Anh chậm rãi cúi đầu nhìn về phía người đàn ông dưới thân.
Sắc mặt người đàn ông đã bắt đầu tím tái vì thiếu dưỡng khí, nhưng khóe miệng lại đang giương lên một cách thỏa mãn.
Lý Mão nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Nhanh, bỏ, bỏ móng chó của cậu ra khỏi mông tôi, bỏ ra!"
Vạn Phức Kỳ tự nhiên đọc hiểu ý của Lý Mão.
Nhưng hắn không chỉ không buông tay, ngược lại còn bóp hai cái.
"Mẹ kiếp!"
Lý Mão tức giận mắng một tiếng, vung nắm đấm lên đập về phía người đàn ông dưới thân.
Tiếng quyền va vào xương gò má trầm đυ.c khiến người khác nghe mà lòng còn sợ hãi.
Dường như sợ đánh chết hai ngàn tệ thật, Lý Mão đấm xong một quyền kia, hơi buông lỏng lực đạo đầu gối đặt ở trên cổ họng Vạn Phức Kỳ, để cho người đàn ông một con đường sống.
Vạn Phức Kỳ bị một quyền không chút lưu tình kia nện cho nghiêng đầu, mặc dù lực đạo trên yết hầu đã giảm bớt, nhưng hắn vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Đang lúc Lý Mão cho rằng mình đã đánh chết Omega kia rồi, muốn thăm dò hơi thở của Vạn Phức Kỳ, thì đột nhiên người dưới thân lại phát ra một tiếng cười.
"Ha ha." Vạn Phức Kỳ âm u quay đầu, nhìn đến mức lông tơ trên người Lý Mão dựng lên.
"Cậu, mẹ nó cậu còn cười, ông đây giẫm, giẫm nát cổ họng của cậu bây giờ." Lý Mão nghiêm mặt, hung tợn uy hϊếp.
Ai ngờ anh vừa nói lời này xong, Vạn Phức Kỳ lại cười càng vui vẻ.
Cười đủ rồi, hắn mới nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Lý Mão, khách quan đánh giá nói: "Bảo bối, mông của anh cong thật đấy."
"Bảo, bảo cái đầu cậu!"
Huyết áp trong người Lý Mão tăng vọt, anh hoàn toàn không có con đường nào để xả cục tức này ra ngoài.
Đánh cậu ta thế mà cậu ta lại giống như không đau không ngứa gì cả.
Mắng cậu ta, cậu ta còn cười đùa với anh được.
Quan trọng nhất là cậu ta còn quấy rầy công việc của anh.
Đầu năm nay muốn kiếm tiền thật khó!
Lý Mão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, anh giơ nắm đấm lên muốn cho người dưới thân hai đấm để trút giận.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Omega, xương gò má xanh tím cùng với dấu tay đỏ chói chưa biến mất kia, Lý Mão lại yên lặng buông tay xuống.
Được rồi, cứ coi như vừa chó điên uống thuốc cắn một cái vào mông vậy.
Nếu tiếp tục đánh nữa, giao vào tay cố chủ không phải là đóa hoa lạnh lùng, mà là đầu heo mất.
Lý Mão lại liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang cười một cách si hán kia, nhếch miệng ghét bỏ.
Tác dụng của thuốc này lớn thật, đoán chừng bây giờ đặt một con heo trong căn phòng này, vào mắt Omega kia cũng thành mỹ nhân tuyệt thế?
Đang lúc Lý Mão nhìn xung quanh, muốn tìm công cụ có thể gia cố trói buộc người dưới thân thì lưng anh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lý Mão ngẩng đầu lên theo bản năng, thuận theo lực đạo sau đầu.
Mà người đàn ông bị anh cưỡi ở dưới thân cũng bộc phát ra lực lượng lớn hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Vạn Phức Kỳ trực tiếp hất ngã Lý Mão xuống mặt đất, sau đó áp lên người anh.
Hai đầu gối của của hắn kẹp lấy ep Lý Mão, hai tay nắm lấy cổ tay rồi đóng đinh người anh lên mặt đất.
Vạn Phức Kỳ ôn nhu nói tiếng cầm thú.
"Bảo bối, đừng làm loạn nữa, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi, tôi có chút khó chịu, chúng ta trực tiếp bắt đầu đi."
Vạn Phức Kỳ nói xong thì đổi thành một tay nắm lấy hai cổ tay Lý Mão, tay kia kéo dây thừng leo núi rơi trên mặt đất cách đó không xa, cố định hai cổ tay anh ở trên đỉnh đầu.
Thủ pháp cũng không kém hơn Lý Mão là bao.
Lý Mão không biết tên chó chết Vạn Phức Kỳ này làm sao giãy thoát khỏi sợi dây leo núi này, nhưng anh biết trình độ của mình.
Sau khi dùng thủ pháp chuyên nghiệp trói bằng dây thừng chuyên dụng, khả năng tay không giãy thoát là bằng không.
Mất đi năng lực phản kháng, anh đành phải tìm biện pháp khác.
Lý Mão đột nhiên nghĩ đến đối phương là Omega, tuy khẳng định không phải một Omega bình thường, nhưng pheromone của Alpha đối với Omega chắc chắn vẫn còn áp chế nguyên thủy.
Vừa rồi Lý Mão còn bận tâm đối phương mới uống thuốc, sợ pheromone của Omega kí©h thí©ɧ anh, còn chưa báo cáo kết quả thì đã nhanh chân ăn mỹ nhân trước cố chủ, cho nên mới cố ý khắc chế bản thân.