Chương 2

Sau khi ăn bữa sáng xong, vì cơ thể vẫn còn khó chịu nên Cố Đình Thâm đi bộ một lát, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Khi đi ngang qua bàn trà và nhìn thấy thứ trên máy tính bảng, Cố Đình Thâm mới nhớ đã ba ngày rồi anh chưa chơi "Đại Diễn".

" Đại Diễn" là một trò chơi trên điện thoại được phát triển bởi Cố Đình Thâm và bạn của anh là Lệ Hành.

Nói ra cũng thật trùng hợp, cậu ba của nhà họ Cố và người đứng đầu nhà họ Lệ đều ngậm thìa vàng mà lớn lên, theo lý mà nói hai cậu chủ nhà thế gia không nên tham gia làm những chuyện tầm thường như thế này.

"Đại Diễn" cũng là sản phẩm mà sau khi cả hai quen nhau thời còn đi học rồi hợp tác làm ra nó.

Cố Đình Thâm chịu trách nhiệm cung cấp bối cảnh và các nhân vật, sau đó Lệ Hành sửa sang rồi giao chúng cho công ty của mình để khai thác phát triển và sản xuất. Thế là "Đại Diễn" được phổ biến khắp nước Hạ.

"Đại Diễn" là một trò chơi trên di động. Bối cảnh trong game được Cố Đình Thâm sao chép từ Vương triều Đại Diễn ở kiếp trước và tích hợp các đặc điểm thời xưa của nước Hạ. Có thể phát triển nhiều loại NPC khác nhau--

Từ hoàng đế tướng lĩnh cho đến các thương gia và con buôn nhỏ. Người chơi thậm chí còn có thể tự thiết kế các NPC mà họ muốn. Chỉ có không có ý tưởng chứ không có không thể tạo ra, là một trò chơi mang tính tự do hóa cao.

Kể từ khi ra mắt cách đây hai năm, nó đã liên tục đứng đầu trong bảng xếp hạng về lượt tải xuống.

"Đại Diễn" gần như làm đầy đủ các yếu tố do Cố Đình Thâm cung cấp. Điều duy nhất khiến Cố Đình Thâm không hài lòng là việc thêm cài đặt giới tính ABO.

Nhưng đối với thế giới này, sự tồn tại của ABO tự nhiên như hô hấp của con người.

Những người cực kỳ chán ghét việc bị ảnh hưởng từ pheromone AO như Cố Đình Thâm thường bị xem là người khác loài.

Bản thân Cố Đình Thâm cũng biết điều này nên từ trước đến nay anh chưa bao giờ tiết lộ những suy nghĩ này với bất kỳ ai.

Dù không thích việc thiết lập giới tính của "Đại Diễn" nhưng cuối cùng Cố Đình Thâm vẫn chơi game này.

So với Alpha và Omega, Cố Đình Thâm không chán ghét Beta, bởi vì theo một khía cạnh nào đó, Beta là một nhóm người luôn bị gán cho là "tầm thường", mà với anh thì họ lại là nhóm người "bình thường" nhất trong cái thế giới này.

Đứa nhóc mà Cố Đình Thâm nuôi trong "Đại Diễn" là một cậu Beta nhỏ.

Beta nhỏ giới tính nam, tên là "Ảnh Nhất", nghề nghiệp của cậu là một ảnh vệ. Hình tượng được lấy từ một ảnh vệ mà Cố Đình Thâm có ấn tượng sâu sắc nhất trong kiếp trước của anh.

Bị động phát tình trong ba ngày, Cố Đình Thâm phải trải qua thời kỳ nước sôi lửa bỏng nên anh đã quên mất đứa con đang chờ được cho ăn trong trò chơi này.

Nghĩ đến đây, người cha già vô trách nhiệm của Cố Đình Thâm không khỏi cảm thấy hơi hơi đau lòng, cầm máy tính bảng lên, mở "Đại Diễn" ra để chuẩn bị bồi thường cho "Ảnh Nhất".

Sau khi đăng nhập vào trò chơi, Cố Đình Thâm không quan tâm đến những NPC sặc sỡ trên màn hình, trực tiếp nhấp vào [Lưu Ảnh Cư] ở bên dưới phía góc phải màn hình trò chơi.

Giao diện nhảy lên, nhưng không thấy "Ảnh Nhất" trong [Lưu Ảnh Cư].

Cố Đình Thâm hơi nhướn mày.

Các NPC trong "Đại Diễn" có đặc điểm riêng và có tính tự do cao, vì vậy quả thực có rất nhiều NPC sẽ bỏ nhà ra đi sau khi chủ nhân không đăng nhập trong một thời gian dài.

(vợ anh bỏ nhà đi rồi=))

Nhưng khi Cố Đình Thâm tạo ra "Ảnh Nhất", anh đã đặt "lòng trung thành" lên mức cao nhất, ngay cả khi Cố Đình Thâm không chơi game nữa, "Ảnh Nhất" sẽ không bao giờ bỏ nhà đi.

Cho nên, đây có phải là bug không?

Sau khi xem đi xem lại [ Lưu Ảnh Cư], anh vẫn không tìm thấy "Ảnh Nhất" đâu, Cố Đình Thâm đang định gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng thì đột nhiên một con chim bồ câu trắng như tuyết bay đến [Lưu Ảnh Cư].

"Đại Diễn" là một trò chơi mang phong cách cổ trang nên các thông báo về trò chơi luôn được truyền tải bởi những chú chim bồ câu. Khi NPC đi làm nhiệm vụ hoặc đi du lịch, NPC cũng sẽ sử dụng chim bồ câu để gửi tin tức hoặc vật phẩm đặc biệt cho người chơi.

Cố Đình Thâm mở con chim bồ câu đưa thư, một bức thư màu vàng kim ngay lập tức hiện ra trên màn hình.

[Kính gửi Cảnh Vương điện hạ--

Vui lòng đến địa điểm chỉ định trên bản đồ để đón "Ảnh Nhất" trước giờ Mùi ngày hôm nay.

Quá hạn không chờ, tự gánh lấy hậu quả. ]

Mắt phượng bỗng nhiên nheo lại, Cố Đình Thâm nhìn chằm chằm dòng chữ "Cảnh Vương điện hạ" trên màn hình, một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích.

Ký ức về kiếp trước chính là bí mật lớn nhất trong cuộc đời Cố Đình Thâm, anh rất chắc chắn rằng trong hai lăm năm qua, anh chưa từng tiết lộ bất cứ điều gì về kiếp trước của mình cho bất kỳ ai, anh cũng chưa từng bị ai thôi miên để lấy ký ức.

Ngay cả khi đặt bối cảnh cho "Đại Diễn", anh cũng đã xóa tất cả những thứ liên quan đến "Cảnh Vương".

Nếu vậy, cái dòng chữ "Cảnh Vương điện hạ" này là có ý gì?

Chỉ là trùng hợp? Hay là ai đó đang chơi khăm anh?

Nhưng ngay cả một kẻ ngốc như Cố Quang Tông cũng sẽ không bao giờ đặt ra một cái bẫy rõ ràng như vậy.

Cố Đình Thâm đọc lại nội dung bức thư.

"Giờ Mùi" là khoảng một giờ chiều.

Trên bản đồ đính kèm ở cuối bức thư, điểm màu đỏ đại diện cho "Ảnh Nhất" đang nhấp nháy, nhưng vị trí không phải ở bất kỳ đâu trên "Đại Diễn", mà là bờ biển phía đông của thành phố Vân ở ngoài đời.

Thành phố Vân là một thành phố lớn ở nước Hạ, từ phía tây Cảnh Viên đến bờ biển phía đông thành phố Vân mất ít nhất bốn tiếng lái xe.

Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, là giờ cao điểm vào buổi sáng, cho dù Cố Đình Thâm có khởi hành ngay bây giờ, anh chưa chắc có thể đến phía đông thành phố trước 1 giờ chiều, thời gian quá gấp.

Ngoài ra, câu cuối cùng "quá hạn không chờ, tự gánh lấy hậu quả." cũng có chút ý nghĩa.

Đang đe dọa anh?

Sử dụng NPC trong một trò chơi?

Sống được hai kiếp người rồi, đây là lần đầu tiên Cố Đình Thâm gặp phải một đe dọa kỳ lạ và thú vị như thế này.

Anh tắt máy tính bảng, đăng nhập vào "Đại Diễn" bằng điện thoại.

Khi anh vừa vào trò chơi, bức thư màu vàng kim lại hiện lên trên giao diện.

Điện thoại của Cố Đình Thâm đã được sửa đổi đặc biệt, vì vậy không có khả năng là đã bị hack.

Cho nên là do game xảy ra vấn đề?

Khi anh đang định bảo nhân viên kiểm tra kiểm tra lại "Đại Diễn", bức thư màu vàng kim trên màn hình điện thoại của anh đột nhiên rung lên, nhảy ra khỏi màn hình và bay lơ lửng trước mặt Cố Đình Thâm.

Lông mày anh nhảy dựng lên, Cố Đình Thâm nhìn dòng chữ màu vàng kim với vẻ cảnh giác, rồi bình tĩnh xoay chiếc nhẫn trên tay mình.

Nửa phút sau, cánh cửa phòng ngủ của anh bị mở tung từ bên ngoài, đội an ninh được trang bị vũ trang đầy đủ nhanh chóng vây Cố Đình Thâm ở trung tâm và bắt đầu tiến hành lục soát khắp căn phòng.

"Thưa ngài, xảy ra chuyện gì vậy?" Lão Ngô vội vàng chạy vào, lo lắng hỏi Cố Đình Thâm.

Khi vừa mới nhận được cảnh báo an ninh từ Cố Đình Thâm, Lão Ngô đã vô cùng hoảng sợ.

Ngả người trên ghế sofa, Cố Đình Thâm nheo mắt nhìn đám vệ sĩ và Lão Ngô lướt qua bức thư màu vàng kim hết lần này đến lần khác mà không nhận ra, anh nhanh chóng xác nhận ngoại trừ anh thì không ai có thể nhìn thấy bức thư này.

Công nghệ hiện tại của Trái Đất không thể làm được thế này.

Nếu vậy, nội dung của bức thư này...

Sau khi nhìn thời gian hiện tại, Cố Đình Thâm nhíu mày thật sâu, lập tức đứng dậy nói với Lão Ngô, "Chuẩn bị xe."

(Truyện chỉ up trên truyenhdt.com: Zhang1314)

Trưa ngày hôm đó, một công trình đang được xây dựng cạnh bờ biển phía đông của thành phố Vân bất ngờ chào đón một vị khách quý.

Khi đoàn xe dừng lại, đội phó đội an ninh Tiểu Lý lập tức bước tới cầm ô mở cửa cho Cố Đình Thâm.

Mới đầu tháng 7 mà ở thành phố Vân đã rất nóng rồi, mấy ngày nay tâm trạng của Cố Đình Thâm không tốt vì cơ thể không thoải mái, nên Tiểu Lý thực sự không hiểu tại sao Cố Đình Thâm lại ra ngoài vào lúc này.

"Nếu ngài có việc cần làm, ngài có thể bảo chúng tôi đi làm." Thấy từ khi xuống xe đến giờ Cố Đình Thâm vẫn luôn cau mày, Tiểu Lý vội vàng nói.

Nghiêm túc mà nói, mặc dù Cố Đình Thâm là một Alpha, nhưng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh khiến ngay cả Beta như Tiểu Lý cũng cảm thấy đau lòng.

Mặc dù không hề nghe thấy Tiểu Lý nói gì nhưng Cố Đình Thâm vẫn thản nhiên đáp lại, liếc nhìn bản đồ một lần nữa rồi đi thẳng đến công trường đầy bụi.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên hầu hết công nhân trên công trường đều đi ăn, chỉ có một số công nhân ở lại để đẩy nhanh tiến độ.

Tuy nhiên, khí thế của Cố Đình Thâm của nhóm người đi theo anh đặc biệt đến mức ngay từ cái nhìn đầu tiên là họ đã biết đám người này không phải là người bình thường, vì vậy các công nhân không dám tiến lên phía trước mà từ xa nhìn họ đi qua công trường.

Trên bản đồ đánh dấu rất rõ ràng.

Vài phút sau, Cố Đình Thâm đứng trước một tòa nhà nhỏ hai tầng màu xanh và trắng- đây là nơi ở tạm thời của công nhân.

Lúc này, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến "giờ Mùi", tức là khoảng một giờ chiều.

Cái nóng oi bức đang đến gần, ở đây lại là bờ biển, từ căn nhà tạm bợ toát ra mùi hôi tanh khó tả, thậm chí ngay cả Tiểu Lý cũng bị hun đến xanh mặt.

Cố Đình Thâm cau mày nhìn tòa nhà nhỏ một lúc.

Thấy vậy Tiểu Lý vội vàng thuyết phục anh: "Ngài đến đây để tìm người hay là tìm đồ vậy? Ở đây rất bẩn, ngài cứ nói cho chúng tôi để chúng tôi đi tìm là được."

Cố Đình Thâm rũ mắt.

Vấn đề là ngay cả anh cũng không biết "Ảnh Nhất" có bộ dáng như thế nào.

Anh thậm chí còn không chắc "Ảnh Nhất" có xuất hiện trong tòa nhà nhỏ này hay không.

Nhưng vì đã đích thân đến rồi nên đương nhiên anh muốn tận mắt xem kết quả.

Anh lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa để che miệng và mũi, Cố Đình Thâm hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bước vào tòa nhà tạm bợ này.

Thấy vậy, Tiểu Lý lập tức đưa ô cho thuộc hạ của mình, đồng thời lao vào thật nhanh để dò đường cho Cố Đình Thâm.

Đã đến giờ ăn trưa, trong đây hầu như không có ai.

Cố Đình Thâm tiếp tục bước đi, theo bản đồ đến chỗ sâu nhất của tầng hai.

Tiểu Lý đi phía trước dò đường cũng thực sự rất tò mò, không hiểu sao hôm nay ông chủ lại bất thường như vậy.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của anh ấy trở nên cảnh giác- anh ấy nghe thấy tiếng nói chuyện.

Không chỉ anh ấy, mà thuộc hạ của anh ấy mà Cố Đình Thâm đang được bảo vệ ở giữa cũng nghe thấy.

"Thổ Oa! Cái con bê nhỏ chết tiệt này! Có phải mày muốn lười biếng không làm việc không?! Tao nói cho mày biết, số muối chú tao ăn còn nhiều hơn số cơm mày từng ăn, mày đừng tưởng mày hỏng não thì không cần làm việc! Nếu tỉnh rồi thì dậy làm việc cho tao, đừng có giả chết! Nếu hôm nay không hoàn thành hết công việc của bọn tao, xem tao trị mày thế nào! "

Mối nguy hiểm còn chưa thành hiện thực, Cố Đình Thâm đã đẩy cánh cửa mỏng kia ra.

- ---------------------------------------------------------------------------