Cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ truyện của fluo ạ 💌🙆
♀️
_____
Đợi đến khi vết thương trên người em không còn quá nghiêm trọng, Cảnh Liêm ngỏ ý muốn đưa em đi khám về vấn đề kén ăn của em.
"Thật ra tốt nhất vẫn là đi tập thể dục nhiều một chút. Cơ thể gầy thì vẫn nên vận động mà." Sau khi xác nhận về mặt tổng quát rằng cơ thể em không có vấn đề gì, bác sĩ chu đáo đưa ra lời khuyên.
Hai người trước mặt ông, một người to cao vạm vỡ, một người như thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trông chẳng khác nào mấy cặp đôi trong tiểu thuyết.
Thế nhưng trên đường về nhà, mặt mày Điền Khanh cực kì ủ dột. Đến khi hắn hỏi, em mới buồn bực đáp, "Không muốn tập thể dục."
Hỏi ra một hồi, Cảnh Liêm yên tâm đi đến kết luận: Không phải là có bóng ma tâm lí, chỉ có bạn nhỏ lười biếng không thích vận động thôi.
Cuối cùng Cảnh Liêm cũng phát hiện ra cục cưng nhà mình có sự yêu ghét rõ ràng.
"Không được lười biếng." Cảnh Liêm nghiêm khắc buông ra một câu tàn nhẫn, bắt đầu đưa em vào chế độ luyện tập vừa phải phù hợp hằng ngày.
___
Không để em có cơ hội lười biếng thêm một phút giây nào, ngày hôm sau, Cảnh Liêm buổi chiều vừa đi làm về đã kéo em vào phòng tập thể dục trong nhà.
Đến giờ phút này, em mới thấy được một mặt nghiêm túc hoàn toàn khác của Cảnh Liêm.
Và cũng đến giờ phút này, Cảnh Liêm mới nhận ra bạn nhỏ nhà mình thể lực kém đến mức nào.
Trước mắt, mục tiêu Cảnh Liêm đặt ra là mỗi ngày em phải chạy bộ hai mươi phút, gập người năm mươi cái, hít đất năm mươi cái.
Bảo bối đau khổ đến muốn khóc.
Điền Khanh không thích vận động, em thích đi nướng bánh hơn là làm mấy thứ này.
Thế nhưng Cảnh Liêm tinh thần kỉ luật cao, mỗi lần em lười biếng không chịu vào tập thì sẽ bị vỗ mông vài cái cảnh cáo. Không đau nhưng... nếu em không nghe lời thì chắc chắn sẽ đau.
Điền Khanh phát mệt, vừa nhích người sang một bên chuẩn bị leo khỏi ghế tập thì lập tức bị Cảnh Liêm nắm lấy đai bụng, nhấc cả người em đem về vị trí cũ.
"Đừng nghịch, tập đủ anh mới cho nghỉ."
Rõ ràng lúc đánh phạt em hắn còn không nghiêm khắc bằng lúc tập luyện nữa. Điền Khanh khóc thầm trong lòng, nằm dài ra ghế tập.
Bác sĩ nói không sai. Bạn nhỏ vận động vào thì tiêu hao năng lượng nhiều hơn, đến bữa ăn cũng ngoan ngoãn ngồi ăn.
Sớm biết thế này đã lôi em đi tập thể dục mỗi ngày rồi.
___
"Hôm nay anh có việc bận, khoảng chín giờ mới về. Em tự tập luyện và ăn tối nhé, đồ ăn sáng nay anh đã nấu sẵn để trong tủ lạnh, em hâm lên rồi ăn. Anh sẽ ăn tối với đồng nghiệp nên không cần chừa phần cho anh đâu. Ngoan nhé."
Điền Khanh nhìn tin nhắn của hắn, trong đầu loé lên một suy nghĩ.
Đến tối Cảnh Liêm về, bạn nhỏ đang nằm dài trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Hắn theo thói quen mở tủ lạnh cất bánh ngọt mới mua vào, vô tình quét trúng hộp gà chiên hắn làm sẵn sáng nay.
"Hôm nay em có tập luyện không?" Cảnh Liêm nhìn em lười biếng nằm trên ghế, nhẹ nhàng hỏi. Em vẫn dán chặt vào điện thoại, trả lời, "Dạ có"
Nhưng Điền Khanh không biết rằng Cảnh Liêm sẽ kiểm tra bằng việc nhìn vào khẩu phần ăn của em.
Nếu có luyện tập, không lý nào em chỉ ăn một cái đùi gà được.
Mỗi lần tập xong bạn nhỏ đều ăn rất nhiều.
"Em có muốn trả lời lại không, bảo bối?"
Cảnh Liêm vẫn rất dễ tính.
Hắn không nghiêm khắc đến mức chỉ cần em nói dối một câu là lập tức đè xuống quất cho sưng mông. Cảnh Liêm tin rằng lời nói dối đôi lúc vô thức được nói ra, khi mà em còn chẳng kịp cân nhắc. Thế nên hắn sẵn sàng cho em cơ hội để thay đổi lời nói của mình.
Nhưng có dùng tốt cơ hội này hay không thì là quyết định của em.
"Em... Em có tập mà..." Em chột dạ buông điện thoại rồi ngồi thẳng dậy. Trong nhà không gắn camera, không thể có chuyện được.
Điền Khanh thật sự rất bài xích với việc thể dục thể thao. Không phải vì vấn đề tâm lý hay gì cả, chỉ là em lười thôi.
Cảnh Liêm nhìn em một lúc, trầm giọng, "Anh không thích em nói dối."
Điền Khanh cụp mi mắt, ủ rũ buông mi mắt. "Anh nhận ra ạ..."
"Em nói dối không giỏi."
Đây là sự thật.
Trừ phi em giấu nhẹm đi không đề cập đến chuyện đó, còn một khi đã nói dối, em sẽ chẳng nói đâu ra đâu.
"Không thích tập thể dục đến vậy sao?" Hắn tiến lại gần chỗ em, từ từ hỏi.
Điền Khanh mím môi nhìn hắn, thật thà gật đầu một cái.
"Bạn nhỏ, không phải việc nào anh cũng có thể chiều theo ý em đâu," Cảnh Liêm ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay vô thức nghịch tóc em. "Tập thể dục sẽ giúp em khoẻ mạnh hơn, ăn uống cũng ngon miệng hơn nữa."
Biết mình không thể khiến Cảnh Liêm thay đổi ý định, Điền Khanh buồn bã im lặng, cụp mi chuẩn bị nghe mắng.
"Quỳ gối, khoanh hai tay lại," Cảnh Liêm đột ngột ra lệnh, vừa thấy em đưa một chân xuống đất lại lập tức ngăn lại. "Quỳ trên ghế sô pha, không phải quỳ dưới đó."
Đệm ghế sô pha vừa mềm vừa êm ái, không lo em bị đau chân.
Điền Khanh ngồi quỳ khoanh tay hướng về phía hắn. Cảnh Liêm vẫn ngồi bên cạnh, đưa tay lên vuốt ve gương mặt của em.
Bình thường hắn sẽ để cả hai ngồi nói chuyện với nhau. Nhưng hôm nay em phạm lỗi lớn, xứng đáng bị phạt quỳ.
"Em có biết rằng cho dù em trốn tập một ngày thì cũng sẽ không bị phạt nặng bằng việc nói dối không?"
"Dạ em biết..."
"Em biết nhưng vẫn chọn nói dối anh?"
Điền Khanh rụt người, sợ sệt nghiêng đầu né tránh bàn tay đang xoa xoa mặt em. Cảnh Liêm hơi nhíu mày, khẽ quát, "Quỳ sát lại đây."
Hai đầu gối em chậm rãi nhích lại gần hắn. Em có hơi dè chừng, sợ làm Cảnh Liêm không vui.
Hắn đi làm cả ngày mệt mỏi như thế, vậy mà em lại chẳng giúp hắn vui lên mà còn gây phiền phức nữa.
"Xin lỗi anh..."
Không hiểu vì sao, chỉ cần đối diện với Cảnh Liêm như thế này là em sẽ rất dễ khóc.
Điền Khanh không thích khóc nhiều, nhưng em cũng chẳng biết kiềm lại thế nào cả. Em cúi gằm mặt xuống, ngoan ngoãn quỳ gối chờ hắn phạt.
Nước mắt trượt xuống cằm, nhẹ nhàng nhỏ giọt lên đùi em. Em vội vàng lấy tay gạt đi, vờ như không thấy.
"Bảo bối, sợ anh hả?" Cảnh Liêm nhẹ giọng hỏi, hoàn toàn không kèm theo chút hung dữ nào trong lời nói. Hắn không muốn tạo khoảnh cách với em chỉ vì mấy câu nặng nhẹ.
Từ trước đến nay, Cảnh Liêm luôn hạn chế lớn tiếng với em nhất có thể. Cho dù là trách mắng, giáo huấn em, hắn cũng sẽ cố gắng dùng tông giọng bình thường.
Em cần một người bình tĩnh mà dạy dỗ, không phải một người chỉ biết quát mắng.
"Không phải... hức..." Em thút thít lắc đầu. "Em sai rồi, hức, em không nên nói dối"
Chưa kịp mắng câu nào mà đã khóc rồi, đứa nhỏ này thật là...
Làm người ta mềm lòng giỏi như vậy.
"Khanh Khanh, nói dối là không ngoan, không ngoan một chút nào cả." Cảnh Liêm vẫn giữ giọng nói bình thản, bắt đầu dạy dỗ em.
"Anh đã nói với em rồi. Những trường hợp em nói dối vì có vướng mắc gì đấy thì anh không tính. Nhưng anh không cảm thấy chuyện hôm nay có gì đáng để em phải nói dối cả."
Điền Khanh thút thít gật đầu. Những lời hắn nói không sai, em chẳng có lí do gì để bao biện cho lời nói dối ngày hôm nay.
Từ khi nào em đã tự tin vào bản thân đến mức cho rằng mình có thể dễ dàng qua mặt Cảnh Liêm?
Điền Khanh vừa sợ vừa xấu hổ, hoàn toàn không thể ngừng khóc.
Em xấu hổ vì việc xấu mình làm bị bại lộ, để Cảnh Liêm thấy được em không tốt, không ngoan, không đáng yêu như hắn nghĩ.
"Xin lỗi anh... hức... anh phạt em đi ạ.."
"Lần trước em nói dối*, em còn nhớ bị anh phạt thế nào không?" Cảnh Liêm nhẹ giọng hỏi, vỗ nhẹ lưng cho em bình tĩnh.
*Chap 21
Điền Khanh suy nghĩ một hồi, em chỉ nhớ là đau thôi, không nhớ gì cả.
Đầu nhỏ lắc lắc, lại sụt sịt, "Hức, không ạ..."
"Ừm, không sao"
Lần đó phạt mười lăm thước, cho nợ năm thước.
Cảnh Liêm thở dài.
Có lẽ bấy nhiêu không đủ để em khắc ghi.
Hắn nghĩ rằng không nên phạt quá nặng. Nhưng nói dối không phải lỗi nhỏ.
Nghĩ nghĩ một lát, Cảnh Liêm đứng dậy chỉ xuống ghế sô pha. "Em nằm sấp xuống đây, chờ anh."
Nói xong, hắn vào phòng ngủ thay qua quần áo mặc ở nhà.
Bạn nhỏ cởϊ qυầи hẳn ra rồi gấp gọn sang một bên, ngại ngùng kéo áo chùng xuống một chút để che đi phía trước. Em quỳ bệt trên sô pha, suy nghĩ về việc nên nằm sấp trực tiếp hay làm thế nào.
Nghĩ lại về lỗi nói dối to khủng hoảng của mình, Điền Khanh hít một hơi thật sâu, sau đó kê chiếc gối ôm tròn ở giữa ghế rồi mới nằm xuống, bụng kê lên gối.
Đến khi Cảnh Liêm cầm chổi lông gà quay trở lại, bạn nhỏ đã ngoan ngoãn nằm im, phần mông được đưa cao, hai chân có lẽ vì lo lắng mà cứ đan vào nhau.
Hắn không nhịn được nhớ về lần đầu tiên hắn ấn em nằm sấp xuống, khi ấy cũng là nằm ghế sô pha như thế này. Nhưng hắn chỉ doạ em thôi, không đánh roi nào hết, thế mà bạn nhỏ đã khóc đến hồn bay phách tán.
Bây giờ mạnh mẽ hơn rồi, không khóc nhiều nữa.
"Đã nghĩ ra nên phạt bao nhiêu chưa?"
Điền Khanh giật mình, lo lắng nhìn hắn. Em tưởng Cảnh Liêm sẽ tự đưa ra một con số, dù gì lỗi này cũng không còn nằm trong phạm vi cho phép em tự quyết định hình phạt nha...
Mặc dù Cảnh Liêm chưa từng nói, nhưng cả hai có một phân định ngầm. Những lỗi bé tí ti như bỏ ăn, không nghe lời thì Cảnh Liêm thường sẽ để em chủ động lựa chọn hình phạt. Còn những lỗi lớn thì hắn sẽ tự mình yêu cầu em làm theo lời hắn, từ quỳ gối, nằm sấp, đánh bao nhiêu roi cũng đều do hắn quyết.
Sao hôm nay trách nhiệm này lại thuộc về em rồi?
"Khanh Khanh?"
"Dạ... anh..."
"Cho anh một con số."
Hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được, Điền Khanh đang rất căng thẳng.
Cũng tốt, cứ để em phải sợ một chút cho dễ khắc ghi.
Điền Khanh nhìn chổi lông gà, định nói ra con số Bảy mươi, thế nhưng sợ mình chịu không nổi, đành thăm dò một chút, "Ba... ba mươi ạ..."
Cảnh Liêm nghe em nói xong, trong lòng đôi phần vui vẻ. Cuối cùng em cũng biết nói ra một con số làm hài lòng hắn.
"Được."
Điền Khanh hơi ngạc nhiên, sau đó cũng thở phào.
May mà ban nãy không nói Bảy mươi.
Cán chổi lông gà nhịp nhịp lên cặp mông nhô cao của em, không báo trước mà bắt đầu vụt xuống.
Chát!
Điền Khanh rụt người, nước mắt nhanh chóng ứa ra. Hắn không nương tay...
Lằn roi màu đỏ hồng từ từ sưng lên ngay đỉnh mông, cũng là lúc Cảnh Liêm yên tâm tiếp tục dùng lực này mà tiếp tục hình phạt.
Trước khi đánh đã nói xong những điều cần nói rồi, bây giờ cả hai chỉ duy trì sự im lặng. Chỉ còn tiếng roi đánh xuống và tiếng khóc của em vang lên mà thôi.
Thật sự đau, rất rất đau.
Mười roi lạnh lùng đánh xuống, để lại mười lằn roi sưng đỏ xếp song song trên mông em. Cảnh Liêm tiến lại gần nhìn thử, phát hiện lưng áo bạn nhỏ đã thấm mồ hôi lạnh.
Hắn nhíu mày. Đau đến mức này sao?
Chổi lông gà này đánh không quá nặng. Theo Cảnh Liêm, roi đánh xuống mà chỉ hiện lên một lằn sưng cộm thì vẫn còn ổn.
Nếu dùng roi đúng cách và đánh đủ nặng, thứ để lại không phải là một lằn sưng thế này mà là phần roi chạm xuống nhìn không sưng, nhưng sẽ tạo ra hai vệt tím song song theo đường viền của roi, giữa hai vệt đó sẽ chỉ sưng nhẹ một chút.
Điền Khanh run rẩy khi đầu ngón tay hắn nhẹ lướt qua từng lằn roi trên mông em. Em biết bộ dáng của mình lúc này rất chật vật, hai chân cũng xoắn xuýt đan vào nhau.
"Bé ngoan, chịu đựng một chút nữa sẽ xong thôi." Cảnh Liêm dỗ dành một câu, sau đó lùi lại một chút, tiếp tục vung roi trừng phạt.
"Ưʍ.. hức..."
"Đau.. a.. anh.. hức.."
"Hức... Cảnh Liêm..."
"Đau.. hức... anh ơi..."
Điền Khanh không nhịn được bắt đầu kêu khóc, mồ hôi nước mắt bắt đầu tuôn ra. Lâu lắm rồi em không bị phạt bằng chổi lông gà, thế nên cũng quên mất thứ này có uy lực đến mức nào.
Cuối cùng đến roi thứ mười tám, em không nhịn được đưa tay ra sau che lại.
Chát!
Cảnh Liêm không dừng kịp, roi này đánh thẳng trúng bàn tay hư hỏng kia. "A, huhu.."
"Quỳ lên." Hắn nghiêm giọng, doạ cho em giật bắn mình. Điền Khanh vất vả chống người quỳ dậy, khoanh tay hướng về phía hắn. "Dạ anh... hức, hức"
Muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
"Xoè tay ra"
Em nghĩ hắn muốn đánh vào lòng bàn tay của em, nước mắt ròng ròng chảy xuống. Chẳng phải Cảnh Liêm từng nói chỉ phạt đánh vào mông em thôi sao?
Nhưng anh bảo sẽ không phạt đánh tay mà...
Em định nói như thế, nhưng rồi lại thôi.
Nếu em làm sai, chắc chắn em phải bị phạt rồi.
Điền Khanh rụt rè duỗi thẳng tay, nhắm tịt mắt lại chờ đánh.
Trên tay đã sưng lên một lằn do đầu roi đánh trúng. Roi này quất vào lòng bàn tay, lan lên đến tận ngón trỏ. Cảnh Liêm cầm tay xoa xoa cho em, nhíu mày, "Đã bảo em không được che rồi. Thấy tai hại chưa?"
Em ngạc nhiên nhìn hắn, rồi tiếp tục thút thít, tay còn lại cố gắng quẹt đi nước mắt tèm nhem trên mặt. Tinh thần chịu phạt của em thì có đấy, nhưng thật sự là đau quá, mông em đến giờ vẫn còn đau râm ran không hết.
Hơn nữa... em tủi thân...
Cảnh Liêm mắng không sai, nhưng em đột nhiên có cảm giác như bị bắt nạt, thế nên nước mắt cứ chảy liên tục. Điền Khanh cố ép suy nghĩ đó lại, rõ ràng là em sai mà, sao em lại có ý trách hắn cơ chứ?
"Đau lắm hả em?"
"Dạ.. hức.. em đau.." Điền Khanh thút thít, thừa nhận cái đau rát bỏng trên mông mình. "Em muốn ôm.. hức... anh ôm em ạ.."
Hắn xót lòng, lập tức cúi người ôm lấy bạn nhỏ đang quỳ gối trên ghế kia. Bàn tay hắn mò xuống bên dưới, nhẹ nhàng xoa xoa cặp mông sưng đỏ bừng của em. "Ngoan, chúng ta nghỉ một chút nhé"
"Dạ.. hức... ôm em.."
"Ừ, anh ôm em"
Cảnh Liêm biết mình không nên chiều chuộng em như thế này. Lẽ ra hắn phải thật nghiêm khắc khi trừng phạt em, không xoa, không ôm hôn, không dỗ gì cả. Thế nhưng nhìn em như thế này thì làm sao có thể nhẫn tâm được chứ.
Hơn nữa, ngoài đòi ôm ra thì em cũng không làm gì quá giới hạn.
Chính Điền Khanh cũng ý thức được rằng mình đang bị phạt, được ôm đã là dung túng cho em lắm rồi, thế nên em không dám nháo. Chỉ ôm một chút thôi, một lát nữa em sẽ nằm xuống để Cảnh Liêm phạt tiếp ngay mà.
"Bảo bối, anh tôn trọng ý kiến của em," Cảnh Liêm nhẹ giọng, bàn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt sưng húp vì khóc. "Nếu em cảm thấy phạt bấy nhiêu là đủ rồi, em có thể nói với anh."
Điều mà Cảnh Liêm sợ nhất, là bạn nhỏ không chịu nói ra cảm nhận của em.
Hắn sợ rằng mình đánh quá tay, đánh đến cái mức mà em phải khổ sở chịu đựng. Rõ ràng đây không phải mục đích của hình phạt này. Đúng là đánh đòn thì phải đau, nhưng cũng là cái đau có chừng mực.
Chỉ cần em còn biết sửa đổi, thì đánh bao nhiêu cũng là đủ rồi.
Bạn nhỏ ụp mặt vào l*иg ngực hắn, không muốn nói thêm. Cảnh Liêm hiểu ý, cũng chẳng ép em làm theo ý hắn. Em lớn rồi, nếu em cảm thấy em có thể tiếp tục chịu đòn thì cứ việc.
"Cảnh Liêm.."
"Sao thế em?"
"Em có thể..." Điền Khanh chậm chạp nói, ánh mắt lén lút nhìn hắn rồi lại dời đi. "Không... không có gì ạ..."
Cảnh Liêm hôn lên má em một cái, "Nói đi, anh không mắng"
"Em có thể... nằm sấp trên đùi anh được không..."
Cảm giác nằm sấp một mình trên ghế sô pha để đợi roi rơi xuống rất đáng sợ. Nếu như được nằm sấp trên đùi Cảnh Liêm, được tay hắn ôm ở hông giữ lại, đôi lúc vuốt ve em một chút thì sẽ tốt biết mấy.
Cảnh Liêm không làm khó, đơn giản gật đầu một cái. "Có thể."
Ánh mắt cục cưng lập tức sáng lên một tia vui vẻ.
"Sau này muốn thì cứ nói với anh, không cần sợ," Cánh tay hắn quấn quanh hông em, nhẹ kéo người bạn nhỏ sát vào lòng mình. "Nhớ chưa?"
"Dạ"
Thật ra Cảnh Liêm biết, một số thứ dùng để đánh như roi mây, chổi lông gà, dây lưng, thậm chí ngay cả thước gỗ thì vẫn phải đứng mới có thể tận dụng hết sức lực. Nằm trên đùi chỉ để đánh bằng tay thôi.
Thế nhưng mà...
Vì sao hắn cần phải dùng toàn bộ sức lực để đánh em?
Vì sao hắn nhất định phải làm cho em đau đến khóc la, vì sao nhất định phải mạnh tay?
Cục cưng của hắn, sao hắn nỡ làm đau em.
Thế nên Cảnh Liêm cảm thấy trừ phi tình huống đặc biệt, thì hắn không nhất thiết phải làm khó cục cưng. Nằm trên đùi đánh vẫn đau mà, không cần phải giữ khoảng cách để có biên độ vung tay gì cả.
Đánh đau là để nhớ, không phải hành hạ em.
"Vậy chúng ta tiếp tục nhé?" Cảnh Liêm giúp em lau đi nước mắt, mặc dù hắn cũng biết rõ rằng khuôn mặt này sẽ sớm ẩm ướt lại thôi. "Em nằm xuống đi."
Em biết hình phạt chưa kết thúc, ngoan ngoãn rời khỏi cái ôm của hắn rồi từ từ nằm sấp xuống. Cảnh Liêm đặt một tay lên eo em để giữ an toàn, một tay cầm chổi lông gà nhịp nhịp xuống cặp mông đầy lằn roi đỏ hồng.
"Mười hai roi nữa."
Điền Khanh sợ hãi vùi đầu vào hai cánh tay. Ban nãy chứ mới mười tám roi mà đã đau đến thế rồi sao?
Chổi lông gà nhanh chóng tiếp tục hình phạt.
Chát! Chát!
Cảnh Liêm nhìn phản ứng run rẩy của em, trong lòng thương xót. Thấy chưa, đánh thế nào thì em cũng đau thôi.
Điền Khanh thật sự không phải giả vờ, mông đau đến muốn đứng lên bỏ chạy vậy. Thế nhưng em cũng chẳng hề gồng mình hay co mông lại, cứ để bản thân toàn tâm toàn ý chịu đau đớn.
Đây là hình phạt mà em đáng phải chịu, em không nên tìm cách trốn tránh.
"Hức, ưʍ... a, đau, hức, anh..."
Cuối cùng đau quá, bàn tay hư hỏng không nhịn được đưa ra phía sau muốn xoa. Cảnh Liêm nắm cổ tay em giữ lại, nghiêm giọng, "Ban nãy bị đánh trúng tay chưa đủ đau phải không?"
Điền Khanh thổn thức lắc đầu, "Đau rồi.. hức... ạ.."
"Ừm."
Cảnh Liêm vẫn nắm cổ tay em giữ lại, hoàn toàn không có ý định để bạn nhỏ có cơ hội tự tìm đường chết nữa. Chổi lông gà vẫn nhịp nhàng từng cái từng cái quất xuống, đau đến buốt cả đầu óc.
Mười hai roi, đánh khoảng ba phút là xong.
Cảnh Liêm không dám đánh nhanh, sợ roi chồng chất lên nhau nhiều lần mà hắn không kịp kiểm soát sẽ gây toé máu. Thế nên mỗi roi đánh xong, hắn đều sẽ đợi để xem lằn roi sưng lên thế nào, có thể tiếp tục dùng lực đánh đó, đánh ở vị trí đó hay không.
Bởi vì đánh rất chậm, nên em cũng có thể tự mình đếm và cảm nhận cái đau.
Ba roi cuối đánh cực kì nặng tay, Điền Khanh đau đến cảm thấy muốn gào lên thật to.
"Xong rồi, bảo bối," Cảnh Liêm vừa nói vừa ôm kéo ngồi vào lòng mình. Hắn ôm lấy eo em, cưng chiều hôn lên cặp mắt còn sưng, nhẹ giọng, "Khanh Khanh giỏi lắm."
Em gắt gao vòng tay bám chặt lấy hắn, nức nở liên hồi. Hắn đỡ lấy em ngồi quỳ vào lòng mình, tay đưa ra sau cẩn thận chạm nhẹ vào mông em. Đầu ngón tay hắn vừa chạm đến lằn roi, Điền Khanh đã run rẩy co người, nước mắt ứa ra, "Đau..."
Cảnh Liêm liếc mắt nhìn xuống, lằn roi này tím sẫm, sưng lên rõ rệt. Chắc là vì chịu đến bốn năm roi chồng chất lên nhau, thế nên mới sưng nặng thế này.
Có những lỗi không thể nào dễ dàng bỏ qua.
Lần này Cảnh Liêm đánh tương đối nặng.
Hắn đau lòng, dịu dàng cúi xuống thơm lên trán em một cái.
Đánh đau bảo bối rồi.
"Anh đi lấy khăn chườm lạnh cho em nhé?"
"Muốn anh ôm thôi..." Giọng nói mang theo nhõng nhẽo khiến hắn mềm lòng, Cảnh Liêm vỗ nhẹ lên lưng em. "Ừ, anh ôm em"
Nếu như quay lại một tiếng trước, em sẽ ngoan ngoãn thừa nhận với hắn rằng hôm nay em lười biếng không tập luyện.
Nếu như quay lại một tiếng trước, em sẽ nói với hắn, "Em xin lỗi, hôm nay em không tập"
Nếu như quay lại một tiếng trước, em chắc chắn sẽ không nói dối.
"Cảnh Liêm, hức, có phải sau này anh sẽ không tin em nữa không?" Điền Khanh ôm chặt lấy hắn, thút thít hỏi. Em tự trách mình ngu ngốc, bắt đầu sợ hãi hắn sẽ mất lòng tin ở mình. Cảnh Liêm hôn lên trán em một cái, "Không phải, không được suy nghĩ linh tinh."
"Sau này em không nói dối anh nữa đâu, hức, anh đừng giận em nha," Em thút thít hứa hẹn. Không được như thế này nữa, nhất định không được nói dối nữa.
Một phần vì sợ bị đánh đau như hôm nay, một phần nữa là sợ hắn mất lòng tin ở em.
"Ừ, bạn nhỏ ngoan nhé, anh ở đây với em mà," Cảnh Liêm vỗ nhẹ lên đầu em, hôn hôn dỗ dỗ. "Phạt xong là xong cả rồi, không nhắc lại nữa, anh không trách em"
Điền Khanh cuối cùng cũng tạm thời nguôi ngoai, vùi mặt vào hõm cổ hắn. "Xin lỗi... em xin lỗi..."
Hắn chậm rãi xoa lưng cho em, cuối cùng vẫn lo lắng mà để em bám dính trên người mình rồi đi đến tủ lạnh lấy khăn lông ngâm trong bát nước lạnh ra vắt khô.
"Muốn ôm anh cơ..." Em biết hắn định đặt em nằm sấp xuống để chườm lạnh, tay quấn chặt lấy cổ hắn. "Muốn ôm... muốn ôm..."
Cảnh Liêm không nỡ kéo cục cưng ra, đành để bạn nhỏ ôm mình. Hắn vòng hai tay ra phía sau đỡ lấy khăn lạnh áp vào mông em, "Như thế này sẽ đau đó."
"Không đau, em muốn ôm..."
Điền Khanh cố chấp ngồi lì như thế năm phút. Cuối cùng Cảnh Liêm không nỡ để cục cưng chịu khổ, bế em vào phòng ngủ. Hắn nằm xuống giường trước, sau đó để em nằm sấp lên người mình. Thế là vừa có thể thoải mái chườm khăn, vừa có thể để em ôm lấy hắn.
Có da có thịt hơn rồi, nhưng cảm giác vẫn chẳng nặng thêm chút nào.
Điền Khanh chẳng mấy khi được trải nghiệm cảm giác nằm trên, rất vui vẻ bám dính lấy hắn, sau đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đánh thế nào cũng được, em thấy đau là đủ rồi.
___
29/10/2022
Mọi người bình luận xíu cho fluo vui nhó 🥺