Chương 7

"Đại thiếu gia!"

Người làm đứng sang hai bên chào đón Ninh Lạc về. Trong nhánh chính Ninh gia, Ninh Lạc có quyền lực đứng thứ ba sau ông nội Ninh Khương và cha Ninh Lập Thành. Cái danh omega cấp S cũng đủ cho cậu một vị trí khá vững trong gia tộc rồi.

Ba đứa em Ninh Lạc thấy đại thiếu gia về, đang trò chuyện với nhau trên chiếc ghế sofa lớn tại phòng khách vội im ắng, ánh mắt dời đi chỗ khác, tránh để Ninh Lạc thấy. Hai mẹ kế cũng vậy, họ cúi đầu không dám ngẩng lên, tuy mang danh phận phu nhân hào môn, xuất thân cũng là thiên kim đài cát nhưng muốn sống trong cái gia tộc này chỉ còn cách khuất phục như thế. Với lại, Ninh Lạc thật sự rất lạnh lùng!

Ninh Lạc không cho họ một ánh mắt nào cả. Cậu lên thẳng phòng mình trên tầng hai. Còn một sấp giấy tờ cần cậu làm kia kìa, thêm phải về chung xe với Hạ Đông Quân, tâm trạng Ninh Lạc có mấy phần không vui.

Sau khi thấy bóng dáng Ninh Lạc đã hoàn toàn khuất mất, cả bọn mới dám thở phào.

"Đại thiếu gia có vẻ hơi tức giận nhỉ"

Bé gái mười một tuổi lên tiếng, cô là tam tiểu thư Ninh Thục Quyên, con đầu của tam phu nhân Thanh Nhã. Cô bé tuy là alpha, nhưng cho dù lớn lên cũng không dám tranh quyền đoạt vị với Ninh Lạc.

"Hắn ta có khi nào về với nụ cười trên môi à?"

Nhị thiếu gia Ninh Hạc Hiên thấy câu nói của em gái thật buồn cười, nhị phu nhân Giai Thụy nghe con trai nói xong liền sợ hãi:

"Con nói gì vậy? Nhỡ Ninh Lạc nghe thấy thì sao?"

Ninh Hạc Hiên biết bản thân lỡ lời nên ngồi ngay ngắn lại. Ai chẳng biết Ninh Lạc ghét alpha, đặc biệt là alpha nam? Hắn mà nghe câu châm chọc vừa rồi của mình thì xác định bị đuổi khỏi biệt thự! Cậu ta thật muốn vả miệng bản thân.

Haizz

Cả bốn người thở dài. Mận Mận bốn tuổi khó hiểu nhìn mẹ, dì lớn, anh, chị. Chẳng phải anh cả về thui sao? Đang kể chuyện dui mà im lặng hết dậy?



"Kệ đi a! Bánh ngon quá!"

Cục bông Mận Mận vui vẻ ăn bánh bông lan nho khô, hạnh phúc đung đưa chân. Cả bốn từ từ chuyển ánh mắt sang đứa trẻ.

"Haizz, lạc quan như Mận Mận thì tốt biết mấy!"

???

Mận Mận lèm sai dì sao?

........................

"Cảm ơn cậu rất nhiều, không có cậu đánh thức chắc giờ này tôi vẫn còn ngủ"

Rột rột rột

"Đừng khách sáo! Mà hôm nay anh có ca anh làm thêm mà?" Gia Huy tự nhiên ngắm nghía căn hộ của Tử Đằng.

"Có chị gái đồng nghiệp chuyển ca với anh, nên anh dời xuống làm ca tối"

"À"

Rột rột rột



"....Cậu không về à?"

"Một chút nữa"

Gia Huy rất muốn bảo là cậu không muốn về. Nhà đàn anh vừa thoáng mát, vừa thơm, vừa thoải mái, bấy lâu nay cậu luôn muốn đến đây, thực tế còn hơn cả mong đợi nữa! Nhờ cậu gọi Tử Đằng dậy nên được đãi bữa cơm ngon tuyệt cú mèo này nè!

Lúc trước đã ngưỡng mộ đàn anh đa tài này rồi, bây giờ càng thêm khâm phục nha! Dù ở một mình nhưng mọi thứ trong nhà rất sạch sẽ, vừa học, vừa làm thêm, vừa vẽ truyện tranh, ai như cậu chỉ ăn, ngủ, chơi thôi chứ!

"Anh biết chơi đàn ư?"

Chiếc đàn ghita màu nâu treo trên tường gần cửa sổ đập vào mắt Gia Huy.

"Một chút thôi!" Tử Đằng nhẹ nhàng nói.

Gia Huy đang uống coca mở to mắt:

"Có cái gì anh không biết không?"

"...đương nhiên có rồi"

Đàn anh này siêu quá đi. Không chỉ giỏi ngoại ngữ, vẽ đẹp, chơi game tốt, cân được hầu hết các môn thể thao, tự kiếm tiền nuôi bản thân mà giờ còn biết chơi cả nhạc cụ!

Gia Huy nhìn lại mình.

Sao con phế vậy ông trời ơi!?