Bây giờ, chích điện, thuốc mê đều dùng hết rồi, đạo cụ đồng phục cũng bị xé nát, ngay cả còng tay cũng đang nằm trong nhà tắm, phí tổn dần tăng lên.
Lý Mão không bao giờ mua bán lỗ vốn!
Nghĩ như vậy, cơ thể Lý Mão đã tự động di chuyển, anh cuỗm tất cả đồ đạc của Vạn Phức Kỳ.
Xà bông, dầu gội, sữa tắm…
Đồ uống, đồ ăn vặt, nước khoáng…
Ngay cả áo choàng tắm trên người Vạn Phức Kỳ anh cũng không buông tha.
Đồ ngốc!
Sau khi lấy hết đồ bên trong phòng, lúc này Lý Mão mới dừng lại, đi ra khỏi phòng khách sạn đã khiến hồ sơ của anh có một vết đen không thể xóa được.
An ninh của khách sạn lục Lâm vẫn luôn rất tốt, hơn nữa khu phòng vip là từ tầng mười một trở lên. Tối hôm qua Lý Mão tốn một chút công sức mới vào đây được, nhưng bây giờ anh lại đi ra ngoài rất nghênh ngang.
Bởi vì là người lạ mặt nên bảo vệ đang tuần tra vẫn luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhì Lý Mão.
Mà anh lại không né tránh một chút nào, ngược lại còn hất cằm cố ý để lộ dấu hôn đỏ chói trên cổ mình ra.
Ý nghĩ của Lý Mão rất đơn giản, đó là nhìn cái rắm, không phải tối hôm qua không có ai ấn nút báo động sao?
Không có ai bị gϊếŧ đâu, bớt xen vào việc người khác đi.
Mấy tên khách kia của các người cũng sẽ cảm thấy cô đơn, tìm mấy người đến làm ấm giường không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nếu anh ngăn tôi lại, để tôi phải khai mình đi vào như thế nào, rồi đi ra từ phòng nào, ở lại bao lâu, đến lúc đó mấy tên kim chủ cần mặt mũi hơn mạng kia thẹn quá hóa giận tìm anh tính sổ, thì không liên quan đến tôi đâu đấy,
Đương nhiên là loại chuyện này rất phổ biến, cho nên sau khi nhìn thấy dấu hôn bảo vệ lập tức không hoài nghi nữa, cầm bộ đàm đi về hướng khác tiếp tục tuần tra.
Giống như người anh em thuê Lý Mão đã nói, bọn họ không có tư cách lắm miệng chuyện của mấy ông chủ.
Nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều.
Mỗi ngày đều phải làm việc cho một đám mặt người dạ thú, nói không chừng một ngày nào đó bị đẩy ra gánh vác mọi chuyện.
Lý Mão cứ đi nghênh ngang như vậy, anh đi vào thang máy vip dưới sự chú ý của bảo vệ tuần tra rồi rời khỏi hiện trường.
Anh đi đến đại sảnh khách sạn, ở đây cũng không khác gì so với khách sạn bình thường, Lý Mão cũng không quá khác biệt với mọi người, chẳng mấy chốc vị khách không mời này đã biến mất.
“Rầm…”
Cửa sắt chống trộm cũ kỹ bị người ta mạnh mẽ đá văng va vào tường phát ra một tiếng vang lớn.
Lý Mão vừa bước vào nhà đã bị một đôi mắt u oán nhìn chằm chằm.
Anh đã không được ngủ một đêm, rồi nên không thèm để mắt đến bạn cùng phòng đang ngồi trên sô pha bất mãn nhìn mình.
Sau khi cởi giày Lý Mão lập tức vội vàng đi về phía phòng ngủ của mình, anh định ném hết mấy chuyện rác rưởi kia ra sau đầu sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng ngay Lý Mão sắp chạm đến cái giường nhỏ thân thương, thì đột nhiên một giọng nói còn u oán hơn ánh mắt khi nãy vang lên phía sau anh.
“Tôi không chia tiền sửa cửa với anh đâu đấy.”
Hà Triệt nói xong thì rũ mi xuống, không thèm nhìn bạn cùng phòng luôn thoát ẩn thoát hiện cả ngày, thỉnh thoảng đi về còn làm ầm ĩ một trận như ăn cướp của mình nữa.
Lý Mão cũng cực kỳ xem thường, tính trên thăng điểm mười thì anh nguyện ý cho bạn cùng phòng âm điểm.
Kn quay đầy không vui vẻ liếc nhìn Hà Triệt đang ngồi trên sô pha đọc sách.
“Nếu hỏng, hỏng thì một mình tôi sửa được chưa? Tôi có nói cần, cần cậu chia tiền sửa cửa sao? Đồ đàn ông keo kiệt, tâm, tâm nhãn còn nhỏ hơn cả mũi kim!”
Hà Triệt nghe thấy Lý Mão nói vậy thì thản nhiên ngẩng đầu lên đáp trả:
“Có lần nào chia tiền mà anh báo trước với tôi không? Lần trước cống thoát nước nhà vệ sinh bị tắc, khi tìm người đến sửa thì bên trong cống toàn là tóc vàng của anh, lúc trả tiền thì không thấy bóng dáng anh đâu. Có chứng cứ xác thực thì anh mới chia tiền, anh không keo kiệt, vậy thì trả tiền sửa cống thoát nước lần trước cho tôi đi…”