quái dị nói không nên lời.

Nhưng khi hắn trầm mặc một lúc lâu, trong đôi mắt hạnh hoa lấp lánh của Lý Tiện Ngư trào ra vẻ mất mát.

Nàng nhỏ giọng: “Lâm Uyên, ngươi còn đang tức giận sao?”

Lâm Uyên im lặng, cầm lấy cái đèn hình hoa sen kia, nhàn nhạt rũ mắt xuống: “Không có.”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới một lần nữa giãn mày ra và cười rộ lên, mang theo hắn một đường đi về phía tẩm điện.

Ban đêm con đường xa xôi, bốn phía yên tĩnh đến mức giống như là có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Thiếu nữ từ trước đến nay luôn nói nhiều hiếm khi mà yên tĩnh được một lúc, rốt cuộc vẫn là nhẹ giọng mở miệng: “Lâm Uyên, nếu ngươi có gì muốn hỏi ta thì cứ hỏi đi.”

Ngay sau đó nàng lại bổ sung nói: “Ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi.”

Lâm Uyên ‘ ừ ’ một tiếng: “Nếu như ngươi không muốn cũng có thể không nói.”

Lý Tiện Ngư gật đầu: “Ngươi hỏi đi.”

Lâm Uyên gật đầu, mở miệng hỏi: “Nếu bà ấy vẫn luôn nói muốn trở về nhà, tại sao không đưa bà ấy trở về?”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng ngước mắt lên, nhìn ngôi sao lấp lánh ở nơi xa, giống như là nhìn vùng sông nước mà mẫu phi từng miêu tả: “Mẫu phi họ Cố, nguyên quán ở Giang Lăng. Sau khi ông ngoại từ quan thì ở lại nơi đó. Giang Lăng xa xôi ngàn dặm, làm sao có thể đi về được chứ?”

Giọng điệu của nàng trầm xuống: “Ngoài ra phụ hoàng đã hạ chỉ, ngay cả Đông Thiên Điện bà ấy cũng không thể đi ra được.”

Lâm Uyên dừng một chút, lại hỏi: “Mẫu phi của ngươi như vậy, là có người hại bà ấy sao?”

Lúc này, Lý Tiện Ngư không trả lời.

Lâm Uyên trầm mặc đợi một lúc. Hơi nghiêng đầu, nhìn thấy thiếu nữ ở bên cạnh không biết đã dừng bước chân lại từ khi nào.

Nàng đứng ở trên hành lang giống như đang đứng giữa màn sương màu bạc của ánh trăng, trên lông mi rũ xuống tràn đầy ánh trăng, giống như là đang che chở một bí mật nặng trĩu.

Giữa lúc Lâm Uyên cho rằng nàng sẽ không trả lời, Lý Tiện Ngư nhẹ giọng: “Không có người hại bà ấy. Bà ấy chỉ là bị nhốt ở chỗ này mà thôi.”

Bị nhốt ở trong cung điện to lớn, không thể đi ra ngoài.

Lý Tiện Ngư không biết nhớ tới gì, hai vai gầy yếu chậm rãi gục xuống.

Gió đêm lướt qua hành lang, lông mi nồng đậm nhỏ dài của nàng run nhẹ, ánh trăng ở trên đó rơi xuống dưới, vỡ thành lớp sương mù mông lung, giống như là bất cứ lúc nào đều phải ngưng tụ thành giọt sương.

Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên nhìn thấy Lý Tiện Ngư như vậy. Hắn nghĩ, chắc là hắn đã hỏi sai câu hỏi rồi. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không thể rút lại được. Giọt sương trên lông mi của thiếu nữ đã rơi xuống.

Cái tay cầm đèn hoa sen của Lâm Uyên hơi siết chặt lại. Hắn dời ánh mắt đi, một lần nữa sửa miệng, tùy ý hỏi một vấn đề.

Ở trong lòng hắn, nó chắc là một câu hỏi đơn giản, tuyệt đối sẽ không phải là câu hỏi làm Lý Tiện Ngư khó xử.

“Chiêu Chiêu là nhũ danh của công chúa sao?”

Giọng nói vừa rơi xuống, thiếu nữ nhẹ nhàng nâng một đôi con ngươi ẩm ướt nhìn về phía hắn.

Ánh trăng dần dần giấu ở đằng sau đám mây, đèn cung đình tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp chiếu sáng vào trên hành lang, phản chiếu hai má trắng nõn của thiếu nữ, một chút một chút trở nên ửng đỏ.

Ánh đèn lay động, khi gió thổi qua thì nghe thấy tiếng cây cối vang lên.

Hai má của Lý Tiện Ngư dần dần nóng bỏng trong đêm mát lạnh của mùa thu, đỏ như thoa son.

Nàng vừa không nói đúng, cũng không nói không phải, chỉ khẽ cắn cắn cánh môi, xoay mặt sang chỗ khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »