Chương 12

Cho dù không biết, hắn cũng không cần Lý Mão đến giúp mình điều tra.

Nhưng bây giờ hắn rất thích trêu chọc thú cưng mới của mình.

Vì vậy Vạn Phức Kỳ phối hợp hỏi: "Bọn họ ra giá bao nhiêu, để anh đến bỏ thuốc tôi?"

"Hai ngàn vạn." Lý Mão thành thật khai báo.

"Ồ?" Vạn Phức Kỳ tiếp tục hỏi: "Hai ngàn thì bỏ thuốc, vậy cho anh bốn ngàn chẳng phải là có thể mua mạng của tôi sao?"

Lý Mão sụp đổ lắc đầu, nhưng lại kiên định trả lời nguyên tắc của mình: "Dù sao, dù sao thì trả tiền đúng chỗ, cái gì cũng có thể đàm phán..."

Vạn Phức Kỳ bị câu trả lời của anh chọc cho cười hừ một tiếng, hắn bóp cằm Lý Mão, tách miệng anh ra.

"Vậy yêu đương với tôi thì sao? Anh ra giá đi, tôi cảm thấy anh rất hợp khẩu vị của tôi."

Lý Mão mở mắt ra.

Vạn Phức Kỳ hất cằm, nói: "Kêu dễ nghe một chút, đêm nay tôi thả anh đi."

Lý Mão lần này nhanh chóng nắm lấy cơ hội không dễ có được, chịu đựng cảm giác buồn nôn, kêu lên: "Chồng, chồng ơi."

"Muốn chồng làm gì nào?" Vạn Phức Kỳ hướng dẫn từng bước.

Lý Mão cắn răng nói: "Thả, thả tôi đi..."

"Nói liên tiếp, tôi là gì của anh, anh muốn tôi làm gì."

Lý Mão mím môi, gân xanh trên trán nổi lên.

"Chồng ơi, thả, thả tôi đi."

Vạn Phức Kỳ nghiêng đầu, biết rõ còn cố hỏi: "Không rõ cái gì gọi là nói liên tục sao? Không nên chấm câu lung tung."

Lý Mão nắm chặt nắm đấm, móng tay cào thật sâu vào thịt mềm trong lòng bàn tay.

Anh hít sâu một hơi, thử nói lại lần nữa: "Chồng ơi, thả, thả..."

"Lại đứt đoạn rồi." Vạn Phức Kỳ vô tình nhắc nhở.

Lý Mão trừng mắt nhìn Vạn Phức Kỳ, anh lại thử lần nữa.

"Chồng ơi, xin cậu đêm nay thả, thả..."

Vạn Phức Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, "Lại thất bại, bảo bối."

Lý Mão sụp đổ đấm vào giường, anh gào thét nói: "Tôi, tôi con mẹ nó là người nói lắp! Tôi không thể nói, nói chuyện liên tục được! Cậu gϊếŧ, gϊếŧ tôi đi!"

Vạn Phức Kỳ sờ sờ đầu Lý Mão: "Đừng làm nũng, không gọi tôi coi như anh bỏ quyền nha."

Nghe vậy, Lý Mão đỏ mắt, oán hận trừng mắt nhìn Vạn Phức Kỳ, anh hít sâu mấy hơi, nhắm mắt nhanh chóng hô: "Chồng ơi, cầu xin cậu thả tôi ra... Ha a!"

"Mẹ nó, cậu..." Lý Mão cúi thấp đầu, nức nở mắng.

"Không phải câu này nói khá tốt sao, đây chỉ là chơi trò chơi nhỏ, không cần tức giận như vậy."

Vạn Phức Kỳ cười mắt hắn sáng lên vuốt vuốt lông cho mèo con nhỏ đang xù lông, lại tiếp tục dụ dỗ: "Vừa rồi làm rất tuyệt, nói lại một lần nữa Ông xã đang nghe đây."

Trong lòng Lý Mão biết đây chính là thủ đoạn trêu đùa mình của tên Enigma ác liệt kia.

Một lần lại một lần để cho sự thiếu hụt của mình bại lộ ở trước mắt hắn.

Dẫm nát lòng tự tôn của Alpha dưới chân.

Đây chính là sự trả thù trần trụi.

Thấp kém, ngây thơ, nhàm chán đến cực điểm.

Nhưng anh lại không thể không làm như vậy.

Sự xấu hổ giận dữ khiến dạ dày anh cuồn cuộn một trận nên đã nôn khan vài tiếng.

Lần này Enigma phía sau lưng anh cười càng vui vẻ, hắn không kiêng nể gì trêu chọc nói: "Tự tức giận đến muốn nôn, tội gì phải khổ như vậy chứ?"

Thoáng nhìn khuôn mặt của Enigma, Lý Mão nôn càng thêm nghiêm trọng.

Đóa hoa lạnh lùng chó má gì, bây giờ nhìn giống như hoa thược dược héo vậy.

Lý Mão nhận thua nói: "Đừng, đừng con mẹ nó nói nhảm, dù sao bây giờ cái gì cũng là cậu, cậu định đoạt, cậu, cậu nói sao thì chính là vậy."

"Vậy tôi nói anh là vợ của tôi thì sao?" Vạn Phức Kỳ hỏi.

Mặt Lý Mão đỏ ửng bay thẳng một đường lên đến đầu lỗ tai, cả người đều giống như tôm luộc.

Anh giơ cánh tay lên che đi nửa khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to lơ lửng bất định.

Lý Mão buồn bực nói: "Tôi, tôi là cha cậu."

"Nếu anh cùng tuổi với cha tôi, tôi còn không thèm hầu hạ anh đâu, bị thuốc làm nghẹn chết tôi cũng phải phải ném kẻ không mời mà đến là anh ra khỏi cửa khách sạn, lại thuận tiện thuê mười chiếc xe tải cán bẹp anh xuống đường, ngày lễ ngày tết lại rải chút đồ ăn thừa lên trên để tẫn tâm."

Lý Mão liếc mắt nhìn về phía Vạn Phức Kỳ: "Vậy cậu cũng quá không kính già yêu trẻ đi? Tôi, nếu tôi và cha cậu cùng tuổi, ít nhất cậu cũng nên gọi tôi một tiếng bác đi?"