Chương 18

Phương Trĩ Thủy chỉ khẽ gật đầu, cả lớp vỗ tay như sấm, mấy bạn nam nữ thầm mến Phương Trĩ Thủy còn huýt sáo vang dội.

Cô Trương để cả lớp vui mừng một lúc, sau đó mỉm cười, tiếp tục nói:

"Bạn Phương Trĩ Thủy học giỏi ai cũng biết, nhưng còn một học sinh khác, thành tích của em ấy thực sự khiến tôi bất ngờ! Điểm số của em ấy đã tăng lên gấp mười lần so với lần trước!"

Nhiều học sinh trong lớp không khỏi trầm trồ, mười lần! Điều đó có nghĩa là trước đây điểm số của học sinh đó phải rất thấp, vậy bây giờ sẽ cao đến mức nào?

Nguyễn Mi ngồi thẳng lưng, bất chợt nhận thấy ánh mắt của Phương Trĩ Thủy hướng về mình. Cô không dám đáp lại, chỉ ngồi yên, tim đập thình thịch, vừa lo lắng vừa mong chờ.

Cuối cùng, cô Trương nhìn về phía Nguyễn Mi với nụ cười khích lệ:

"Học sinh đó chính là Nguyễn Mi! Lần trước điểm tiếng Anh của em ấy chỉ có 11 điểm, lần này em ấy đã đạt 107 điểm!"

Nguyễn Mi cúi đầu, hơi thất vọng. Đề thi này tối đa 120 điểm, cô vẫn còn thiếu rất nhiều. Nếu sau này thi đại học mà gặp đề 150 điểm, chắc sẽ còn thiếu nhiều hơn nữa. Cô phải cố gắng hơn nữa.

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều sững sờ, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Nguyễn Mi, quên cả nói chuyện, cũng quên cả phản ứng.

Chỉ có một giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sự phấn khích:

"Thật là giỏi!"

Ngay sau đó là vài tiếng "bốp, bốp" của tiếng vỗ tay.

Đó là tiếng vỗ tay đến từ Phương Trĩ Thủy với điểm số tuyệt đối.

Nguyễn Mi không thể kiềm chế, quay đầu nhìn về phía Phương Trĩ Thủy, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt chân thành của cô ấy.

Hoàn toàn không có chút giả dối, cũng không giống như những gì Nguyễn Mi đã nghĩ, không hề có sự mỉa mai nào, mà là thật lòng cảm thấy vui mừng cho cô.

Cô ấy... đã thay đổi từ khi nào vậy? Trước đây, mỗi lần nhìn mình, ánh mắt của cô ấy luôn đầy cảnh giác và nghi hoặc, sao bây giờ lại không còn nữa?

Nguyễn Mi vừa nghĩ vừa cảm thấy mặt mình nóng bừng, cảm giác ấm áp lan tỏa đến tận trái tim.



Có Phương Trĩ Thủy với điểm số hoàn hảo đứng ra khích lệ, các bạn học khác trong lớp cũng dần dần vỗ tay theo, mỗi người một vẻ.

Cô Trương Phàm ra hiệu cho Nguyễn Mi đứng dậy:

"Em chia sẻ với cả lớp phương pháp tiến bộ của mình nhé!"

Lần đầu tiên đứng lên trước ánh mắt của cả lớp, Nguyễn Mi thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình với vẻ tò mò, thậm chí nhiều người trông có phần áy náy.

Những bạn trước đây từng chế giễu Nguyễn Mi giờ cảm thấy hơi ngượng ngùng, vì họ từng nghĩ cô chỉ giả vờ học, nhưng kết quả thi đã chứng minh điều ngược lại, như một cái tát vào mặt họ.

"Phương pháp của mình là... trước hết hệ thống hóa kiến thức, sau đó bổ sung những chỗ hổng..."

Ban đầu Nguyễn Mi còn hơi ngượng ngùng, nhưng càng nói cô càng tự tin hơn. Dù sao đây cũng là kinh nghiệm mà cô đã tự mình áp dụng và rút ra, nên cô giải thích vô cùng trôi chảy.

Khi cô dừng lại, cô Trương dẫn đầu vỗ tay, cả lớp cũng tự giác vỗ tay theo.

Nguyễn Mi ngại ngùng ngồi xuống, tiếp tục nghe hết buổi học với nụ cười trên môi.

Trong giờ giải lao, khi Nguyễn Mi đang chuẩn bị lấy sách toán ra để ôn tập tiết sau, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía trên đầu:

"Bạn Nguyễn Mi... Mình có thể mượn cuốn từ vựng của bạn một lát được không?"

Nguyễn Mi ngẩng đầu lên, thấy lớp trưởng, Chu Vạn Tễ, người vừa đạt 119 điểm trong kỳ thi này, và cảm thấy vô cùng vinh dự. Cô vội vàng lấy cuốn từ vựng ra, nở nụ cười rạng rỡ đưa cho bạn.

Chu Vạn Tễ mỉm cười nhẹ nhàng, đẩy gọng kính của mình, giọng nói điềm đạm:

"Cảm ơn bạn Nguyễn Mi... Và chúc mừng bạn vì thành tích tốt, cố gắng hơn nữa nhé!"

Nguyễn Mi rất ngạc nhiên, vì cô gần như chưa từng nói chuyện gì với lớp trưởng trước đây, nhưng lớp trưởng dường như rất quý trọng cô.

Cô gật đầu liên tục:

"Ừ, cùng cố gắng nhé!"

Chu Vạn Tễ mỉm cười, cầm cuốn từ vựng quay lại chỗ ngồi. Nguyễn Mi thì khẽ sờ đầu, cảm nhận ánh mắt của các bạn xung quanh, không khỏi xấu hổ mà khẽ mím môi.

Khi điểm tổng kết được công bố, Nguyễn Mi đạt vị trí thứ 63 toàn khối và giành giải thưởng "Tiến bộ xuất sắc nhất" của kỳ thi này. Hiệu trưởng còn trao cho cô một giấy khen.

Bà nội của Nguyễn Mi cầm giấy khen, cười đến nỗi rơi cả răng giả, còn Nguyễn Mi thì tràn đầy nhiệt huyết hơn, dồn hết sức vào học tập, thậm chí trong lúc làm việc, nụ cười của cô cũng chân thành hơn.

Giờ đây, mỗi tuần cô đều nhận được tiền lương từ trung tâm thương mại, và toàn bộ số tiền cô đều đưa cho bà nội. Cô cùng bà nội cải thiện cuộc sống, nhưng vẫn chưa đủ. Nguyễn Mi còn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa để cùng bà nội chuyển khỏi căn nhà tồi tàn đó, thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố, dù chỉ là một căn phòng nhỏ cũng được.

Bà nội chưa bao giờ được hưởng thụ nhà vệ sinh có bồn cầu cả!