Chương 2

𝟒.

Buổi tối, tôi mang theo chiếc áo sơ mi và đôi giày mới mua từ cửa hàng trở về kí túc xá.

Chị Lý và mọi người đều đang tụ tập ở đây.

"Giai Giai, mới đi mua sắm à?"

"Vâng.." tôi đặt túi đựng áo và giày lên trên bàn rồi mở ra: “Mọi người đến đây xem xem liệu chúng có giống như bộ lúc sáng đại ma vương mặc không.”

Bạn cùng phòng của tôi lần lượt chụm đầu vào nhìn, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng.

"Cái gì.."

"Giai Giai, cậu lựa đồ thì ít nhất cũng phải giống một tí chứ, mấy thứ này một chút cũng không liên quan."

"..."

"Hả?"

Không thể nào, lúc tôi đi mua rõ ràng đã xem xét cẩn thận đôi giày và chiếc áo sơ mi, tôi cảm thấy chúng khá giống nhau mà.

Chị Lý vỗ vai như đang an ủi tôi: “Không sao đâu Giai Giai, người ta gửi hàng mẫu sang Trung Quốc cũng sẽ có không ít, chỉ là lâu lâu sẽ có sai sót”.

Có thể đã mua sai nhưng tôi lại khá hài lòng về nó, tôi liền đem cất đôi giày và áo sơ mi đi.

Để giữ tinh thần ngày mai đi xin lỗi, hôm nay tôi phải đi ngủ sớm.

Trong mơ, tôi nghe tiếng của bạn cùng phòng nói.

"Chị Lý, cứ để cậu ấy tự nhiên đi. Áo sơ mi của cậu ấy quá cũ kỹ thậm chí cho chó, chó còn không thèm. Còn đôi giày da đó nghe bảo là da cá sấu,cậu ấy sao có thể mua đắt thế, nhiều nhất cũng chỉ là da bò nhái,chẳng hiểu sao cậu ấy có thể tự hào như vậy?"

"Cậu ấy vậy mà muốn mua quà cho Từ Mục Chi để tăng thêm sự chú ý."

Tôi đã nghe lầm à?

Nghĩ về áo với giày lúc nãy mua, tôi thấy chúng rất đẹp mà!

Có lẽ là tôi đang mơ thôi, bạn cùng phòng sẽ không như vậy.

"Đúng, chỉ là mơ thôi. "

𝟓.

Sáng hôm sau, tôi đã dậy từ sớm và ra khỏi trường với đống đồ hôm qua tôi mua.

Bạn trai qua mạng đã cho tôi biết địa chỉ nhà của Từ Mục Chi.

Biệt thự đơn lập nằm tại Hoa Viên Duy Hải.

Quả nhiên tin đồn luôn luôn đúng.

Tôi nghe nói do tính cách của anh ấy không tốt nên luôn sống một cuộc sống độc thân.

Cũng đúng, chỉ có ma mới thích anh ấy. Tôi vừa cười vừa ngồi thụp xuống.

Lấy hết can đảm để nhấn chuông.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, Từ Mục Chi mặc trang phục thể thao đứng trước cửa và nhìn tôi với ánh mắt uể oải.

"Wow"

Ô? Anh ấy biết tôi sẽ đến đúng không?

Chắc là bạn trai của tôi đã nói cho anh ấy biết rồi.

Anh ấy đưa cho tôi một đôi dép và bước vào bên trong.

“Thay dép rồi lại đây đi."

"Giáo sư Từ, hôm qua thật sự xin lỗi, em đã làm hỏng giày và áo của thầy, em đã cẩn thận lựa chọn để mua lại áo sơ mi và giày, hy vọng thầy sẽ thích."

Vừa nói xong tôi đưa túi lên cho anh xem.

"Ừ, tôi thích."

Nhìn sơ qua thôi đã thích rồi á?

Tất nhiên phải thích rồi, tôi đã mua của một thương hiệu rất nổi tiếng.

Đương nhiên tôi làm việ sẽ không sai sót.

Tôi vui vẻ đặt chiếc túi lên ghế sofa và vui mừng nhận ly nước mà anh ấy đưa tới.

"Giáo sư Từ, vậy là thầy đã tha thứ cho em ạ?

"Ừ."

Sau khi tôi nói xong, Từ Mục Chi đã mang cuốn sách ra và giơ nó trước mặt.

Cuốn sách che toàn bộ khuôn mặt của anh.

"Vậy là thầy đã hiểu ý của em rồi đúng không ạ?"

Không sao, dù gì cũng đã hoàn thành xong rồi vậy thì nên đi thôi.

Tôi đứng dậy: "Thưa giáo sư Từ, em đã làm phiền thầy quá nhiều rồi. Hôm nay là cuối tuần, thầy hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé! Em xin phép đi trước."

Sau khi không nhận được phản hồi từ anh, tôi nhanh chóng đi ra ngoài và trả dép lại chỗ cũ, tôi mang giày vào liền chạy ra khỏi nhà.

Hừ...

Tôi hít một hơi thật sâu.

Cảm giác tự do thật tuyệt.

Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho bạn trai qua mạng: "Em đã thoát khỏi đó thành công."

Tôi vừa chuẩn bị đi ra thì bị bảo vệ trong khu phố ngăn lại: "Cô gái, khu phố này có trường hợp nghi ngờ bị mắc bệnh, theo quy định thì tất cả người dân phải tự cách ly tại nhà mười bốn ngày và không được đi ra ngoài."

"Tôi hiểu nhưng tôi có việc ở nhà người quen nên tới giải quyết thôi".Tôi cố gắng giải thích với họ.

"Vậy thì ở nhờ nhà người quen đi."

Tôi nhìn bảo vệ và chỉ có thể quay trở lại.

Tôi nghĩ đến cảnh mình phải cách ly ở đây mười bốn ngày thì đã cảm thấy khó chịu.

Tôi lại gửi một tin nhắn cho bạn trai qua mạng: "Có vẻ như mọi thứ không suôn sẻ như em nghĩ.."

𝟔.

Tôi quay trở lại, cố gắng nhấn chuông cửa nhà của Từ Mục Chi.

Anh ấy mở cửa rất nhanh giống như là đang chờ tôi quay trở lại.

Tôi nở một nụ cười: "Xin chào giáo sư Từ, chuyện là khu phố của thầy bị cách ly mười bốn ngày.Thầy có phiền khi cho em ở lại đây đến hết hạn cách ly không ạ?"

Hai tay tôi bấu chặt vào nhau, không dám ngước lên nhìn anh.

"Vào đi."

Tôi không ngờ anh lại có thể đồng ý nhanh như vậy.

Tôi vội vàng bước vào và đóng cửa lại.

Như thể tôi còn chần chừ không đóng cửa, anh ấy sẽ thay đổi ý kiến ngay.

Tôi ngồi xuống một góc của ghế sofa.

Cơ thể tôi run rẩy gửi tin nhắn cho bạn trai qua mạng: "Em bị cách ly tại nhà của Đại ma vương trong vòng mười bốn ngày. Em sợ quá huhu.."

Ngay khi tôi vừa gửi tin nhắn đi thì điện thoại của Từ Mục Chi cũng thông báo.

Từ Mục Chi nhăn mày đọc tin nhắn và đi về hướng tôi, đặt hai tay lên vai tôi rồi nói:

"Phương Giai Giai, em sợ tôi?"

Á? Làm sao mà anh biết nhanh đến vậy chứ!

Tôi chột dạ đặt tay lên đường viền sofa,cọ cọ tay lau mồ hôi:

"Giáo sư Từ, thầy là một người rất dễ gần mà làm sao em có thể sợ thầy được?"

Sau khi nói xong,tôi lập tức che miệng, vù những lời vừa nói ra như có dòng điện làm tôi rợn người.

Từ Mục Chi nhíu mày nhìn tôi:

"Đúng vậy, tại sao em lại sợ tôi chứ?"

Sau khi nói xong, góc miệng của Từ Mục Chi nhếch lên một cách rõ ràng.

Trước khi đi, anh ấy quay người đi và dặn tôi:

"Tôi đi dọn dẹp phòng ngủ, em sẽ ở đó."

"Dạ thầy."