Dạo gần đây Ưng Bạc Hàm bận rộn sứt đầu mẻ trán. Dành gần hai năm học tiến sĩ cuối cùng ở trong bệnh viện, mà điểm dừng cuối cùng của anh lại là khoa cấp cứu, ngoại trừ lượng bệnh nhân tấp nập không ngừng nghỉ và các ca phẫu thuật liên tục, anh còn phải viết luận văn, phát hành tạp chí. Bởi vì năng lực xuất chúng của mình, thậm chí anh còn thay thầy giáo đã đưa anh vào bệnh viện, đảm nhận hướng dẫn một số đàn em làm việc — bận rộn khiến anh nhanh chóng quên mất Omega kỳ lạ kia.
Nhưng một hôm nọ, anh tình cờ gặp lại một đàn anh của khoa sinh sản trong căn tin của bệnh viện, trong lúc ăn cơm hai người đã trò chuyện với nhau, Ưng Bạc Hàm lại chợt nhớ tới Chung Linh, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Sẽ có Omega không phóng thích pheromone trong giai đoạn động dục sao?"
Tiền bối sửng sốt trước câu hỏi của anh.
Vì vậy Ưng Bạc Hàm đi vào chi tiết, bỏ bớt đi họ và tên, kể cho y nghe ví dụ về Chung Linh.
Đối phương cực kỳ hứng thú đối với trường hợp này, "Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy trường hợp này." Y nói, "Này, Ưng Bạc Hàm, cậu không tốt bụng chút nào, có mẫu nghiên cứu tốt như vậy mà lại không gọi anh."
Ưng Bạc Hàm nheo mắt: "Cậu ấy là bệnh nhân, không phải chuột bạch."
Đối phương cười ha ha, vỗ vỗ vai anh: "Rõ ràng cậu cũng cảm thấy rất hứng thú với cậu ta." Y bưng khay thức ăn lên rời đi, "Lát nữa anh còn ca phẫu thuật, đi trước."
Ưng Bạc Hàm nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng nhưng thanh tú xinh đẹp của Chung Linh, lơ đãng chọc vào ớt xanh trên khay đồ ăn, thầm nghĩ, vẻ ngoài của cậu, hẳn là có rất nhiều Alpha đổ xô đến.
Hôm nay Ưng Bạc Hàm trực ban, rất hiếm khi kết thúc công việc đúng giờ. Mặc dù là Alpha, sau hàng chục tiếng đồng hồ làm việc liên tục, quầng thâm dưới mắt anh cho dù có dùng kem che khuyết điểm tốt nhất cũng không thể che được. Chủ nhiệm thấy vậy xua tay: "Bạc Hàm, về ngủ một giấc đi."
Quả thực Ưng Bạc Hàm đã buồn ngủ không chịu nổi. Ba ngày qua, anh đi tới đi lui ba điểm bệnh phòng phẫu thuật và văn phòng, thời gian ngủ cùng lắm chỉ có tám tiếng, lúc này ý thức của anh luôn trong trạng thái chết. Anh nói cảm ơn chủ nhiệm, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh để trông bộ dạng mình không giống ma quỷ, ngáp ngắn ngáp dài tan ca.
Đi ra khỏi bệnh viện anh mới nhớ ra hình như trong nhà mình đã hết đồ ăn. Cũng may bệnh viện thành phố cáchh trung tâm không xa, Ưng Bạc Hàm mở khoá một chiếc xe điện công cộng ở gần đó, rẽ qua hai quảng trường đi đến khu trung tâm, chọn ngẫu nhiên một tiệm bánh ngọt, mua một chút sandwich và bánh mì nướng. Nhân viên thu ngân là một cô gái Omega trẻ tuổi, đỏ mặt nhét cho anh thêm mấy túi sữa tươi: "Thưa anh, hôm nay cửa hàng chúng tôi tổ chức sự kiện, anh mua trên 100 sẽ được tặng sữa tươi."
Ưng Bạc Hàm khẽ mỉm cười: "Cảm ơn cô."
Anh đẩy cửa đi ra ngoài, vu vơ nhìn những toà nhà văn phòng cao chót vót dọc đường, không khỏi khựng bước lại.
Chung Linh.
Lớp học vẽ tranh sơn dầu của cậu hẳn là mới vừa kết thúc, xung quanh là một đám trẻ con choai choai đứng trước toà nhà cao tầng, đang được cha mẹ đón từng đứa một. Bọn nhỏ rất có thiện cảm với cậu, khi được cha mẹ của mình dắt tay đi, chúng còn không quên quay đầu lại nở một nụ cười thật tươi: "Tạm biệt thầy!"
Chung Linh cũng mỉm cười gật đầu: "Tạm biệt."