Nàng mở mắt nhìn Lâm Uyên, chờ hắn trả lời như thường ngày.
Lâm Uyên rũ mắt, ánh mắt hơi sâu. Hắn nhớ tới ở trong Điện Phi Hương đêm qua.
Ánh trăng như sương. Thiếu nữ tóc đen rũ đến eo, áo choàng thỏ nhung tinh xảo lộ ra một góc áo ngủ ở phía dưới, ngay cả vớ cũng không mang, chỉ xỏ chân vào một đôi giày ngủ đế mềm, vội vã băng qua hành lang.
Vì thế hắn hỏi lại: “Nếu như đã vi phạm thì phải nên như thế nào?”
Là đánh roi, hay là đánh gậy?
Lý Tiện Ngư hoảng loạn giương mắt, môi đỏ hé mở, lại không thể nói ra lời nào.
Cái gì gọi là…… Đã vi phạm?
Rõ ràng cổ áo ngủ của nàng cao như vậy, hơn nữa, chỉ có nút cổ áo trên cùng là không cài cúc.
Chỉ một cúc. Như vậy liền coi là quần áo bất chỉnh sao? Nhưng, nàng lại không thể gả cho Lâm Uyên. Phụ hoàng sẽ không đồng ý. Văn võ cả triều càng sẽ không đồng ý. Vì thế nàng đành phải bắt đầu từ chối.
“Này không tính!” Khuôn mặt nàng ửng đỏ, không đủ tự tin mà chuyển dời tầm mắt: “Vừa rồi ta mới lập quy củ, chuyện phát sinh trước đó đều không tính.”
Lời nói ra nàng càng thêm chột dạ. Thậm chí đã có chút sợ hãi nghe thấy câu trả lời của Lâm Uyên.
Sợ Lâm Uyên tức giận với nàng, nói nàng là công chúa nói không giữ lời. Cũng may, Lâm Uyên còn chưa kịp trả lời, tấm bình phong bị người vội vàng gõ vào.
Ngoài điện truyền đến âm thanh nôn nóng của Nguyệt Kiến: “Công chúa, ngài đã thay y phục xong chưa? Bọn nô tỳ sẽ tiến vào hầu hạ?”
Lý Tiện Ngư như được đại xá.
Nàng lập tức từ ghế hoa hồng đứng dậy, nói với Lâm Uyên: “Là nhóm Nguyệt Kiến thúc giục ta, đoán là các ma ma sắp tới rồi.”
“Ngươi trốn trước đi, ngàn vạn đừng làm cho các nàng nhìn thấy. Có chuyện gì, chờ các ma ma đi rồi nhắc lại.”
Âm thanh nàng dồn dập, như là thật sự gặp chuyện lớn lửa sém lông mày.
Lâm Uyên cũng không có hỏi nhiều, thân hình động, một lần nữa ẩn trở về trên xà nhà. Lý Tiện Ngư trộm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lấy mu bàn tay hơi lạnh che che gò má đã nóng lên, làm bộ cái gì cũng chưa có phát sinh qua, nói với các cung nhân ở ngoài điện: “Được, các ngươi vào đi.”
Các cung nhân nối đuôi nhau đi vào, gia tăng động tác, giúp Lý Tiện Ngư trang điểm.
Trúc Từ đem búi tóc mà Lý Tiện Ngư đã búi đơn giản búi thành một búi tóc bách hoa tinh xảo, cài vào trâm dương chi ngọc cùng hồng bảo châu hoa.
Nguyệt Kiến lại giúp nàng trang điểm một lần nữa, lấy son phấn gương lược lại đây.
Lý Tiện Ngư liên tục hai ngày không thể ngủ ngon, hiện giờ rửa mặt đi, vẫn không có tinh thần gì như cũ, một đôi lông mi dài quyến rũ như cánh quạt, mơ hồ có thể thấy được cái bóng nhàn nhạt.
Nguyệt Kiến lấy son phấn che ba lần cho nàng, mới miễn cưỡng xem như che được.
“Chỉ có thể như vậy, lúc chờ các ma ma tới chỉ dạy, công chúa lưu ý chút, nhưng đừng động vào trang dung để các nàng nhìn ra.” Nguyệt Kiến vừa nói vừa đem hộp bột nước để qua một bên, lại cầm lấy một hộp son môi tới, thật cẩn thận mà giúp Lý Tiện Ngư tô lên: “Các nàng suốt ngày bới lông tìm vết, không có việc gì còn muốn kiếm chuyện. Nếu như phát giác đêm qua ngài không ngủ tốt, không chừng lại muốn tìm cớ này, nháo ra phong ba gì.”
Lý Tiện Ngư còn nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, có chút thất thần: “Ta sẽ cẩn thận.”
Nguyệt Kiến không yên lòng, đổ đầy một quả cầu thơm bằng lá bạc hà khô và nhét nó vào túi tay áo của Lý Tiện Ngư.
“Công chúa đợi lát nữa nếu như ngài mệt nhọc, liền thừa dịp thời điểm các nàng không chú ý, lấy ra ngửi một lúc. Đợi những ôn thần này đi rồi, nô tỳ lại hầu hạ ngài ngủ nướng.”
Nàng còn chưa dứt lời, Liên Nhụy hầu hạ ở trên hành lang vội vàng đánh mành tiến vào: “Công chúa, các ma ma chỉ dạy đã lại đây, người đã sắp đến trước mặt chủ điện.”
Một lời này làm dậy ngàn cơn sóng.
Các cung nhân trong điện lập tức vội thành một đoàn, trang điểm trang điểm, sửa sang lại dải lụa choàng sửa sang lại dải lụa choàng, trong vòng mười lăm phút đã đem Lý Tiện Ngư chuẩn bị sẵn sàng.
Lý Tiện Ngư đi đến sảnh chính được bao quanh bởi các thị nữ, các ma ma chỉ dạy đã ở ngoài điện chờ.
Cầm đầu đúng là Hà ma ma.
Bà ta là lão ma ma rất có tư lịch ở trong cung, từ nhỏ liền phụ trách tới Điện Phi Hương dạy dỗ Lý Tiện Ngư từ lời nói đến cử chỉ, là một người cực kì nghiêm túc lại khắc khe, lúc xử phạt người, cũng không nương tay.
Cho đến hôm nay, Lý Tiện Ngư vẫn có chút sợ bà.
“Công chúa kim an.” Hà ma ma hướng Lý Tiện Ngư hành lễ, ngữ điệu lại nghiêm khắc: “Xin hỏi công chúa, lão nô lần trước có cho bài tập, ngài đã hoàn thành chưa?”
Lý Tiện Ngư gật đầu: “Đã hoàn thành, mời ma ma xem qua.”
Nàng giơ tay, ý bảo Trúc Từ đem một xấp giấy Tuyên Thành đã sửa sang tốt đưa qua, trong lòng lại không nhịn được mà bồn chồn.
Bài tập này tới không đúng lúc, vừa lúc là ngày hôm trước sinh thần của nàng.
Mà hai ngày sau, nửa ngày đi lễ cập kê, nửa ngày ra cung du ngoạn, chạng vạng lại mang theo Lâm Uyên trở về, ngày hôm sau liền đi ảnh vệ đăng kí tên, hoàn toàn tìm không ra thời gian rãnh.
Bài tập lần này, vẫn là Trúc Từ viết xong, sau đó nàng lại chép một lần, cũng không biết có thể lừa dối hay không.
Hà ma ma đem bài tập cầm ở trong tay, xem qua từng trang, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngày sinh thần của công chúa đã làm cái gì?”
Trong lòng Lý Tiện Ngư nhảy dựng, biết đây chỉ sợ là đang hỏi tội.
“Đi ra cung.” Chuyện như vậy, trong cung chỉ sợ sớm đã truyền khắp nơi, giấu là không thể giấu được. Nàng đành phải dựa theo tình hình thực tế đáp, lại ngay sau đó giải thích nói: “Nhưng đây là Lễ Bộ cùng phụ hoàng đã đáp ứng, không vi phạm quy củ ở trong cung.”
“Lễ Bộ cùng bệ hạ, đương nhiên sẽ không sai.” Hà ma ma nhìn nàng, khóe miệng kéo xuống, hiện ra cái lưỡi sắc bén: “Công chúa thân là chủ tử, đương nhiên cũng sẽ không sai. Sai chính là nô tài ở bên người của ngài, không thể khuyên ngăn ngài cho tốt!”
Bà ta lạnh giọng: “Mỗi người hai mươi gậy, phạt!”
“Đúng vậy.”
Mấy ma ma theo sau đồng thời lên tiếng, đem mấy chiếc ghế dài tiến vào điện, tay cầm cây gậy dài nửa thước, sau đó đem mấy người Nguyệt Kiến Trúc Từ ấn ở trên ghế dài.