Chap này anh Liêm hơi nghiêm một xíu xìu xiu, chống chỉ định cho những bạn íu tim
Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ mình ạaa 💌🙆
♀️
___
Sáng hôm sau, lúc em ngủ dậy thì Cảnh Liêm đã đi làm rồi. Chỉ có một tờ giấy note màu vàng trên bàn bếp, hệt như tờ giấy kêu em không ăn mì gói mà hôm qua hắn để lại.
"Bé cưng, trong tủ lạnh có sủi cảo, em có thể hấp hoặc nấu tuỳ ý, nước tương anh để ở trên bàn ăn. Trưa nay em tự đặt đồ ăn, anh bận gặp mặt đối tác nên không thể đặt giúp em được. Anh đã gửi cho em số điện thoại đặt thức ăn, đặt món em thích và hãy ăn thật ngon nhé. Yêu em."
Em dịu dàng đặt tờ giấy xuống bàn, khẽ mỉm cười.
Hôm nay là cuối tuần rồi, nếu em tiếp tục làm trái ý hắn, sợ rằng Cảnh Liêm sẽ đánh cho em tím mông mới thôi.
Em mở tủ lạnh lấy sủi cảo đã gói sẵn rồi cho vào nồi, chuẩn bị ăn bữa trưa của mình.
Hôm nay em sẽ thật ngoan, vì em muốn làm Cảnh Liêm vui.
____
"Anh về rồi đây"
Nghe tiếng mở cửa, em lập tức chạy ra xoắn xuýt nhìn hắn, hồ hởi khoe, "Hôm nay em không ăn mì gói ạ"
"Em còn ăn rất nhiều nữa"
"Ăn cả rau luôn"
Cảnh Liêm nhìn bạn nhỏ hai má hồng hồng đang đu bám mình, vẻ mặt như đứa con nít đang khoe điểm mười môn toán vậy. Khoé môi Cảnh Liêm cong lên, nhìn em ríu rít như con chim nhỏ như thế này thật đáng yêu biết bao.
"Cục cưng của anh ngoan thế, cho anh hôn Khanh Khanh một cái nào," Hắn cười, cúi đầu xuống chiếm lấy môi em. Mặt Điền Khanh trong phút chốc đã trở nên đỏ hồng, nhưng vẫn cực kì tận hưởng cái hôn của hắn.
Sau bữa tối, em phụ giúp hắn dọn dẹp xong thì cũng theo hắn vào phòng. Hôm nay là cuối tuần rồi, chuyện gì nên xử lí thì phải xử lí thôi.
Cảnh Liêm kéo em ngồi xuống giường, nhìn em đang cúi đầu nghịch ngón tay, nhẹ giọng hỏi, "Bạn nhỏ, lí do em không nghe lời anh là gì thế?"
Điền Khanh hơi gượng gạo nhìn hắn, chậm chạp lắc đầu, "Là do em không ngoan"
Cảnh Liêm hiểu lòng em. Hắn biết em đơn thuần, lại hiểu chuyện, nếu nói rằng em không nghe lời chỉ vì em không ngoan thì thật sự khá khó tin.
Đứa nhỏ này, hắn không ép em thì chắc chắn em sẽ không bao giờ chịu nói ra.
"Khanh Khanh, anh biết em không phải là kiểu lơ đi lời nói của anh mà không có lí do nào, em nhỉ?"
Em ngước lên nhìn hắn. Vì sao Cảnh Liêm lại hiểu rõ em đến thế? Và vì sao hắn lại tin tưởng ở em đến thế?
Làm sao em có thể lừa dối một người tin em...
"Ăn đồ ăn ngon một mình là không tốt, em muốn đợi có anh ăn cùng em," Điền Khanh chậm chạp nói, lại cúi đầu bám tay vào đệm. "Cảnh Liêm... nếu như em ăn đồ ăn ngon mà không có anh, thì anh có giận em không?"
Câu hỏi của em làm hắn sửng sốt một lúc, chuyện em ăn ngon hay không làm sao lại liên quan tới sự hiện diện của hắn?
"Đến đây với anh nào," Cảnh Liêm ra hiệu rồi kéo em ngồi lên đùi mình. Điền Khanh cong gối, ngại ngùng đắn đo một hồi mới dám kể.
"Hồi nhỏ, lúc ba mẹ dẫn Vũ Hiên đi chơi mà để em ở nhà một mình ấy," Em thì thầm, đưa tay lên chơi trò đan ngón tay vào nhau. "Em ở nhà chỉ được ăn mì gói thôi. Ba mẹ bảo rằng khi ở một mình thì không được phép ăn ngon, nấu ăn thì phải có cả nhà cùng ăn mới được"
"Thật ra lâu như vậy rồi, trước đây em cũng không nhớ, chỉ là bây giờ gặp lại nên đột nhiên nhớ ra"
"Như thế là không đúng," Cảnh Liêm nghiêm túc nhìn em, bắt đầu bác bỏ. "Tại sao anh lại ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của em? Thế lỡ như anh đi công tác một tháng, vậy một tháng đó em chỉ được ăn mì gói thôi đúng không?"
Điền Khanh mơ hồ, vô thức gật đầu.
"Không phải!" Cảnh Liêm vỗ mông em, khiến bạn nhỏ giật mình, nũng nịu chà chà vào ngực hắn, "Tập trung nghe anh nói"
"Dạ"
"Em lúc nào cũng phải ăn ngon và đầy đủ"
"Dạ"
"Nếu như anh không ở nhà mà biết được em chỉ ăn tạm bợ một tô mì gói, anh sẽ rất đau lòng, sẽ không vui"
Điền Khanh tựa mặt vào ngực hắn, đáy mắt có chút cay nồng.
Tìm được một người biết đau lòng cho mình, thật là tốt quá.
Em không ngu ngốc. Em biết rõ ý của ba mẹ nuôi với em là thế nào, nhưng em không muốn chấp nhận sự thật đó. Làm sao có thể nói với bản thân rằng ba mẹ không thương mình?
"Khanh Khanh, anh không muốn em sống như thế nữa," Cảnh Liêm mềm giọng, bàn tay dịu dàng rút khăn giấy thấm nước mắt đang lăn xuống bầu má đỏ bừng của em. "Anh muốn em sống hạnh phúc, muốn làm gì thì làm đó, cuộc sống do em tự quyết định, không cần lo lắng là thiếu đi anh thì không được ăn nữa"
Nghĩ đến việc em đã sống với người ba người mẹ như thế, Cảnh Liêm thấy trong lòng cồn cào khó chịu.
Rốt cuộc bảo bối của hắn đã phải trải qua những chuyện gì, để bây giờ em như thế này đây?
"Em có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì bây giờ chúng ta đi ngủ nhé," Bàn tay hắn đỡ lưng em định đặt bạn nhỏ nằm xuống giường. Nhưng Điền Khanh lắc đầu, nhỏ giọng, "Em còn phải bị phạt mà"
"Nếu em buồn ngủ thì để ngày mai phạt cũng được," Đối với mấy chuyện này, Cảnh Liêm chưa từng vội vã. Không phải hôm nay thì là ngày mai, hắn có thêm thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ, chẳng có vấn đề gì cả.
"Không được... em phải bị phạt," Em lại lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi lên rồi cúi người nằm lên đùi hắn. Cảnh Liêm thở dài, kéo em nằm sát về phía mình, chỉnh cho mông nhỏ nằm trên đùi phải vừa tầm đánh.
Hắn chỉ kéo quần em xuống nửa đùi, sợ bạn nhỏ bị lạnh. Điền Khanh thật thà không động đậy, cứ để hắn tuỳ ý chỉnh mình. Cảnh Liêm tháo nhẫn để sang một bên, rồi đặt tay lên cặp mông nhỏ của em.
Bình thường Cảnh Liêm không để ý đến việc phải tháo nhẫn trước khi đánh, cho đến khi hôm nay trong công ty có một cô gái bị chồng tát lên mặt, phần dấu tay đã biến mất, nhưng dấu vết do nhẫn để lại đã tạo thành một vệt bầm đen.
Cũng may là mông bé cưng toàn thịt, đeo nhẫn cũng không va chạm mạnh vào xương.
"Bao nhiêu đây em nhỉ?"
Điền Khanh đắn đo, cuối cùng xụi lơ ngoan ngoãn nằm yên, "Anh quyết đi ạ..."
"Thế này đi, bây giờ chúng ta sẽ cùng nói ra một con số, sau đó cộng lại chia đôi, như thế sẽ công bằng cho cả hai nhé?"
"Dạ"
Cảnh Liêm biết em hay nâng số roi quá cao so với mình. Nên hắn muốn qua chuyện này để em từ từ hiểu ý hắn, biết hắn cũng không muốn đánh em nhiều, và sau này em sẽ tự biết giảm dần xuống.
Có một số chuyện không nên nói trực tiếp, mà để em tự nhận ra thì hơn.
"Anh đếm đến ba, chúng ta cùng nói ra con số nhé"
"Dạ"
Cảnh Liêm xoa đầu em, đếm một hai ba.
"Tám mươi"
"Ba mươi"
Chênh lệch tận năm mươi cái...
Hắn đen mặt, vỗ nhẹ lên mông em cảnh cáo, "Có suy nghĩ kĩ thật không đấy?"
"Dạ có mà..."
"Nói anh nghe xem, em nghĩ cái gì mà đòi phạt tám mươi cái?"
Điền Khanh ấp úng, vẫn là thật thà nhỏ giọng. "Em nghĩ... đánh nhiều thì anh sẽ hết giận em..."
Vừa dứt lời, hai cánh mông đã ăn mỗi bên một cái tát thật đau. "Anh đã bảo bao nhiêu lần là chuyện anh phạt không liên quan đến việc anh giận em rồi?"
"Em nghĩ em đáng bị như thế thật ạ... Anh cứ lấy của em là tám mươi đi"
"Tám mươi với ba mươi chia đôi ra là năm mươi lăm, anh giảm xuống năm mươi cho tròn. Em chắc chắn chưa?"
"Dạ chắc"
Được, năm mươi thì năm mươi.
Cảnh Liêm cẩn thận ôm eo kéo em nằm sát vào một chút, rồi bắt đầu vung tay đánh xuống.
Bàn tay to lớn của hắn bao trùm lên từng bên mông của em, mỗi cái đều in lại dấu bàn tay hồng hồng. Cứ thể đánh vài cái đã đủ đem toàn bộ từ mông đến phần da giao với đùi đỏ ửng lên, Điền Khanh cũng bắt đầu rưng rức khóc.
Mông em liên tục bị giáng xuống từng cái mạnh đến khốc liệt. Điền Khanh đau đến hơi nức nở thành tiếng, sợ hãi ôm đùi hắn mà rơi nước mắt. Cảnh Liêm lo em quá kích động sẽ lăn xuống đất, thế nên cánh tay đang ôm eo em cũng giữ chặt hơn, nhẹ giọng nhắc nhớ, "Nằm yên"
Điền Khanh hơi nghiêng người, bắt đầu cảm thấy hối hận vì ban nãy đưa ra số quá cao...
Không được, em phải nghiêm túc chịu phạt chứ, năm mươi là ít lắm rồi, không thể để Cảnh Liêm nuông chiều em thành hư được.
Nghĩ thế nên Điền Khanh ôm chặt lấy gối, cứng rắn chảy nước mắt chân thành chịu phạt. Nhưng em phải thừa nhận rằng Cảnh Liêm đánh đau quá, sao hắn có thể đánh bằng tay nhưng lại đến thế này nhỉ?
"Cảnh Liêm... em muốn nghỉ, hức, một chút ạ.." Hơn hai mươi cái đánh trôi qua, mông em nóng bừng đau rát, màu đỏ phủ kín cả hai bên mông đến tận phần đùi.
"Ừm, chúng ta nghỉ một chút" Bàn tay hắn lập tức ngưng lại, dịu dàng đặt lên mông nhỏ xoa xoa mấy cái. Điền Khanh nhỏ giọng thút thít, tay vẫn ôm đùi hắn không buông.
Thật sự đau lắm...
"Em có biết còn bao nhiêu cái không?"
"Dạ không..."
"Ừ"
Dù là đánh bằng tay nhưng bình thường Cảnh Liêm cũng không đánh quá nhiều. Hắn thường quan sát rất kĩ mông em, nếu như sưng đỏ mà hơi bầm một chút thì cũng ổn rồi, còn nếu phần tụ máu bầm xuất hiện ngay khi đang đánh thì kiểu gì em cũng sẽ phải chật vật mấy hôm.
Cảnh Liêm không thích làm khó em sau trận đòn, mấy thứ như đi không nổi, cử động một chút cũng đau, hắn không muốn ép em đến mức đó.
Thứ nhất là lỗi của em lúc nào cũng nhỏ xíu, thứ hai là hắn đau lòng.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa vòng phần địa phương bị đánh đến đỏ rực. Cảnh Liêm biết rằng hắn lẽ ra nên nghiêm túc phạt, không xoa, không nựng, nhưng hắn thương bạn nhỏ nhiều quá, không nỡ nhìn em khổ sở từ đầu đến cuối.
"Sau này có ăn uống kiểu hại sức khoẻ như thế nữa không, Khanh Khanh?"
"Hức, dạ không ạ," Em lắc đầu, giọng nghẹn ngào đến thương tâm. "Không dám nữa, hức, ạ"
Mông bất ngờ bị vỗ thêm vài cái, phần giữa mông và đùi dần sưng đỏ lên. Điền Khanh run lẩy bẩy nấc lên một tiếng, sao trả lời tốt như thế mà vẫn bị đòn tiếp vậy...
"Cảnh Liêm.. em đau... hức.."
"Anh biết, em đang bị phạt, đương nhiên là đau," Giọng hắn điềm tĩnh, chỉ có bàn tay phía sau không ngừng vung lên hạ xuống. Em đau đớn giãy dụa, khóc đến nghẹn cả cuống họng. "Hức.. đau, anh.. em đau.."
Bàn tay trái em vừa lén lút đưa về sau đã bị hắn nắm lại rồi áp ở trên lưng. Điền Khanh cảm nhận được hắn đan tay giữ em lại, liền tự hiểu hắn không muốn ngừng đánh, khóc đến thương tâm.
Bình thường chắc chắn Cảnh Liêm sẽ tha cho em...
"Bạn nhỏ, anh đã để cho cả hai cùng quyết định hình phạt. Em là người đề ra con số cao hơn, anh không nói đến việc em có cân nhắc hay không, nhưng đây là hậu quả khi em tự ép bản thân như vậy," Cảnh Liêm tạm ngưng lại, không xoa giúp em, chỉ nhẹ giọng dạy dỗ. "Sau này, anh muốn em cân nhắc thật kĩ khi đưa ra con số. Không thể như hôm nay, chênh lệch với con số của anh tận năm mươi cái. Chưa nói đến tội của em lớn hay nhỏ, trước tiên em hãy nghĩ xem mình có khả năng chịu từng ấy roi không. Được chứ?"
"Dạ, hức, dạ hiểu"
"Ừm. Nhưng hôm nay em đã quyết định như thế rồi, vậy thì chúng ta tiếp tục nhé?"
Điền Khanh không dám trả lời ngay, em thật sự muốn xin tha, nhưng đâu đó trong em vẫn chần chừ. Em ghét sự yếu đuối của bản thân, đến hình phạt do chính em đưa ra mà em cũng không chịu được.
"Em không phản đối, vậy thì chúng ta tiếp tục," Hắn chờ em một chút rồi tự mình chốt, bàn tay lại bắt đầu vung lên, đánh đến đứa nhỏ trên đùi run lẩy bẩy.
Cảnh Liêm bắt đầu kiên quyết muốn dạy em, không còn là nhắc nhở hay khuyên nhủ em nữa. Hắn đã từng nói rằng em có thể xin tha, hắn cũng từng nói em suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định hình phạt. Mọi thứ cần biết, hắn đều đã dạy cho em. Nếu bạn nhỏ vì sự chiều chuộng của hắn mà mãi không thể tiếp thu, vậy thì hắn buộc phải cứng rắn với em hơn.
Sau đó em cũng chẳng rõ Cảnh Liêm có thật sự đánh đủ năm mươi bàn tay hay không, chỉ biết là đến khi cơn nức nở của em dịu xuống, em đã được Cảnh Liêm ôm vào lòng dỗ dành rồi.
Điền Khanh mắt phiếm hồng nhìn hắn, phát hiện tay mình còn đang quấn lấy cổ Cảnh Liêm thì ngại ngùng buông ra, thủ thỉ, "Em xin lỗi"
"Được rồi, từ nãy đến giờ em đã nói xin lỗi nhiều lần lắm rồi bảo bối"
Cảnh Liêm đúng thật là đánh đủ năm mươi cái, để em thấy được rằng em phải chịu trách nhiệm với con số mà em đưa ra. Từ trước đến giờ, dù có nương tay thì theo quan niệm của hắn, đã phạt thì phải đau. Thế nên năm mươi cái đánh xuống không có cái nào nhẹ nhàng
Nếu đã áp dụng tính số roi bằng cách lấy trung bình cộng ý kiến của cả hai, thì phạt ít hay nhiều hơn con số đó đều sẽ là không tôn trọng đối phương.
Năm mươi bàn tay... không ít chút nào cả. Mông nhỏ cũng sưng đỏ, đặc biệt nhất là phần đỉnh mông bị vỗ tới vỗ lui mấy lần cũng không tránh được hơi sậm màu lại.
Em dụi mặt lên áo hắn, thút thít không dám khóc to. Em cứ có cảm giác rằng Cảnh Liêm còn giận em nhiều lắm, nếu không hắn đã chẳng mạnh tay như vậy...
"Khanh Khanh, nghe anh nói này," Cảnh Liêm xoa lưng em, dịu dàng vuốt ve. "Bé cưng, nghe anh nói một chút được không?"
Điền Khanh ngại ngùng, đỏ mặt gật đầu. Đã gần hai mươi tám tuổi rồi mà còn được gọi là bé sao...
"Mặc dù lần này anh không vui vì em liên tục ăn mì gói," Hắn dịu giọng, ngưng lại một chút để em tiếp thu. "Nhưng anh rất tự hào vì em đã không bỏ bữa nữa"
Đối với Cảnh Liêm, hắn tin rằng dù em có làm sai, thì vẫn có điểm tích cực để khích lệ em. Hắn không muốn em tự trách bản thân mãi chỉ vì một lỗi sai trong mười việc làm đúng của mình.
Bạn nhỏ trong lòng hắn, đã từng chật vật để ăn đủ ba bữa một ngày, hắn biết rõ chứ. Những lúc hắn đi công tác đều đã dự tính trước rằng em sẽ không ăn uống đàng hoàng, vấn đề chỉ còn ăn nhiều hay ăn ít thôi.
"Em đã tiến bộ hơn nhiều lắm, cục cưng của anh giỏi thật đó"
Mì gói không tốt, nhưng còn hơn là không ăn.
"Khanh Khanh, nhìn thấy em nỗ lực như vậy, thì cho dù em có làm sai đi chăng nữa, anh vẫn rất tự hào về em"
Đến cuối cùng, Cảnh Liêm vẫn luôn dịu dàng cưng nựng em.
Giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má, em khóc không phải vì được chiều chuộng, mà là vì em cảm thấy bản thân không xứng đáng được nhận sự yêu thương này.
"Bảo bối ngoan lắm," Ngón tay hắn lại dịu dàng quẹt đi hàng nước âm ấm trên má em. "Anh tự hào biết bao khi nhìn thấy em tuyệt vời như vậy"
Cho dù em hư đến thế nào, Cảnh Liêm vẫn thương em rất nhiều.
Cảnh Liêm nghiêng đầu, cúi xuống chiếm lấy đôi môi đang định mấp máy thêm vài câu xin lỗi. Em chớp nhẹ hàng mi còn ẩm ướt, nhanh chóng nhắm mắt lại hợp tác hưởng thụ cái hôn này.
Đến lúc Cảnh Liêm buông em ra, nước mắt trên mặt bạn nhỏ đã khô lại. Điền Khanh đỏ mặt, ánh mắt đảo lung tung lại vô tình lia trúng ngón áp út có chút trống trải của hắn. Trong đáy mắt vừa dịu lại lập tức có chút hoảng loạn, em run rẩy một trận, thấp giọng hỏi, "Anh muốn ly hôn ạ..?"
Cảnh Liêm bình tĩnh xoa đầu em, kiên nhẫn giải thích, "Cái này anh gỡ ra để không đánh em đau thôi, không phải là muốn ly hôn"
"Em chịu đau cũng được, anh đừng gỡ," Bạn nhỏ nghiêng người dựa vào hắn, nhẹ giọng thủ thỉ. "Đừng bao giờ gỡ nhẫn nha anh"
Lời nói ngọt ngào kèm thêm cái hít mũi ở cuối câu khiến Cảnh Liêm cười đến vui vẻ, gật đầu cưng nựng, "Anh hiểu rồi, bảo bối giúp anh đeo nhẫn lại có được không?"
Đôi mắt của em lập tức sáng bừng đầy phấn khích. Điền Khanh chống khuỷu tay xuống đệm, cẩn thận cầm nhẫn lên xỏ vào ngón áp út của hắn. Em chợt nghĩ tới, nếu như cả hai tổ chức hôn lễ, vậy thì cũng sẽ có cảnh đeo nhẫn cho nhau giống thế này nhỉ?
Cảnh Liêm bị khoảnh khắc đeo nhẫn này làm cho tim đập rộn ràng, khi bàn tay mềm mại của em nhẹ nắm lấy tay hắn, rồi chậm rãi xỏ nhẫn vào ngón tay. Dù cho bạn nhỏ vẫn đang ngồi trên đùi hắn với thân dưới chẳng mặc gì, hắn vẫn muốn chụp lại khoảnh khắc này và giữ nó thật lâu.
"Em có muốn chúng ta tổ chức hôn lễ không?"
Cảnh Liêm cuối cùng vẫn không thể thốt ra câu hỏi này. Hắn vẫn nhớ cuộc gặp mặt ba mẹ em cách đây mấy hôm, và cả câu chuyện ban nãy em vừa nói nữa.
Nếu như bây giờ hắn hỏi, chắc chắn em sẽ cho rằng hắn muốn kết hôn, rồi lại ngoan ngoãn gật đầu để chiều ý hắn. Bảo bối luôn im lặng chiều theo ý hắn như thế, chẳng bao giờ phản bác cả.
Thôi vậy.
"Em ăn bánh không? Anh nướng tart trứng cho em nhé?"
Điền Khanh gật gật đầu, đòi bám theo hắn ra ngoài bếp. Cảnh Liêm chiều ý em, để em tự do leo lên lưng mình. Hắn đeo bé bạch tuộc ấm áp đi ra ngoài bếp, lấy khuôn tart trứng có sẵn, sau đó lấy nguyên liệu để làm nhân bánh.
Chưa đến bốn mươi phút sau, mười chiếc tart trứng thơm ngon đã được bày trên bàn phòng khách. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, ngước lên cùng em vừa xem phim vừa ăn.
"Ngày mai anh có đi làm không ạ?" Cắn một miếng bánh trứng thơm béo, em đặt nửa chiếc bánh cuối cùng xuống khay gỗ, lấy giấy lau mép môi.
"Không, anh ở nhà với em chứ"
Em gật đầu, khẽ nuốt nước bọt rồi liếʍ môi. "Thật ra mông em không đau lắm..."
"Em có ý gì?" Cảnh Liêm đã sớm hiểu được lời em, nhưng hắn vẫn cười cười giả ngốc hỏi lại. Lâu lâu mới có dịp để trêu bảo bối mà.
Hai má em hơi đỏ lên, Điền Khanh nhìn vào mắt hắn, rồi đánh bạo đưa tay vuốt nhẹ yết hầu đang chuyển động theo cái nuốt nước bọt của Cảnh Liêm.
Đáy mắt Cảnh Liêm lập tức tối sầm xuống.
Hắn một lần nữa hôn lên môi em, rồi theo đà đẩy em ngã nằm xuống ghế sô pha.
Sau đó, làm chuyện mà người lớn làm thôi...
____
Anh Liêm dần nghiêm hơn với bạn nhỏ rồi, ai bảo bạn nhỏ cứ bướng không chịu nghe lời anh cơ
Lâu lâu đánh một trận nặng một xíu cho chừa, vậy mà cuối cùng em bé vẫn đòi làm cho được, còn dám bảo là mông không đau. Sau này anh Liêm uýnh nặng hơn thì lại khóc ầm lên đấy nhé ^^~