Bởi vì vẻ ngoài tuấn mỹ, pheromone lại hấp dẫn Alpha, cho nên Vạn Phức Kỳ thường bị ngộ nhận là một Omega đặc biệt.
Hắn rất ít khi giải thích, loại giới tính hiếm có này bị quá nhiều người biết cũng không tính là chuyện tốt.
Mấy đêm trước, hắn vừa tới Liễu Thành, gặp phải một Alpha không muốn sống ở Tước Sắc hội sở, muốn lấy lòng hắn.
Cân nhắc đến lời dặn dò của chị trước khi đến Liễu Thành, còn có những lời cảnh cáo nếu gây chuyện thì sẽ đưa Vạn Phức Kỳ ra nước ngoài, đêm đó hắn chỉ thừa dịp Alpha kia không chú ý rời khỏi hội sở mà thôi.
Không ngờ hậu quả của việc làm như vậy lại là bị Alpha kia coi là một kẻ ngu xuẩn dễ dàng bị bỏ thuốc sao?
Nhưng mà...
Vạn Phức Kỳ rũ mắt nhìn hình xăm hồ điệp ở sau lưng Alpha tóc vàng phía dưới.
Tiểu nói lắp xui xẻo này lại rất phù hợp khẩu vị của hắn.
Dù sao chị gái cũng nói, sau khi trưởng thành sẽ cho phép hắn đánh dấu một Alpha thuộc về mình sao?
Hắn cảm thấy tiểu nói lắp này cũng không tệ.
Thân thủ mạnh mẽ, đầu óc linh hoạt, tính tình cũng rất lớn.
Mèo con thì phải cào người, mới có thể kích phát một chút du͙© vọиɠ giúp nó sửa móng vuốt.
Lý Mão nghe được lời của người đàn ông, vội vàng gật đầu liên tục.
Vạn Phức Kỳ thấy trêu chọc anh rất thú vị, nên đã chuyển đề tài hỏi lại: "Cho nên Omega đáng đời bị anh bỏ thuốc hả?"
Lý Mão đang gật đầu lia lịa, sau đó bắt đầu lắc đầu điên cuồng.
"Sau này tôi sẽ không bao giờ nhận loại việc này nữa!"
Vạn Phức Kỳ nghiêm mặt giáo huấn: "Lần sau không nhận nữa, vậy lần này thì sao?"
Lý Mão bất chấp mặt mũi, trả lời: "Tôi, tôi giúp cậu tìm người được không! Cậu, cậu muốn Alpha, tôi cũng có thể tìm được cho cậu!"
Nếu như anh không biết thân phận của người đàn ông Enigma, anh còn không đến mức thiếu liêm sỉ đến loại tình trạng này.
Anh là Alpha, nếu thật sự bị đánh dấu vĩnh viễn, đi bệnh viện xóa đánh dấu cực kỳ đau hơn nữa về sau còn lăn lộn trong giới kiểu gì...
Nhưng không nghĩ tới anh vừa nói mấy lời này, Vạn Phức Kỳ lại cười tủm tỉm nói: "Cởi chuông cần người buộc chuông đó, bảo bối."
"Vậy, nếu không phải là tôi thì không được sao?" Lý Mão liếʍ môi, lại mở miệng lần nữa như đang đập nồi dìm thuyền.
"Ừ." Vạn Phức Kỳ thản nhiên, "Không phải anh thì không được."
Lý Mão tạm thời từ bỏ giãy giụa, trầm mặc đấu tranh tâm lý.
Một lát sau, Vạn Phức Kỳ dán lên khuôn mặt Lý Mão nhẹ nhàng cọ xát.
Trong lòng Lý Mão đều sắp đào tổ tông mười tám đời của Vạn Phức Kỳ ra ân cần thăm hỏi một lần.
Nhưng trên mặt chỉ có thể nở nụ cười khổ hỏi ngược lại: "Thật sự không thể nghĩ, nghĩ lại một chút sao? Tôi chỉ là một tên Alpha thối, có cái gì tốt chứ, tôi nói chuyện còn, còn không lưu loát."
Vạn Phức Kỳ vươn tay sờ sờ cái ót vàng óng ánh của Lý Mão, nói mấ y lời cảm khái phát ra từ nội tâm: "Nói như vậy mới đáng yêu chứ..."
Giọng nói của hắn mang theo sự xấu xa âm trầm không giấu được.
Thậm chí Lý Mão có thể nghe thấy tiếng răng mình run rẩy va chạm vào nhau
vì sợ hãi.
"Anh đang run." Tay Vạn Phức Kỳ khoác lên lưng Lý Mão, giống như phát hiện ra chuyện gì đó thú vị.
"Thật đáng yêu."
Nói xong, hắn bỗng nhiên cười, "Anh là Alpha đầu tiên của tôi."
Chó điên...
Lý Mão chỉ có thể dùng từ này để đánh giá Vạn Phức Kỳ.
Đột nhiên, hình như anh cuối cùng cũng nhớ tới cái gì đó hô lên: "Không, không được đánh dấu, đánh dấu!"
Lý Mão không muốn biến thành một Alpha cả đời đều phải dựa vào pheromone của người khác mà sống.
Vạn Phức Kỳ trả lời: "Hẳn là anh biết mình không thể mặc cả chứ? Quyền lựa chọn đều ở trong tay tôi, mà ngay từ đầu tôi đã nói với anh, cơ hội xin tha không nhiều lắm đều bị chính anh lãng phí hết rồi.”
Lý Mão nhẹ nhàng nói: "Tôi biết tôi sai, sai rồi, nhưng tôi chỉ nhận tiền làm, làm việc, thật sự muốn, muốn hại cậu là người khác, tôi có thể giúp cậu tra được ông chủ sau lưng, tôi có thể giúp cậu trả, trả thù trở về! Cầu xin cậu... Đừng đánh dấu tôi vĩnh viễn..."
Vạn Phức Kỳ đã biết người chủ mưu sau lưng Lý Mão là ai.