Nguyễn Mi mua một chai nước, sau đó giả vờ lượn lờ ở khu đồ ăn vặt, cầm từng món lên rồi cẩn thận đọc bảng thành phần dinh dưỡng.
Cô hy vọng kéo dài thời gian, cố gắng trụ lại cho đến khi chuông vào lớp vang lên, như vậy Phương Trĩ Thủy sẽ phải quay lại lớp học.
Nhưng giọng nói của Phương Trĩ Thủy lại vang lên trên đầu cô như một lệnh tử thần:
"Mau đi thôi, đến phòng y tế rồi hãy quay lại mua đồ ăn vặt."
Nguyễn Mi không muốn đi, nhưng lại không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Phương Trĩ Thủy, cô đành lầm lũi quay người, khập khiễng bước ra ngoài.
Cô buồn rầu bước đi, thỉnh thoảng Phương Trĩ Thủy lại đẩy nhẹ vào lưng cô, ra hiệu bảo cô đi nhanh lên.
Tiết học tiếp theo dường như sẽ chẳng bao giờ tới, Nguyễn Mi cố kéo dài thời gian hết mức có thể, nhưng phòng y tế đã hiện ra ngay trước mặt, cô thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Còn cách phòng y tế khoảng mười mét, cô quay đầu nhìn Phương Trĩ Thủy một lần nữa.
Phương Trĩ Thủy nở nụ cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng không tin những gì Nguyễn Mi nói, nhất quyết phải đưa cô đến phòng y tế, chắc chắn là có mục đích khác.
Nguyễn Mi giật thót trong lòng, đột nhiên nhận ra: Mặc dù nguyên tác không viết rõ, nhưng mỗi lần nguyên chủ bắt nạt Phương Trĩ Thủy, đều gặp phải chuyện xui xẻo.
Ví dụ như khi rải đinh lên ghế của Phương Trĩ Thủy, không hiểu sao mấy cái đinh lại xuất hiện trên ghế của nguyên chủ, đâm thủng váy đồng phục, khiến cô bị cả trường bàn tán chỉ trỏ.
Hay như khi nguyên chủ bắt Phương Trĩ Thủy phải lau sàn nhiều lần trong giờ trực nhật, vài ngày sau lại bị một người nào đó nặc danh tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, bị mắng thậm tệ...
Tóm lại là, nguyên chủ cứ tưởng mình đang bắt nạt Phương Trĩ Thủy, nhưng thực chất lại là Phương Trĩ Thủy ngấm ngầm trả đũa suốt thời gian qua. Xem ra, tính cách của Phương Trĩ Thủy là người thâm sâu khó lường, thù dai vô cùng!
Hôm nay cô ấy chủ động đưa mình đến bệnh viện trường, chẳng lẽ là đang nghi ngờ gì đó, muốn thử xem thân phận thực sự của mình?
Nguyễn Mi không nghĩ Phương Trĩ Thủy đã phát hiện ra cô là Alpha, điều cô lo lắng hơn là Phương Trĩ Thủy có thể nhận ra cô đã thay đổi linh hồn!
Không biết thế giới ABO kỳ diệu này liệu đã phát triển y học đến mức có thể kiểm tra linh hồn hay chưa, nhưng Nguyễn Mi quyết định không thể mạo hiểm!
Khi chỉ còn cách bệnh viện năm mét, Nguyễn Mi bất ngờ chỉ về phía xa:
"Nhìn kìa, giáo viên chủ nhiệm đến!"
Nhân lúc Phương Trĩ Thủy hơi sững sờ, Nguyễn Mi lập tức tung hai chân, chạy như bay!
Dù có giả vờ bị đau chân cũng tốt hơn là bị phát hiện ra cô đã "đổi lõi", hoặc bị phát hiện cô là Alpha!
Nguyễn Mi dồn hết sức chạy thục mạng, nhanh như một cái bóng, Phương Trĩ Thủy dù là vận động viên toàn năng nhưng chưa phân hóa, không thể nào đuổi kịp tốc độ của cô. Cô chạy được vài bước thì dừng lại, từ bỏ việc đuổi theo.
Phương Trĩ Thủy nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Mi xa dần, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt sâu thẳm.
Nguyễn Mi chạy được khoảng mười mét thì chợt nhận ra mình vẫn phải giữ vỏ bọc, bèn lập tức giảm tốc độ, bắt đầu giả vờ chạy chầm chậm như một thiếu nữ yếu đuối.
Lúc này cô không dám quay về lớp, sợ bị Phương Trĩ Thủy bắt gặp rồi tra hỏi, cuối cùng cô đành trốn vào nhà vệ sinh và ngồi lì ở đó cho đến khi tiết học sau bắt đầu.
Nguyễn Mi cảm thấy cuộc sống của mình thật quá khó khăn, phải gánh trên vai quá nhiều bí mật, lúc nào cũng phải cẩn thận. Rõ ràng chỉ là một học sinh trung học bình thường, lẽ ra tiết thể dục phải vui vẻ, thế mà lại thành ra thế này!
Tất cả là tại Phương Trĩ Thủy, tại sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện và xen vào chuyện của mình chứ!
May mắn là tiết học đã bắt đầu, Nguyễn Mi có thể chuyên tâm vào biển tri thức rồi. Cô khá thích giờ học, bởi đó là lúc không cần lo nghĩ, chỉ cần học là đủ.
Hệ thống kiến thức ở đây khá giống với thế giới cũ của cô, với Nguyễn Mi thì học chẳng khác gì ôn lại kiến thức cũ, cô học một cách nhẹ nhàng mà không hề có chút áp lực.
Sau giờ học, Nguyễn Mi liếc thấy Phương Trĩ Thủy đứng dậy ra ngoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nằm dài lên bàn, thả lỏng cơ thể.
Bỗng một quả bóng giấy đập trúng đầu cô. Nguyễn Mi quay lại nhìn, thì ra là một người quen của nguyên chủ, cô gái tên Lý Na Mỹ.
"Ra đây nào!"
Lý Na Mỹ nhảy nhót vui vẻ, gọi Nguyễn Mi ra ngoài, khuôn mặt tròn trĩnh của cô cau lại, vẻ giận dữ:
"Hôm qua nói sẽ đi tiệm net cùng nhau, sao cậu không đợi tớ ở cổng trường, làm tớ tìm cậu mãi!"
Nguyễn Mi:
"À... tớ quên mất."
Lý Na Mỹ vỗ vai cô:
"Hôm nay bù lại nhé! Sau giờ học, chờ tớ ở chỗ cũ nha!"
Nguyễn Mi lắc đầu:
"Không được đâu, hôm nay không được... Nói chính xác thì, sau này đều không được."