Chương 46: Chân tướng

Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Nghe tin tinh tặc vương Kha Viêm bị ám sát, trợ lý Kim sửng sốt, tinh tặc cầm đầu khống chế con thuyền này đã chết, vốn là chuyện tốt nhưng với tư cách là một trợ lý cao cấp, người đã luôn xử lý các sự cố đột xuất xảy ra bên cạnh Bùi tổng, chuyện này nhìn thế nào cũng có vấn đề vi diệu nào đó.

Nếu không phải y là một nhân vật không có giá trị cao, trợ lý Kim sẽ nghi ngờ đây là cái bẫy để dụ mình ra.

Cái chết bất ngờ của tinh tặc vương Kha Viêm làm cả đoàn tinh tặc rối tinh rối mù, toàn bộ phi thuyền tựa như nhà tù nhốt thú.

Tinh tặc là một đám liều mạng hung ác cực kỳ, có lẽ những thuộc hạ theo Kha Viêm còn có vài phần thương tiếc, muốn tìm ra hung thủ ám sát Kha Viêm.

Nhưng đại bộ phận tinh tặc dưới đáy đã sớm khó chịu với thủ lĩnh tinh tặc đoàn thô bạo hung hãn này ròi, sau khi biết hắn chết thì mừng thầm, trong lòng trào ra một cổ kɧoáı ©ảʍ khi kéo đại nhân vật xuống nước.

Cao tầng tinh tặc đoàn dã tâm bừng vừng muốn tranh đoạt vị trí thủ lĩnh tinh tặc đoàn, ở hội nghị lâm thời ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, thiếu điều muốn đánh nhau, phó đoàn trưởng, hung thủ thật sự gϊếŧ chết Kha Viêm, giấu mình trong đó, hốc mắt đỏ bừng giống thật sự bi thương cho cái chết của Kha Viêm, nhìn đến đám thuộc hạ cũ đều khó tránh có thêm hảo cảm với gã.

Phó đoàn trưởng đội khăn trùm màu đỏ, nước da ngăm đen khô quắt có một vết sẹo, tay trái bị chặt đứt một ngón, đôi mắt vẩn đυ.c hiện lên tia sáng, âm thanh uy nghiêm nói: "Đừng làm ầm lên nữa, nếu thật sự phải làm thủ lĩnh tinh tặc đoàn, ta có đề nghị, ai báo thù cho thủ lĩnh đời trước trước, tìm được tên Omega đáng chết kia, khiến gã chịu đựng lửa giận của tinh tặc đoàn, để gã thử một chút hình phạt truyền thống của tinh tặc —— không táng, tinh tặc bắt được gã chính là thủ lĩnh tinh tặc đoàn đời tiếp theo!"

Tinh tặc đoàn có tổng cộng ba vị phó đoàn trưởng, Kha Viêm đã chết, quyền lợi lớn nhất đương nhiên thuộc về tay bọn họ.

Nếu đã có phó đoàn trưởng đầu tiên lên tiếng, phó đoàn trưởng còn lại dù không bằng lòng với những gì gã nói nhưng bên ngoài cũng không làm cho thuộc hạ cũ của Kha Viêm nản lòng, rốt cuộc, đường đường là một thủ lĩnh tinh tặc đoàn bị người ta ám sát, về tình về lý thì đều phải thay hắn báo thù.

Nhưng mà hai phó đoàn trưởng còn lại vẫn không kiềm được cười nhạo, không ngờ Kha Viêm kia thế nhưng lại chết trong tay Omega, thật là ném hết thể diện của tinh tặc đoàn bọn họ mà.

Trong đó, phó đoàn trưởng mũi ưng sắc mặt tái nhợt nói: "Vị trí thủ lĩnh này sau hẵng nói, Omega kia bị kẹt trong phi thuyền đã bay khó thể tránh thoát, chúng ta tùy tiện phái một đội tinh tặc là có thể bất lấy gã, thủ lĩnh Kha Viêm bất quả chỉ là thiếu cảnh giác trước thân hình mỹ nhân mà thôi,chẳng lẽ một Omega thật sự có thể sánh ngang với Alpha sao?"

Ngụ ý chính là hung thủ sẽ tìm ra nhưng nếu chỉ dựa vào việc tìm ra hung thủ là có thể làm thủ lĩnh, ai biết được có kẻ giở trò quỷ quyệt gì không, hơn nữa Kha Viêm thật sự chết ngoài ý muốn sao?

Nữ phó đoàn trưởng duy nhất cũng bắt chéo chân dài, đôi mắt xanh lục âm u nhạy bén xảo trá, mở miệng nói: "Kha Viêm chết thế nào chính ta còn chưa rõ đầu đuôi, bút giao dịch này vẫn chưa hoàn thành, nay lại mệt thêm một cái thủ lĩnh tinh tặc vương, chuyện này không làm sáng tỏ ai biết sau này có còn tên nào chết không rõ ràng nữa không. Lấy ấn tượng hiểu biết của ta với thủ lĩnh Kha Viêm, hắn sẽ không phải loại người t*ng trùng thượng não này, làm sao có thể tự dưng kéo một Omega vào phòng."

Đáy mắt phó đoàn trưởng mặt sẹo lóe lên tia tàn nhẫn bực bội, bên ngoài lại phối hợp với lời nói của nữ phó đoàn trưởng, vỗ bàn nói: "Không sai, chuyện này phải điều tra kỹ càng lại."

Nữ phó đoàn trưởng liếc nhìn một cái, ngầm dâng lên châm biếm nghi ngờ.

Từ khi nào gã lại thành một kẻ nhiệt tình như vậy, lên tới vị trí phó đoàn trưởng này, mỗi kẻ đều là cáo già, giả vờ làm bộ hiên ngang lẫm liệt, lừa ai chứ!

Vì để điều tra, bọn họ kêu tinh tặc trông coi con tin ở hiện trường đến, nhưng khi đám tinh tặc xuất hiện trước mặt bọn họ trên người hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương.

Nữ phó đoàn trưởng lạnh mặt, quát lớn: "Có chuyện gì? Các người đem quy củ không được ẩu đả đánh nhau của tinh tặc đoàn vứt rác sao?!"

Đám tinh đạo sửng sốt cúi đầu, đối mặt với nữ phó đoàn trưởng cường hãn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nói: "Chúng tôi cũng không muốn đánh nhau, nhưng đầu óc nóng lên giống như gặp ảo giác vậy, đột nhiên loạn lên đánh."

Nữ phó đoàn trưởng cười lạnh: "Vậy mấy tên khác đâu? Một kẻ đầu óc có vấn đề, chẳng lẽ cả lũ cũng đầu óc có vấn đề sao!"

Đám tinh đạo sợ bị trách cứ, vội giải thích: "Phó đoàn trưởng, chuyện này không đơn giản chỉ có người của tinh tặc đoàn chúng ta, những con tin đó cũng bị nhiễu loạn chạy như điên ra, lúc đó hiện trường loạn thành một đống, vẫn là nhờ vào Kha lão đại ra tay ngăn chặn cuộc bạo động của đồng bạn và con tin mới khống chế được một tình hình."

"Hả? Kha Viêm."

Nữ phó đoàn trưởng ninh chặt mày, nếu Kha Viêm đã ra tay, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy, hỏi lại: "Nghe nói Kha Viêm còn mang theo một Omega, này lại là chuyện gì?"

Đám tinh tặc nhìn nhau một hồi, vẻ mặt co rúm lại do dự.

"Nói mau! Bằng không không chỉ có tội không bảo vệ tốt thủ lĩnh mà thêm cả bao che phạm nhân hại chết thủ lĩnh, đem đám các người ném hết cho Trùng tộc ăn bây giờ!" Phó đoàn trưởng mũi ưng âm lãnh mở miệng nói.

Đám tinh đạo sợ đến mức nói không ngừng nghỉ.

* Nguyên văn là mã bất định đề.

Trong đại sảnh lúc đó, đám tinh đạo đang canh giữ đám con tin.

Tinh tặc ấy à, đại bộ phận đều đi ra từ hành tinh không giàu có, nếu không cũng không lưu lạc làm tinh tặc đến nông nỗi này. Có vài kẻ được Kha Viêm trực tiếp từ ngôi sao tội ác mang đến, hùng tàn ác bá, tội phạm trốn ngục, quý tộc tay nhuốm máu, lính đánh thuê nghèo túng, tội phạm lừa đảo, tội phạm hϊếp da^ʍ vân vân, tất cả đều không phải người tốt, nếu nhóm người này không bị Kha Viêm ngăn chặn, bọn họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Đằng này, lũ tinh đạo đã trông coi con tin ở ngoài vũ trụ suốt mấy tháng, lâu rồi chưa đi ngôi sao tội ác phát tiết, khó khăn lắm mới nhìn thấy một Omega, không thể trách bọn họ ngo ngoe rục rịch.

Omega nhu nhược căn bản không thể phản kháng được, Bạch Hoài Ngọc là Omega tướng mạo xuất chúng nhất trong đó, khí chất ưu nhã thanh lệ, như một gốc hoa hồng trắng vừa chớm nở, lại còn là minh tinh, không ít tinh tặc nhận ra cậu, quả nhiên liền hướng về phía cậu đi đến.

Nhưng Bạch Hoài Ngọc là loại Omega tay yếu chân mềm hả?

Nếu cậu là hoa hồng trắng thì cũng là loại có gai nhọn đâm thủng tay người cầm nó, đem cả bàn tay đều nhiễm đầy máu, cốt hoa quyến rũ ngâm trong nước độc, khoảnh khắc khi kẻ bắt cóc đυ.ng vào liền bị độc bôi bên trên làm cho ngọc nát đá tan.

Bạch Hoài Ngọc giải phóng pheromone mê hoặc nhân tâm của mình, khiến tất cả mọi người ở đây đều ngửi thấy mùi hương hoa hồng trắng kỳ lạ.

Người đứng xa một chút còn tốt chứ tinh tặc và hành khách đến gần một chút liền trực tiếp lâm vào ảo giác điên cuồng, thất tình lục dục gần như bị phóng đại lên gấp bội, dám tinh tặc hung bạo dục cầu bất mãn bất tri bất giác đánh nhau. Mà bộ phận các hành khách như chịu không nổi áp lực bị bắt cóc, cũng lâm vào trạng thái điên cuồng, phát tiết lên bọn tinh tặc.

Bạch Hoài Ngọc tỉnh táo nhìn một màn khôi hài trước mắt này, cậu biết tình trạng này duy trì không được lâu. Pheromone bị không khí pha loãng, hiệu quả yếu đi, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ khôi phục trở lại, cậu cần nhân lúc hỗn loạn tránh khỏi nơi này.

Nhưng cố tình lúc này Kha Viêm tới, với tư cách người mạnh nhất trong tinh tặc đoàn, Kha Viêm không tốn chút sức đã giải quyết trò hề này.

Đáy mắt Bạch Hoài Ngọc hiên lên tia đáng tiếc và phẫn hận.

Cậu khó có thể khống chế được Alpha cùng đẳng cấp, thậm chí phải tiếp xúc nhiều lần với ảnh đế Thẩm Mạc Đông, để Thẩm Mạc Đông nghiện pheromone của cậu rồi mới có hiệu quả rõ ràng.

Quả nhiên, Kha Viêm ngửi được mùi pheromone hoa hồng trắng tràn ngập trong không khí, đôi mắt nâu nhạt bạo nộ, khứu giác nhạy bén khác hẳn với người thường đã ngay lập tức tìm được đầu sỏ gây ra trận bạo loạn này.

Lúc này Kha Viêm không có tâm tình tán tỉnh với Bạch Hoài Ngọc như trong nguyên tác, thất bại liên tục, hơn nữa tinh tặc bên trong còn ẩu đả gây chuyện đã chọc giận hắn hoàn toàn.

Cường ngạnh kéo Bạch Hoài Ngọc ra ngoài, tùy tiện tìm một phòng khách trên khi thuyền.

Như thể một con sư tử bị bại lộ cấp bách muốn được phát tiết, Kha Viêm lột bỏ áo, lộ ra một mảng lớn hình xăm đen trên ngực, chuyện kế tiếp có thể đoán ra.

Bạch Hoài Ngọc cắn môi đến chảy máu, mở to mắt phẫn hận nhớ kỹ tên Alpha này, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt không nhục nhã cam lòng.

Kha Viêm cúi người xuống, cắn vào tuyến sinh dục sau cổ Bạch Hoài Ngọc, khi cường bạo đánh dấu cậu, trước mắt Bạch Hoài Ngọc trống rỗng, như đang trốn tránh, không hiểu sao khuôn mặt Ứng Dao hiện lên.

Đôi mắt long lanh nhìn cậu, rõ ràng là một Alpha ngu xuẩn tùy ý cậu lừa gạt, nhưng vẫn thuận mắt hơn tên Alpha ghê tởm buồn nôn này.

Đáng tiếc là, cậu sẽ không thủ hạ lưu tình với Alpha.

Dám đánh dấu cậu thì nhất định phải trả giá đắt.

Pheromone ở tuyến sinh dục của Omega tương đối dày, Bạch Hoài Ngọc như một con nhện săn mồi, kiên nhẫn chờ đợi thời điểm con mồi sa lưới, sau đó hung hăng tiêm nọc độc vào.

Kha Viêm thân là Alpha cường đại ngạo mạn, căn bản sẽ không để Omega nhu nhược mảnh khảnh dưới thân này vào mắt, càng miễn bàn đến phòng bị.

Trong nháy mắt đánh dấu Bạch Hoài Ngọc kia, pheromone hoa hồng trắng hoa lệ nồng đậm lập tức xông lên làm đầu óc hắn choáng váng, trong cơn mê sảng, hắn có cảm giác như lạc vào thiên đường cực lạc, thân thể như lơ lửng bước trên tầng mây trắng…

Sau đó.

Con dao găm Bạch Hoài Ngọc giấu trong lòng rơi xuống, hoa máu kinh diễm nở rộ, Kha Viêm che lại ngực bên trái, máu tươi ào ạt chảy xuống, hắn ngây người kinh ngạc, ánh mắt mờ mịt nhìn Omega vốn tưởng không có tính uy hϊếp này.

Bạch Hoài Ngọc còn tưởng đã đâm trúng trái tim, tinh tặc Alpha này khẳng định sẽ chết, cũng không có quản nhiều mà trốn đi. Vận khí của cậu không tồi, không gặp thêm bất cứ Alpha cấp A nào nữa, dễ như trở bàn tay mê hoặc mấy tinh tặc gặp được trên đường, tìm được khoan cứu hộ, trở thành người may mắn đầu tiên thoát khỏi phi thuyền này.

Nhưng cậu không biết rằng trái tim của Kha Viêm nằm bên phải, cậu rời đi rồi Kha Viêm vẫn còn sống, cõi lòng hắn đầy căm hận nhìn hướng cậu rời đi, gọi một tiếng.

"Này, Sully, ta bị thương rồi, mang cho ta chút thuốc sơ cứu ngoại thương, không cần để những người khác phát hiện." Kha Viêm cảnh giác người nào đó trong tinh tặc đoàn.

Nhưng đối với phó đoàn trưởng Sully, người luôn là cánh tay trái của hắn, hắn vẫn luôn tín nhiệm, sau khi bị thương lại không chút do dự liên hệ Sully đầu tiên.

Vạn vạn không ngờ đến, thứ đưa tới lại là sự phản bội.

Phó đoàn trưởng Sully quả nhiên không mang người khác đến, nhưng gã mang nhiều một cây đao.

- ------------------------------------

Hoàng cung.

Trong mắt đại hoàng tử Edward mang theo áy náy sâu sắc, đứng trước cánh cửa được chạm khắc bằng gỗ trắng, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

"Mẹ, xin lỗi, con không thể đưa em trai Kyle đến."

Trong phòng có người phụ nữ xinh đẹp đến nghẹt thở đang ngồi, dung mạo trắng thuần không tì vết, mái tóc vàng óng ả mềm mại tản ra ánh sáng nhàn nhạt, môi mỏng mềm mại như cánh hồng, đôi mắt xanh thanh triệt sạch sẽ như hồ nước lộ ra cảm xúc buồn bã làm người ta thương xót.

Vẻ đẹp tuyệt mỹ đến cả thần minh cũng động lòng, quốc vương không từ thủ đoạn cũng phải giấu người ở cung điện riêng, người chính là vương hậu Vanessa.

Đôi mắt xanh như hồ nước của vương hậu Vanessa đầy ưu thương nhìn đại hoàng tử Edward, rồi lại tràn ngập tình thương của mẹ dịu dàng ôn lấy một con búp bê cũ nát, an ủi nói: "Anh Kyle không ngoan, để mẫu hậu và anh Edward ăn sinh nhật với Tây Tây nha…"

Cảnh tượng này mỗi năm đều sẽ diễn lại một lần, mỗi khi đến gần sinh nhật đứa em trai chết non của anh, cơn điên của mẫu hậu lại càng nghiêm trọng.

Đại hoàng tử Edward đã kiệt sức.

Vì đứa em trai chết non này, mẫu hậu và phụ vương cãi nhau lớn, nhớ tới mẫu hậu hết lần này đến lần khác ôm con búp bê cũ cầu xin anh tìm em trai, mà phụ vương mỗi lần nghe được đều nổi trận lôi đình, khi còn nhỏ, anh vẫn ngây thơ ngu ngốc nghe bọn họ khắc khẩu.

Mặc dù anh tiếc nuối tiếc hận cho đứa em trai chết non nhưng đối mặt với mẫu hậu ngày càng điên loạn, thậm chí còn đặt tên cho một con búp bê cũ, nhốt bản thân trong phòng.

Ngay cả khi phụ vương bước vào gian phòng này, muốn giải hòa với mẫu hậu, kết quả nhận được vĩnh viễn là những trận cãi vã cùng tiếng mắng chửi và rồi phụ vương lại đóng sầm cửa rời đi.

Bởi vì đứa em trai chết non này mà gia đình tan nát, phụ vương mẫu hậu căng thẳng, cuộc sống vốn viên mãn hạnh phúc bỗng chốc thành mớ hỗn độn, Edward đã từng căm hận đứa em trai không tồn tại này.

Nhưng lúc đó vương phi Chitty mang theo Kyle ba tuổi tới gặp mẫu hậu, mẫu hậu đã lâu không thấy vui vẻ đột nhiên nở rọ vẻ tươi cười, nói với bọn họ: "Kyle, đến xem em trai Tây Tây này."

Một khắc đó, tất cả mọi người đều biết vương hậu Vanessa là một kẻ điên.

Vì gia đình bấp bênh này, Edward khoác lên mình chiếc mặt nạ giả dối, chủ động trở thành một người anh trai quan tâm chăm sóc em mình.

Ngay cả khi Kyle nhìn thấu nội tâm trống rỗng của anh, anh vẫn không hơn không kém bày tỏ tình thương quan tâm đến em trai.

Như Kyle đã nói, anh chính là một gã nhu nhược, nhưng để duy trì cái viên mãn của gia đình này, anh không có lựa chọn nào khác.

======

Lời editor: Có thể mọi người không biết (hoặc biết rồi):

Thật ra tên bà vương phi nếu dịch ra thì là Kitty, mà đâu ai đời lại Kitty Kitta lúc nặng nề trầm mặc đâu đúng không? Ờm, nên mình đã lội 7749 trang để kiếm cái tên cho nó sang nghe hơn (chủ yếu là bớt bớt cute hơn) và tạm chấp nhận từ Chitty này vậy.