Chương 42: Siren

Editor: SoleilNguyen

Alpha yếu nhất trong lịch sử

Tác giả: Trầm Ái

Chương 42: Siren

======***======

Im lặng nhìn một lúc, Thắc Nhĩ Tu Tư phun chất ngụy trang lên toàn thân tiểu hùng tử, rồi lại cẩn thận phân biệt một hồi trong không khí, cho đến khi hoàn toàn không ngửi thấy pheromone của tiểu hùng tử nữa, mới nhẹ nhàng cõng người nọ lên lưng, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong bóng tối của hành tinh Versailles, Thắc Nhĩ Tu Tư chạy hết sức lực, gió mạnh vù vù thổi vào mặt, hình dáng nhanh đến nỗi chỉ thấy được bóng mờ, hoa văn Trùng tộc mờ ảo hiện lên ở hai bên má, đôi mắt thú phát sáng ánh lên ánh sáng vô cơ lạnh lùng và quyến rũ.

Hắn phải nhanh lên, nhanh hơn nữa, một khi Siren phát hiện tiểu hùng tử không còn, hành tinh Versailles chắc chắn sẽ bị phong tỏa toàn thành, đến lúc đó trốn ra ngoài sẽ rất khó khăn.

Toàn thân vốn nên lạnh lẽo, nhưng Thắc Nhĩ Tu Tư lại cảm thấy cơ thể nóng lên, hơi thở nhẹ nhàng của tiểu hùng tử như có ma lực làm cho máu trong người hắn sôi sục, không thể kiểm soát được mà đưa ra răng nanh, hơi thở của Thắc Nhĩ Tu Tư càng lúc càng nặng nề.

Khi đang ở gần cổng sao, Thắc Nhĩ Tu Tư nghe thấy tiếng ồn ào từ xa vọng lại. Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng: Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

Cẩn thận trốn sau bức tường, Thắc Nhĩ Tu Tư phát hiện đội bảo vệ đang không ngừng tuần tra, mỗi người đều tìm kiếm rất kỹ, không để hai người đi qua. Dưới ánh sáng chiếu rọi, Thắc Nhĩ Tu Tư nhìn thấy phó thành chủ Murphy mà hắn đã từng gặp một lần.

Hắn trông rất căng thẳng, liên tục lau mồ hôi chảy xuống, cả người lo âu và bực bội.

Thắc Nhĩ Tu Tư nhìn chiếc phi thuyền của mình cách đó không xa, quyết định vẫn chờ một chút, ôm tiểu hùng tử trong lòng, Thắc Nhĩ Tu Tư nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ lên vì bị gió thổi của tiểu hùng tử.

Hắn không thể để tiểu hùng Tử ở lại Thành phố Ác Ma, lẽ ra cậu nên có một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ hơn, Trùng Tinh thì rất tốt. Hắn sẽ đưa cậu trở về ngôi nhà thật sự, bằng bất cứ giá nào.

Thấy tình hình ngày càng tồi tệ, Thắc Nhĩ Tu Tư Thụy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Siren đang đến gần với tốc độ cực nhanh.

Không thể trì hoãn thêm nữa, càng trì hoãn thì càng khó thoát.

Ngay khi hắn định quyết chiến một lần, đột nhiên ở phía trước lại xuất hiện một vụ náo động.

Gần cảng sao không xa, có quả bom khói xuất hiện, từ xa có thể nhìn thấy một người cao lớn đang cõng một người khác nhanh chóng chạy trốn.

Không kịp nghĩ nhiều, Thắc Nhĩ Tu Tư Thụy nắm lấy cơ hội quý giá này, toàn thân như mũi tên rời khỏi dây cung lao về phía xuất hiện, đồng thời liên lạc với thiết bị khẩn cấp trên tàu vũ trụ, ngay khi hắn vừa rời khỏi cảng, tàu vũ trụ đã nhanh chóng bay về phía hắn.

Sau khi tiến vào phi thuyền với tốc độ nhanh nhất, Thắc Nhĩ Tu Tư Thụy lập tức trốn thoát, cơ hội thật sự như chớp mắt vụt qua, Thắc Nhĩ Tu Tư Thụy sờ vào trái tim đang đập mạnh, nở một nụ cười nhẹ: Cuối cùng cũng đưa được tiểu hùng tử ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng gầm gừ cảnh báo hòa lẫn với cơn thịnh nộ của tên lửa giữa các vì sao, Thắc Nhĩ Tu Tư Thụy vận dụng khéo léo các kỹ năng của mình, hoàn hảo tránh né sự tổn thương từ kẻ thù.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Quay đầu nhìn tiểu hùng tử bên cạnh đang ngủ say, gương mặt đỏ bừng, Thắc Nhĩ Tu Tư mỉm cười hài lòng.

Tàu vũ trụ nhanh chóng hướng về Trùng Tinh, Thắc Nhĩ Tu Tư tin rằng tiểu hùng tử chắc chắn sẽ thích Trùng Tinh.

Nhưng vào lúc này, trong cảng sao Versailles, mọi người đều im lặng, mặt mày sợ hãi nhìn chằm chằm vào sắc mặt u ám của Siren.

“Vậy mà các người không chặn được một ai.” Siren mặt không biểu cảm nhìn những thuộc hạ của mình, lạnh lùng mở miệng. Ánh đèn lờ mờ thỉnh thoảng chiếu lên gương mặt hắn, sáng tối đan xen, khiến hắn thêm phần âm u quái dị, như một con ác quỷ.

Murphy từ khi run rẩy báo cáo xong sự việc thì luôn cảm thấy lo lắng, nhìn vào đôi đồng tử thẳng đứng lạnh lẽo của Siren, hắn không khỏi run rẩy như ngọn nến trong gió, khiến người ta nghi ngờ hắn sẽ ngất đi ngay trong giây tiếp theo.

Nhưng hắn không dám ngất, vì hình phạt nếu ngất đi còn đáng sợ hơn.

Hắn vẫn nhớ lần trước có người giả vờ ngất trước mặt Siren, kẻ đó bị lột da khi đang sống sờ sờ, ngay khi hắn tỉnh táo nhất, tiếng kêu thảm thiết của người đó vẫn vang vọng trong đầu Murphy, khiến hắn càng thêm sợ hãi.

Siren quay đi không nhìn những kẻ ngu ngốc đó nữa, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ và lo lắng, nhưng suy nghĩ vẫn không thể không nghĩ đến alpha nhỏ của hắn thật yếu đuối và hay khóc, lỡ bị bắt nạt thì phải làm sao?

Cắn chặt đầu lưỡi, cơn đau dữ dội khiến Siren nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn không thể hoảng loạn, nhất định phải bình tĩnh: “Đội bảo vệ xuất phát, tìm kiếm tất cả các hộ gia đình, nhóm tàu vũ trụ thu thập thông tin tàu.” Câu cuối cùng khiến trái tim Murphy chìm xuống: “Cũng đừng bỏ qua phủ thành chủ.”

Murphy ngạc nhiên ngẩng đầu, Siren đang nghi ngờ có nội gián.

“Ngày mai ta muốn có kết quả.” Siren nói xong câu cuối cùng, liền quay người rời đi.

Murphy bám sát phía sau, do dự một lúc vẫn hỏi: “Đại nhân, ngài đang nghi ngờ..….”

Siren liếc nhìn phó thành chủ của mình, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Đêm đã khuya, bóng tối bao trùm, việc đầu tiên Siren làm khi về đến phủ là đá văng cánh cửa lớn nơi ở của Cáp Văn, sờ vào chăn đệm, cảm giác lạnh lẽo. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Cáp Văn đã trốn thoát.

Vừa rồi trên tàu vũ trụ, hắn đã kích hoạt chìa khóa sinh mệnh trong cơ thể Cáp Văn, nhưng hoàn toàn không có phản ứng, nó đã mất tác dụng với Cáp Văn.

Vậy ai đã làm nội ứng cho hắn, ai đã cho hắn thuốc giải?

Đôi mắt bạc hẹp dài của hắn híp lại, toát lên sự lạnh lẽo.

Xem ra hắn đã nhân từ đến mức ai cũng có thể phản bội.

Thật sự không biết sống chết!

“Ngươi đi bắt Carlos lại, thi hành trong phòng tra khảo, sau đó ở mọi nơi có hình chiếu trong thành phố, phát sóng toàn bộ, Cáp Văn chắc chắn vẫn còn trong thành phố này, ta không tin hắn sẽ không xuất hiện.” Siren quay người, tay áo choàng đen cuộn trào như đám mây đen.

Khi trở về phòng ngủ của mình, ngửi thấy trong không khí còn vương vấn mùi hương nhẹ của alpha nhỏ, Siren như vô lực ngã xuống giường, đưa tay che mặt, che giấu toàn bộ biểu cảm trên gương mặt.

Hắn không khóc, từ nhỏ Siren đã biết khóc là vô dụng nhất, nó chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Hắn chỉ đơn giản bị nỗi sợ hãi khổng lồ bao vây.

Thậm chí còn có một cảm giác số mệnh cuối cùng cũng đã đến.

Mộ Thanh thật tốt với hắn, tốt đến mức không chân thực. Tốt đến mức đôi khi khiến Siren cảm thấy như đang lạc vào mộng mị.

Tội ác đầy rẫy, nhưng một ngày nào đó, hắn thật sự có thể được một người yêu thương sâu sắc.

Rõ ràng mỗi lần đều gần như không thể ăn thêm, nhưng vì muốn hắn vui vẻ, cậu vẫn cố gắng nuốt xuống, nhìn hắn với ánh mắt trong trẻo, không một chút tạp chất, bên trong tràn đầy sự bao dung.

Khi luyện tập cơ giáp, rõ ràng đã rất mệt, mồ hôi đổ đầy trên gương mặt, hai tay cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc, tự yêu cầu bản thân một cách khắt khe.

Hắn biết alpha nhỏ của mình đang cố gắng tiến gần đến hắn, việc bắn vũ khí cần phải chính xác hơn, tốc độ né tránh cũng phải nhanh hơn một chút, phản ứng còn phải nhanh nhạy hơn.

Rất nhiều lần, hắn đau lòng nhìn đôi tay run rẩy của alpha nhỏ, nhiều lần muốn khuyên cậu bỏ cuộc, nhưng lại không thể thốt nên lời.

Mộ Thanh lúc đó chỉ biết giấu hai tay sau lưng, vẻ mặt không quan tâm an ủi hắn: "Em không đau chút nào đâu, thực ra em đã tiến bộ rất nhiều rồi."

Nụ cười trong trẻo rực rỡ, đôi mắt cong cong ánh lên ánh sao: "Một ngày nào đó, em sẽ trở nên thật mạnh mẽ, em sẽ bảo vệ Siren."

Cậu nói chính là lời chân thành, Siren có thể cảm nhận được những cảm xúc chân thực mãnh liệt truyền đến trái tim hắn, tiếp thêm sức sống cho trái tim lạnh lẽo của hắn.

Thình thịch, từng nhịp đập đều vì cậu mà nhảy lên.

Cậu thật sống động, nhiệt huyết, cuốn hút.

Đôi khi Siren cũng nghĩ có lẽ nên tháo bỏ chiếc mặt nạ giả dối của mình, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Alpha nhỏ của hắn luôn sống trong nhà kính được nuông chiều từ bé đến lớn, không trải qua sự tàn bạo đẫm máu.

Cậu dịu dàng và tốt bụng, không nhận thức được sự xấu xa của thế gian, có lẽ điều tồi tệ nhất trong lòng cậu chính là Ellen.

Dù vậy, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc gϊếŧ Ellen, cậu chỉ muốn đưa gã vào tù, thật ngây thơ.

Vì vậy hắn không dám tưởng tượng sẽ ra sao nếu alpha nhỏ biết được bộ mặt thật của hắn?

Chính mình đã gϊếŧ bao nhiêu người, Siren đã hoàn toàn không nhớ nổi, đặc biệt là trong thời kỳ tăm tối khi được coi như một cỗ máy gϊếŧ người, hắn gần như lúc nào cũng dính đầy máu, máu đỏ đen đặc quánh và hôi thối bao bọc lấy hắn, đến nỗi cả tư duy cũng trở nên tê liệt.

Sau này, sau khi phản bội, hắn sống trong tình trạng bị truy sát và phản truy sát, dẫn dắt những người lai sinh sống trên hành tinh Versailles, bám rễ, trải qua những năm tháng khó khăn để sinh tồn, cho đến gần đây thì tình hình có phần cải thiện.

Hắn hiểu rõ những người lai cần gì, họ muốn có một "ngôi nhà", một "ngôi nhà" không bị phân biệt, không bị áp bức.

Đương nhiên, hắn đã trở thành thành chủ của hành tinh Versailles.

Nhưng hắn lại không tìm thấy "ngôi nhà" của mình.

Những người lai khác đều có gia đình và người thân riêng, chỉ có hắn là kẻ khác biệt!

Nhân loại ghét bỏ hắn, Trùng tộc không chào đón hắn, từng có lúc hắn còn hy vọng vào Trùng tộc, đã từng lén lút tiến vào Trùng Tinh, nhưng cuối cùng chỉ thất vọng trở về.

Trùng cái Trùng tộc còn ghét bỏ những người lai hơn cả Nhân tộc.

Ngay khi hắn nghĩ rằng cuộc đời này sẽ như vậy, hắn đã gặp alpha nhỏ của mình.

Không ai biết được niềm vui sướиɠ của hắn, nó đã bị chôn vùi sâu trong lòng.

Bề ngoài có vẻ như Mộ Thanh không thể rời xa hắn, nhưng chỉ có Siren mới biết chính hắn không thể rời xa Mộ Thanh.

Hắn không thể rời khỏi "ngôi nhà" của mình.