Một Omega nói với Lý Mão, anh thả pheromone ra để quyến rũ người ta?
Lý Mão ngây người một lúc, Omega kia lại đứng dậy không tốn chút sức nào khiêng anh lên vai.
Cảm giác mất trọng tâm khiến Lý Mão lập tức hoàn hồn.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua tất cả chiêu thức có thể kết liễu tính mạng của Omega này.
Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể đạp chân vài cái để phản kháng.
Không phải anh khuất phục trước da^ʍ uy của đối phương, mà là pheromone của Omega này rất kỳ quái, khiến anh không còn một chút sức lực nào.
Phảng phất như thân thể và ý chí đều cùng nhau phản bội anh, thuần phục đối phương từ trong xương cốt
Mùi vãn ngọc hương bao quanh anh, mềm nhẹ lại không hề có lực công kích, giống như cánh hoa dính sương sớm đong đưa trên da thịt khiến Lý Mão ngứa mịn lại ý loạn tình mê.
Vạn Phức Kỳ nhẫn nại trấn an Lý Mão: "Nhịn thêm một nữa đi bảo bối."
Lý Mão muốn chửi đổng, nhưng anh há miệng nửa ngày cũng không thể tìm ra bất cứ từ ngữ nào có thể chửi tên này từ trong đạo não đang sung huyết của mình, nên Lý Mão dứt khoát ngậm miệng.
Mà Vạn Phức Kỳ dường như cũng không gấp gáp như lúc đầu, hắn khiêng Lý Mão không nhanh không chậm đi đến bên giường.
Vạn Phức Kỳ ném Lý Mão lên giường, kéo ngăn kéo tủ đầu giường rồi lấy một cái máy trợ thính dự phòng trong hộp ra.
Lý Mão dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Vạn Phức Kỳ đang thay máy trợ thính.
Anh đang suy nghĩ một lát nữa thừa dịp người này đi đến bên giường, mình trực tiếp đánh hắn rồi chạy trốn thì xác xuất thành công là bao nhiêu.
Động tác đổi máy trợ thính của Vạn Phức Kỳ rất nhuần nhuyễn, sau khi máy trợ thính khí bên tai phải kết nối thành công, tất cả thanh âm hỗn loạn mập mờ không rõ trong phòng đều truyền vào trong lỗ tai khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Vạn Phức Kỳ nở nụ cười, bước từng bước đi về phía Lý Mão đang nằm trên giường.
Hắn vừa định cúi người, Alpha nằm trên giường đang bị trói chặt tay biểu hiện coi như ngoan ngoãn lại đột nhiên nâng hai chân lên.
Lý Mão ưỡn lưng gác hai chân lên vai Vạn Phức Kỳ, cố gắng xoay eo, phát huy uy lực lớn nhất của động tác muốn đánh ngã con chó điên này.
Nhưng mà tác dụng của thuốc khiến cho động tác của anh không có nhanh nhẹn như bình thường, mà Vạn Phức Kỳ cũng một mực không có buông lỏng cảnh giác đối với anh.
Dù sao mèo hoang vừa bắt được sẽ luôn lộ ra móng vuốt trong lúc chúng ta lơ đãng.
Vạn Phức Kỳ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy chân Lý Mão.
Môi mỏng mở ra lập tức ấn định tội danh cho Alpha.
"Anh thật không ngoan một chút nào."
Không ngoan thì nên chịu phạt.
"Cho anh một cơ hội để cầu xin tha thứ."
Vạn Phức Kỳ cụp mắt: "Có lẽ mấy lời tôi thích nghe, tôi có thể cân nhắc đến việc qua đêm nay anh vẫn còn là Alpha."
Lý Mão đỏ mặt, cắn răng nói: "Đồ chó!"
Vạn Phức Kỳ giơ tay lên bóp miếng thịt mềm trên má Lý Mão: "Anh cầu xin tha thứ như vậy sao? Không phải khi hôn môi rất mềm sao?"
"Cút!" Thịt trên má bị kéo ra, Lý Mão mắng xong một câu liền vội vàng hút nước miếng.
Hiện tại anh đã rất mất mặt, nếu lại chảy nước miếng trước mặt tên chó này, anh thật sự muốn nhảy xuống từ tầng cao nhất của khách sạn.
Vạn Phức Kỳ bị chọc cười vì dáng vẻ chật vật của Lý Mão
"Cười, cười mẹ nhà cậu! Buông nhanh, buông tôi ra!" Lý Mão bị hắn cười có chút thẹn quá hóa giận.
Vạn Phức Kỳ ngừng cười, trêu đùa anh nói: "Gọi một tiếng chồng ơi, tôi sẽ nghe lời anh."
"Chó, đồ chó!" Lý Mão không sợ chút nào, lập tức chửi ầm lên.
Nhìn thấy Lý Mão không thức thời như vậy, mặt Vạn Phức Kỳ cũng dần dần lạnh xuống.
"Cho anh thêm một cơ hội tìm từ, nghĩ xem anh nên gọi tôi là cái gì."
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhưng hôm nay Lý Mão muốn liều mạng với tên ngu ngốc này.
Anh hung tợn mắng: "Cậu, mẹ nó cậu chính là đồ chó, chó chết! Còn là con chó điếc, lỗ tai không dùng được!"
Vạn Phức Kỳ nguy hiểm nheo mắt lại, ra lệnh: "Lặp lại lần nữa."
"Lại nói một trăm lần nữa thì đây cũng là sự thật! Cậu là đồ khiếm thính, lỗ tai không dùng được như chó điếc! Nếu cậu có trả tiền cho tôi, tôi cũng không, không muốn đánh dấu loại chó điếc như cậu!!"