Chương 2

Mỗi ngày cứ cục cưng dài cục cưng ngắn.

Trong giai đoạn nhạy cảm, ban đầu Hạ Cẩn Thành không chỉ mẫn cảm bất an mà còn sẽ trở nên thật thả lỏng. Điều này tương phản rất lớn so với hình tượng người quân nhân nghiêm túc, luôn bình tĩnh tự chủ. Trong mắt công chúng, Hạ Cẩn Thành là ngôi sao của đế quốc, là thượng tướng lãnh khốc bảo vệ quốc gia, nhưng bây giờ là ALPHA đang khóc chít chít dưới thân hắn.

Căn phòng tràn ngập mùi vị tin tức tố hỗn tạp của hai người họ, họ vừa kết thúc một lần, Lăng Dược nằm bên người Hạ Cẩn Thành, coi như đang nghỉ ngơi giữa hiệp.

"A Cẩn, A Cẩn, em vô cùng yêu anh!" Lăng Dược nghiêng đầu vùi vào cổ Hạ Cẩn Thành, hít lấy hít để mùi hương tin tức tố của anh, trên người dính đầy tin tức tố khiến hắn có loại cảm giác được người yêu nhà mình bao bọc chặt chẽ.

Gọi mấy lần đều không được Hạ Cẩn Thành hồi đáp, Lăng Dược ngồi dậy, thấy Hạ Cẩn Thành nằm ngửa trên giường, dùng cánh tay che đôi mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới hồng nhuận, dáng vẻ rất chi là khó chịu.

Mặc dù bộ dáng Hạ Cẩn Thành lúc này làm cho khí huyết toàn thân Lăng Dược đều đi xuống dưới, nhưng hắn vẫn cố nén sự hưng phấn, vội vàng tiến tới, "A Cẩn, sao vậy anh." Ngẫm lại, vừa rồi Hạ Cẩn Thành cũng thật sướиɠ rơn mà, sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.

"Cục cưng, sao thế, chỗ nào khó chịu ư?"

Lăng Dược duỗi tay nắm lấy cổ tay Hạ Cẩn Thành rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra khỏi mặt anh, bên dưới là một đôi mắt với khóe mắt đỏ hoe, vài giọt lệ còn đọng lại trên mi, đôi con ngươi tràn ngập sương mù chạm phải hắn thì lập tức quay đầu đi.

"Cục cưng, sao anh khóc thế này, chỗ nào không thoải mái nói em nghe được không anh?" Chẳng còn cách nào, Lăng Dược chỉ có thể đưa tay nắm mặt Hạ Cẩn Thành, để anh nhìn mình. Ngón tay hắn tham lam chạm vào gương mặt mềm mại đầy xúc cảm, vô thức vuốt ve.

"Không, không có không thoải mái." Hạ Cẩn Thành rũ mắt, trốn tránh ánh mắt của hắn, giọng nói nhớp nháp dinh dính, hơi thẹn thùng bảo: "Là, là quá thoải mái ý."

Đây là cái gì, đây là sự khẳng định đối với mình đó! Lăng Dược lập tức kiêu ngạo hẳn, ờm, đương nhiên hắn cũng cứng luôn rồi!

Hạ Cẩn Thành trong giai đoạn nhạy cảm thật ra thẳng thắn ngoài ý muốn, ngày thường Lăng Dược chỉ có thể nhờ tiếng thở dốc rêи ɾỉ êm tai mới biết được anh thật sự thích. Ở trên giường, ngôn ngữ giao lưu giữa cả hai chẳng nhiều mấy, hoặc là nói Lăng Dược đơn phương mở miệng, chỉ khi được Lăng Dược truy hỏi anh mới đáp "Ừm" một tiếng, anh lại càng nhiều lúc lắng nghe hắn nói những lời thô tục đến mặt đỏ tai hồng.

Lăng Dược chống hai tay bên người Hạ Cẩn Thành, cúi đầu liếʍ láp hầu kết của anh, Hạ Cẩn Thành mẫn cảm rêи ɾỉ thành tiếng, đôi tay che trước ngực ngăn không cho Lăng Dược tiến lại gần hơn.

"Cục cưng, chúng mình làm thêm một lần nữa nhé?" Lăng Dược nói rồi định ngồi xuống.

"Không cần!" Hạ Cẩn Thành nói với giọng mềm như bông, hơi kiểu muốn cự còn nghênh ấy.

Nhưng hắn vẫn dừng lại, nửa vời, hỏi: "Sao thế, cục cưng?"

"Em có phải không còn yêu anh nữa không, chỉ muốn anh thỏa mãn em, cũng chẳng thèm hỏi xem ý kiến của anh." Hạ Cẩn Thành đứt quãng nói xong đoạn này, kỳ thật nửa vời như này anh cũng khá ư là khó nhịn.

Lăng Dược cảm thấy lời này thật sự có vấn đề, vì vậy lập tức dừng động tác, ngồi quỳ trên người anh, hai tay nắm chặt đôi tay Hạ Cẩn Thành, "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Anh nói thoải mái em mới tiếp tục mà."

Hạ Cẩn Thành ho nhẹ một tiếng, bảo: "Nhưng anh mệt, không muốn động nữa."

Lăng Dược khẽ cắn môi, xoay người xuống giường, ra vẻ muốn bế anh lên, "Vậy thì cục cưng em ôm anh đi tắm, tắm rửa xong ngủ tiếp nhé."

Hạ Cẩn Thành liếc nhìn Lăng Dược, tiếp đó lắc đầu, giữ chặt tay hắn, Lăng Dược tới gần mặt anh mới nghe thấy tiếng anh thì thào nói: "Một lần cuối cùng."

Lăng Dược lập tức nâng cao tinh thần, lại nhảy lên giường, không xông lên không phải là đàn ông!

Hai người lại dây dưa trên chiếc giường lớn mềm mại này ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư Lăng Dược tỉnh tương đối sớm. Hạ Cẩn Thành vẫn đang an tĩnh ngủ trong lòng hắn, trên cổ còn lưu lại vết đỏ.

Chắc cảm giác được đường nhìn quá mức nóng cháy của Lăng Dược, Hạ Cẩn Thành mắt cũng chẳng mở mà phất tay đánh vào ngực hắn. Đánh không mạnh, hắn nắm lấy bàn tay đặt trên ngực mình, cầm trong tay.

"Cục cưng, anh còn muốn ngủ tiếp hử?" Lăng Dược cúi đầu hôn lên trán anh.

Hạ Cẩn Thành mở to mắt, tùy ý nhìn lướt qua, cuối cùng tập trung vào khuôn mặt của Lăng Dược.

Bị ánh mắt Hạ Cẩn Thành chọc đến ngứa ngáy, Lăng Dược tiến về phía trước rồi hôn nhẹ lên đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, mà con mắt còn lại vẫn đang trừng hắn.

A! Bị wink của ALPHA nhà mình đánh trúng gòi.

Tin tức tố của Lăng Dược tỏa ra một cách mất kiểm soát, Hạ Cẩn Thành ngửi được hương vị quen thuộc, nhíu mày, hơi đẩy hắn ra, "Mỗi ngày cứ cục cưng dài cục cưng ngắn, cục cưng đói bụng rồi em cứ mặc kệ không quản?"

Quản!

Hạ Cẩn Thành trong kỳ nhạy cảm thậm chí còn có thể nói những lời như này, đáng yêu cực!

Lăng Dược mặc quần áo vào, Hạ Cẩn Thành vẫn chưa nhúc nhích, anh ngồi dậy rồi dựa vào đầu giường, chăn trượt xuống dưới, toàn bộ bờ vai lộ ra trong không khí.

Lăng Dược cau mày, "Trời lạnh, coi chừng cảm lạnh."

Hạ Cẩn Thành nhìn hắn, vươn tay, Lăng Dược ngầm hiểu, cầm lấy quần áo sạch sẽ khách sạn đã chuẩn bị trước mặc vào giúp anh.

Lăng Dược cài cúc cực kỳ chậm, tay còn chẳng thành thật tẹo nào, ngón tay ấn lên ngực anh, bị Hạ Cẩn Thành vỗ rớt mấy lần liền.

Đương ra khỏi phòng, Hạ Cẩn Thành quay đầu lại liếc thoáng qua, oán trách bảo: "Đều tại em, quân trang phải đặt làm lại nữa rồi."

Lăng Dược sờ mũi, ôm Hạ Cẩn Thành, nghĩ thầm rõ ràng quân trang được thiết kế quá khó cởi mà.

Vừa về đến nhà mở cửa ra, một chiếc bánh bao nhỏ xông tới, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, nhào về phía Hạ Cẩn Thành. "Ba ơi!"

Lăng Lộ cũng đi tới chào đón hai người, ngửi thấy mùi tin tức tố hòa quyện giữa họ còn khoa trương mà phẩy phẩy tay quạt gió.

Hạ Du đương nhiên chả ngửi được gì, chỉ cảm thấy cả người ba mình đều mệt mỏi, nhóc vội kéo Hạ Cẩn Thành vào phòng khách ngồi xuống, sau đó chạy tới phòng bếp rót cho Hạ Cẩn Thành ly trà.

Lăng Lộ nhướng mày nhìn cậu em trai nhà mình đang đứng ở cửa, "Em cứ tiếp tục tranh sủng với con trai em đi, anh trai đây muốn đi hẹn hò rồi."

"Chúc anh tìm được OMEGA nguyện ý hẹn hò cùng anh." Lăng Dược vẫy tay với anh trai rồi đóng cửa lại.

Hạ Du bưng ly trà, chạy bước nhỏ tới, đưa cho Hạ Cẩn Thành. Nhưng không cẩn thận vấp phải tấm thảm, tuy không bị ngã nhưng trà đã đổ xuống thảm hết rồi.

Lăng Dược bước qua sờ đầu Hạ Du, nhặt cái ly rồi đặt lên bàn, chợt nghe thấy tiếng Hạ Cẩn Thành nức nở.

Hạ Du bị dọa chết khϊếp, ôm chân anh, "Ba ơi, ba làm sao vậy, văng trúng ba sao?"

Nước mắt Hạ Cẩn Thành cứ chảy mãi, nói không nên lời mà chỉ lắc đầu.

Hạ Du sợ tới mức chẳng dám nhúc nhích, chỉ trông mong nhìn Hạ Cẩn Thành. Lăng Dược vừa thấy anh khóc đã vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nhưng nó cứ không ngừng chảy trên tay hắn, làm thế nào cũng chẳng ngăn được.

"Anh, anh cũng đâu muốn khóc." Trong lòng Hạ Cẩn Thành cảm thấy quá mất mặt vì bộ dáng của mình lúc này, "Nhưng anh không thể nhịn được."

"Không sao, không sao mà." Lăng Dược ôm lấy anh.

Hạ Du cũng ở bên cạnh nói, "Ba ơi, con đi rót cho ba thêm một ly nữa nhé." Nói xong nhóc lại chạy ra ngoài.

Lăng Dược nhìn Hạ Cẩn Thành khóc đến mức thở hổn hển, hai tay trực tiếp bế anh lên, gọi người máy trong nhà tới, "0524 mi dọn dẹp đi. Ngoài ra, chăm sóc Tiểu Du một lát."

Hạ Du trở về chỉ nhìn thấy người máy quen thuộc, khuôn mặt tươi cười đang lập lòe trên màn hình điện tử. Hạ Du quăng mình lên sô pha, tự nhấp một ngụm trà rồi nói với 0524, "Hừ, lại đóng cửa, đều không chơi với mình."

Dấu hiệu báo thời kỳ nhạy cảm đã qua có lẽ là vào một buổi sáng nọ thức dậy, Lăng Dược vẫn dính chặt lấy Hạ Cẩn Thành gọi cục cưng, sau đó bị đẩy ra.

"Đừng gọi như thế, quá..."

"Cục cưng, quá cái gì?"

---

Lời tác giả: Vậy coi như kết thúc rồi.

Hành văn kém cỏi, không cần miệt mài theo đuổi, xem vui thôi.

Tôi vẫn khá thích, có thể sẽ viết phiên ngoại hai người quen biết và thụ truy công.

---