“Từ từ.” Lý Tiện Ngư cuống quít mở miệng ngăn cản các nàng.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt. Nguyệt Kiến Trúc Từ đều là những cô nương mới lớn, nếu như bị làm trò ở trước mặt mọi người, lột thường phục đánh gậy, tương lai làm sao còn có thể đi ra ngoài gặp người.
Hà ma ma mắt lạnh nhìn nàng: “Công chúa cảm thấy lão nô phạt nặng? Hay là, mấy nô tài mê hoặc chủ tử không nên bị phạt?”
Nàng lạnh giọng: “Thị phi của công chúa muốn lão nô đi báo cáo bệ hạ sao?”
Nếu như bị Hà ma ma thêm mắm thêm muối mà truyền tới trước mặt của phụ hoàng, nhóm Nguyệt Kiến chỉ sợ sẽ bị phạt càng thêm nặng. Đây là chuyện mà Lý Tiện Ngư từ nhỏ đã biết được.
Chức trách của Hà ma ma đó là muốn nàng thuận theo, cúi đầu nhận sai, thẳng đến khi nàng không hề sinh ra ý nghĩ xằng bậy không nên có.
Vì thế nàng nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi rũ xuống lông mi, như là tiên hạc ở trong mưa thấp hèn hạ cổ: “Là Gia Ninh sai rồi, không nên sinh ra ý tưởng như vậy.”
Hà ma ma liếc nàng, từ từ nói: “Đây chính là công chúa tự mình nói. Đều không phải là lão nô bất kính.”
Bà ta nói: “Vậy lão nô liền phạt công chúa —— ai u!”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng nâng mắt lên.
Nàng thấy Hà ma ma mới vừa rồi còn không ai bì nổi hiện tại lại bị đánh tới lảo đảo ở trước mặt nàng, thân mình mập mạp ngã ngửa ra sau, ‘ đông ’ một tiếng ngã vào cái lu dự trữ nước ở trước điện.
Lý Tiện Ngư kinh ngạc mở to một đôi mắt hạnh.
Hà ma ma ục ục uống mấy ngụm nước mưa, thân mình mập mạp ở trong cái lu lớn giãy giụa, phịch ra bọt nước.
Mà các ma ma khác do bà ta mang đến cũng kinh hô vức đi gậy gỗ, toàn bộ nảy tiến lên, luống cuống tay chân đem bà kéo ra bên ngoài.
Điện Phi Hương vốn dĩ yên tĩnh, hiện tại một trận ồn ào.
Lý Tiện Ngư ngơ ngác một hồi, nhẹ chớp chớp mắt, lặng lẽ hướng phía sau gọi tên thiếu niên.
“Lâm Uyên?”
“Ừ.”
Không biết từ nơi nào phía sau, Lâm Uyên nhỏ giọng lên tiếng.
Giờ phút này, khung cảnh hỗn loạn, tâm tư của mọi người đều tập trung ở trên cái lu nước kia, chỉ có một mình Lý Tiện Ngư nín thở nghe thấy.
Đôi mắt trong sáng của nàng khẽ ngước lên, đang muốn nói cái gì đó lại nghe tiếng nước chảy, các ma ma thô sử ở trước mắt kia rốt cuộc cũng ba chân bốn cẳng đem Hà ma ma kéo ra từ lu nước.
Lu nước lớn dùng để đựng nước, thường ngày Hà ma ma vênh váo tự đắc chưa bao giờ chật vật như vậy.
Một thân áo váy màu nâu thẫm ướt đẫm, búi tóc được chải tốt cũng rơi ra một nửa, bọt nước còn sót lại theo khuôn mặt già của bà chảy xuống, làm khuôn mặt của bà ta càng có vẻ tái xanh, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Hà ma ma có ý định muốn tìm về một chút mặt mũi.
Bà ta một lần nữa đứng thẳng người lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy lão nô liền phạt công chúa —— ai u!”
Lời nói còn chưa dứt, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hà ma ma lại lần nữa chìm vào lu nước vừa rồi.
Mà lần này ngã càng nhanh hơn, ác hơn.
Các ma ma thô sử vội vàng lao tới, luống cuống tay chân kéo bà ta ra bên ngoài. Lúc này, ngay cả các cung nhân ở Điện Hương Phi cũng đều có chút khϊếp sợ.
Nguyệt Kiến ở bên cạnh lôi kéo, thì thầm vào bên tai Trúc Từ: Ma ma ác độc này suốt ngày tới Điện Phi Hương của chúng ta tác oai tác quái, lúc này xem như gặp phải trời phạt.”
Ở trong mắt các nàng, đang yên lành mà đột nhiên từ trên đất bằng ngã vào lu nước, còn liên tiếp ngã hai lần, không phải là gặp phải trời phạt sao?
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp mắt, không lên tiếng.
Dưới tiếng thì thầm của nhóm Nguyệt Kiến, Hà ma ma lại một lần nữa được lôi ra khỏi lu nước, đứng trên mặt đất. Bộ dáng lúc này so với lúc nãy thì chật vật hơn rất nhiều.
Lúc này đây, Hà ma ma không vội vã mở miệng nữa mà là nghi ngờ nhìn quanh bốn phía.
Các cung nhân của Điện Hương Phi đều đứng ở rất xa, mà người duy nhất đứng ở gần bà ta nhất lại là Gia Ninh công chúa.
Tiểu công chúa mặc váy lụa màu đỏ, da trắng môi hồng, tóc đen được chải thành hai bên, xinh xắn đáng yêu đứng ở kia. Nước từ trong lu bắn ra thậm chí cũng chưa dính một chút lên trên tà váy của nàng. Càng chớ nói đến là duỗi tay đẩy bà ta.
Sáng sớm ngày mùa thu đã có chút hơi lạnh, gió lạnh thổi qua, Hà ma ma run lập cập.
Bà ta muốn há mồm lại có chút sợ hãi.
Đầu gối bên phải của bà ta vô cùng đau đớn, chỉ là đứng thôi cũng cảm thấy có chút run lên.
Chắc là bởi vì khi bị đám bà tử tay chân thô kệch không biết nặng nhẹ kia túm ra khỏi lu đã đập trúng vào lu.
Cố tình còn hai lần đều đập trúng ở cùng một chỗ.
Nếu lại thêm một lần nữa, dù bà ta không bị lưu lại bệnh căn, chắc cũng phải nằm ở trên giường mấy tháng mới có thể xuống đất.
Hà ma ma đứng thẳng ở tại chỗ không di chuyển, rốt cuộc cắn răng sửa miệng: “…… Đã có bệ hạ cho phép, vậy trừng phạt hôm nay cũng bỏ qua đi.”
Bà nói xong cũng không dám ở lại nữa, sắc mặt âm trầm mang theo các ma ma thô sử kia khập khiễng đi ra Điện Phi Hương.
Ngay cả bài tập hôm nay cũng quên giao.
Nhìn bóng dáng của các ma ma biến mất sau bức tường, Nguyệt Kiến lập tức cười ra thành tiếng: “Xem như là tiễn đi đàn ôn thần này! Xem tình hình này hẳn là vài ngày tới cũng không đến nữa.”
Nàng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, hiện tại nô tỳ hầu hạ ngài trở về nghỉ ngơi nha.”
Lý Tiện Ngư không lập tức trả lời.
Tầm mắt của nàng dừng lại trên lu nước to đã cạn chỉ còn lại một nửa, mắt hạnh hơi cong.
“Lúc này vẫn còn sớm, ta cũng không cảm thấy mệt. Không bằng, dùng đồ ăn sáng trước đi.”
Nàng cong khóe miệng cười rộ lên, nhỏ giọng dặn dò Nguyệt Kiến: “Đồ ăn sáng hôm nay, nhớ là làm nhiều hơn một chút.”