Chương 8: Môi em thật mềm

Bảo Nhi nhìn đồng hồ sắp đến giờ trưa rồi, cô liếc mắt qua phòng bếp thấy chú Bách đang loay hoay dọn đồ ăn lên bàn, cô tắt tivi đi vào phụ chú Bách một chút.

" Để con phụ chú " cô cười nói.

" Làm phiền thiếu phu nhân rồi "

" Không phiền ạ "

Cô ngửi mùi đồ ăn lại cảm thấy đói bụng, nhìn thôi đã biết ngon rồi. Ký Minh về tới nhà là 11 giờ trưa anh canh thời gian rất chuẩn. Bảo Nhi ở bếp thấy hình bóng anh đi vào nhà cô nhanh nhẹn chạy ra đón.

" Minh, anh về rồi, làm có mệt không? " cô đưa tay cởϊ áσ khoác anh ra, miệng nhỏ thì hỏi thăm anh.

" Mệt, vậy em nên làm gì cho anh hết mệt đi " anh cúi người xuống mặt đưa sát mặt cô chỉ cách vài mm thôi là hai người có thể chạm môi nhau.

" Em.... em " cô có chút lúng túng nói, cả người cô lùi về phía sau một chút.

" Em làm sao? Hửm " anh nhìn vẻ mặt lúng túng của cô mà buồn cười, thật sự là quá đáng yêu.

Ký Minh kéo cô về phía mình, tay choàng qua ôm eo cô, mặt vùi vào hỏm cổ cô hít hà mùi hương, Bảo Nhi biết cô và anh là người yêu của nhau nhưng đối diện với những hành động đó của anh cô có chút ngại ngùng.

" Vào ăn cơm thôi, em đói bụng rồi " cô đẩy nhẹ người anh ra, nếu cô không kêu anh thì không biết anh định đứng như vậy đến bao giờ.

" Được " anh xoa đầu cô đáp.

Anh biết cô vẫn còn rất ngại nhưng không sao từ từ cô sẽ quen. Hai người ngồi vào bàn ăn, anh cứ gắp thức ăn để vào chén cho cô nhiều đến nổi sắp chất thành núi luôn rồi.

" Anh ăn đi, đừng gắp cho em nữa " cô vừa nói vừa gặp miếng thịt bỏ vào chén anh.

" Được " anh cố ý làm như vậy để cho cô quan tâm anh một chút.

Anh nhìn cô ăn ngon như vậy, lòng anh cũng vui hơn, trước đây anh rất ít về nhà ăn trưa và cả tối cũng vậy, nhưng có cô rồi anh lại không nở để cô ăn một mình, dù công việc chưa xong thì anh vẫn bỏ qua một bên để về ăn cùng cô.

" Anh ăn nhiều một chút "



" Em cũng ăn đi "

Bữa cơm trưa trải qua với bầu không khí ấm áp, ngập tràn tiếng cười nói của hai người, chú Bách đứng bên cạnh cũng vui lây, ông sẵn tiện chụp vài tấm hình để gửi cho ba mẹ anh xem.

Sau bữa ăn anh vẫn chưa chịu đi làm mà nén lại một chút, lên phòng ôm ấp để lấy hơi cô, anh nhận ra là chỉ mới hai ngày mà con người anh thay đổi đến lạ, dịu dàng, biết quan tâm, cười nhiều hơn, và đặc biệt càng thích gần cô hơn.

" Anh không đi làm sao? " cô nhẹ giọng hỏi, thấy anh cứ nằm ôm cô mãi nên có chút thắc mắc.

" Có chứ nhưng chưa phải lúc " anh ôn nhu nói, vòng tay thì siết chặt cô hơn.

Bảo Nhi không đáp lại, vẫn nằm để cho anh ôm mình, cơ thể săn chắc của anh cô rất thích dựa vào, cộng thêm mùi hương nam tính thoang thoảng trên người anh khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh cúi đầu nhìn xuống thấy cô đã ngủ ngon lành, xem ra cô gái này khá là dễ ngủ đây, thật sự mà nói anh đã về nhà rồi thì lười đi làm vì ở đây có người giữ chân anh lại, sao anh có thể đi đâu cho được.

Ký Minh lấy điện thoại nhắn cho trợ lí Du vài câu, xong rồi để điện thoại ở chế độ máy bay tránh để ai làm phiền đến không gian riêng của hai người, anh cũng chả hiểu từ khi nào anh lại bỏ bê công việc như vậy.

Bên này trợ lí Du nhận được tin nhắn của anh thì hắn khẽ thở dài, rồi đưa mắt nhìn qua sấp tài liệu được chất thành đống núi trên bàn, chẳng lẻ tối nay hắn lại tăng ca nữa sao, chưa kể là khi nãy anh có kêu hắn lấy vài tài liệu của anh làm nốt, tình hình này kéo dài chắc hắn chỉ còn bộ xương khô.

Tô Nhã Tịnh đang ngồi phòng ở phòng với vẻ mặt tức giận, cô ta gọi điện cho La Thắng muốn cháy cả máy nhưng hắn ta đều không bất máy khiến cô ta tức muốn điên lên. Để cô ta xem hắn trốn đến khi nào.

" Con bỏ quách cái tên đó đi, cần gì phải nhọc lòng vậy chứ " Nguyễn Lệ Hằng nói, bà ta thấy con gái mình ngày nào cũng gọi cho cái tên đó nhưng chẳng hồi âm câu nào.

" Không, con khó khăn lắm mới khiến anh ấy và chị ta chia tay, con nhất định không bỏ cuộc "

" Bộ trên đời này thiếu con trai rồi hay sao? Con thật là "

" Mặc kệ con "

Tô Nhã Tịnh nói xong thì đi lên phòng, để mẹ mình ngồi ở đó, bà ta lắc đầu trước sự ngang bướng của con gái mình, nhưng những chuyện đó bà ta cũng chẳng để trong lòng là bao nhiêu. Dù sao cô ta cũng lớn rồi nói cũng không nghe.

Lục Ký Minh và Bảo Nhi ngủ đến tận chiều mới dậy, cô từ từ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt anh hiện ra trước mặt mình, cô cau mày khó hiểu, bộ anh không đi làm sao? Sao giờ này vẫn còn ở đây?

Anh vẫn nhắm mắt nhưng biết cô đã thức rồi, anh muốn xem cô phản ứng gì khi anh ở đây. Bảo Nhi thấy anh vẫn còn ngủ nên không đánh thức anh dậy, và bản thân cô cũng chưa chịu thức, tiện thể ngắm nhìn nhan sắc của anh một chút.



Cô lúc này mới ngắm kĩ anh hơn, công nhận là nhìn anh góc nào cũng đẹp hết, cô đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi bạc mỏng kia, khá là mềm đó sờ vào có cảm giác rất thích.

" Thích không? " anh giữ chặt tay cô, từ từ mở mắt ra.

" Anh..... anh thức khi nào? " cô lấp bấp nói, khuôn mặt cô bây giờ đã đỏ lên rồi.

" Từ lúc em thức " anh nhếch môi cười với cô, da mặt cô mỏng vậy sao mới chọc chưa gì đã đỏ lên rồi.

" Vậy sao không nói em chứ, cái tên này " cô thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt để anh.

Ký Minh nhịn không được mà cười lớn, cô đây là đang giận dỗi sao? Những hành động của cô khiến anh yêu chết đi được, Bảo Nhi thấy anh cứ cười mãi, còn cô thì ngại không biết tìm lỗ đâu mà chui.

" Bảo bối, em đang xấu hổ sao? " tay anh nâng cằm cô lên, mắt anh cứ nhìn thẳng vào cô.

" Làm..... làm gì có chứ " cô vội né tránh đi.

" Em muốn thử không? " anh nhìn cô cười nham hiểm.

" Thử gì.... ưm "

Cô chưa nói hết câu thì đã bị môi anh phong bế lại, Bảo Nhi cả người cứng đơ, mở to mắt ra nhìn anh, Ký Minh chỉ mυ"ŧ mυ"ŧ môi cô một chút rồi buông ra, xem như đây chỉ là bước đầu thôi.

" Môi em thật mềm " anh đưa tay chạm lên môi cô, giọng trầm ấm phát ra.

" Vô sỉ " cô nói xong thì chui rút vào ngực anh, cô không thể cho anh thấy bộ mặt xấu hổ của mình được, đã vậy anh còn nói những lời chẳng có liêm sỉ đó nữa.

Anh mỉm cười ôm cô, tay vuốt tóc mềm mượt của cô, mà thật môi cô rất mềm, lại ngọt nữa, lần đầu tiên anh hôn quả là không uổng phí. Nói ra có chút mất mặt nhưng cô lại cảm thấy rất thích nụ hôn này, ôi trời làm sao cô nhìn mặt anh nữa đây.

" Dậy thôi "

" Vâng "

Anh và cô rửa mặt xong thì xuống phòng khách ngồi, cô thì xem phim, còn anh thì lấy laptop ra làm việc, mỗi người mỗi việc chẳng ai làm phiền đến ai, nhìn cơ ngơi đồ sộ của anh là cô biết anh không phải người tầm thường rồi, thế nên anh cũng những việc riêng của mình, cô không muốn hỏi gì thêm. Chỉ cần anh biết cách cân bằng giữ hai bên là được.