Quý Trì không muốn thừa nhận sự thật này.
Cậu không muốn trở nên như vậy và sẽ không bao giờ như thế!
Đây không phải là tình yêu. Tất cả chỉ là do sự ảnh hưởng của pheromone.
Cậu là Alpha và sẽ luôn là Alpha!
Quý Trì từ từ giữ khoảng cách với Hoắc Tẫn.
Hoắc Tẫn bước tới gần nhưng Quý Trì vội né tránh: "Đừng chạm vào tôi."
Lúc này, Tống Lâm vừa bước ra từ phòng khám, anh ta bước tới chỗ họ.
Tống Lâm liếc thấy Quý Trì đẩy Hoắc Tẫn ra, anh ta sững sờ trước khí thế mạnh mẽ của cậu.
"Tiểu Trì!" Tống Lâm gấp gáp tiến tới, muốn giúp Quý Trì.
Quý Trì cảm thấy khó chịu ngay cả khi nhìn thấy một trong hai người này, chứ đừng nói đến việc cả hai cùng đứng một chỗ!
"Cút!" Nhìn thấy Tống Lâm tới bên cạnh, Quý Trì tức giận đẩy anh ta: "Đừng chạm vào tao!"
Sau khi nói xong, Quý Trì vội vã chạy đi.
Lúc này, Hoắc Tẫn chậm rãi quan sát Tống Lâm.
Bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm, khi Tống Lâm tới, anh ta ngửi thấy pheromone mùi gỗ đàn hương đỏ cấp độ cao.
Anh ta không cần đoán cũng biết người trước mặt là ai: "Mẹ nó!”
Tống Lâm tức giận mắng to rồi hung hăng vung tay lên.
Khi nắm đấm của anh ta sắp chạm tới mặt Hoắc Tẫn, cổ tay bị Hoắc Tẫn nắm chặt.
Hoắc Tẫn huých cùi chỏ, đẩy anh ta đập thẳng vào tường, mạnh đến mức gây ra tiếng động lớn làm Tống Lâm đau đớn rêи ɾỉ.
Hoắc Tẫn nhướng mày, nói với giọng đầy khinh thường cùng tức giận: "Làm cái gì đấy? Thích cậu ấy à?"
Hoắc Tẫn dùng khuỷu tay khóa cổ Tống Lâm và ấn chặt vai đối phương.
Cùng lúc khi anh nói những lời này, pheromone áp chế được phóng ra mãnh liệt.
Hơi thở lạnh lẽo của gỗ đàn hương đỏ hoàn toàn bao phủ pheromone của Tống Lâm.
Tống Lâm chấn động mạnh mẽ, đột nhiên cảm giác ngột ngạt ập đến khiến anh ta muốn trốn chạy ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta có cảm giác như thế này: thân thể bị áp chế, tinh thần hoảng loạn, toàn thân ngập tràn cảm giác lo lắng, sợ hãi.
"Thứ lỗi, giờ cậu ấy là của tôi."
Giọng nói áp bức của Hoắc Tẫn vang lên với hàm ý cảnh cáo.
Tống Lâm hít một hơi thật sâu; cảm giác nghẹt thở này khiến anh ta không nói nên lời, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng:
"Đừng quá kiêu ngạo! Quý Trì không thích anh chút nào hết! Đó là lý do tại sao hôm nay cậu ấy đến bệnh viện để xóa dấu vết!"
“Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!”
Tống Lâm hung hăng nhìn Hoắc Tẫn.
Nếu Hoắc Tẫn buông tay lúc này, anh ta sẽ ngã xuống đất ngay lập tức do áp lực của pheromone, nhưng anh ta vẫn nói những lời cay nghiệt.
Trong không khí căng thẳng và bế tắc, một nam bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra từ phòng khám.
Anh ta cầm một xấp giấy trong tay, nói với Hoắc Tẫn: "Viện trưởng Hoắc, đã có kết quả xét nghiệm, ngài mau đến xem."
Hoắc Tẫn nghe xong, lập tức buông Tống Lâm ra, để mặc cho anh ta trượt dần xuống đất.
Hoắc Tẫn cử động cổ tay, nói: "Nếu không nói được lời hay thì đừng nói, đồ rác rưởi."
Sau khi nói xong, Hoắc Tẫn bước ra ngoài, pheromone mùi gỗ đàn hương dịu đi và dần dần tan biến.
Tống Lâm nằm trên mặt đất thở dốc rồi đứng lên, nhưng vì mất thăng bằng nên anh ta lại nặng nề ngã xuống.
"Lão tử sẽ không bỏ qua chuyện này, cứ chờ xem!"
Tống Lâm bình tĩnh lấy từ trong túi ra một lọ thuốc ổn định pheromone.
Sau khi hồi phục, Tống Lâm từ từ đứng dậy.
Anh ta bấm số điện thoại của Quý Trì.
Hai giây sau, có người bắt máy; giọng của Quý Trì có vẻ không có gì khác thường, cậu nói: "Xin lỗi, vừa rồi tao không có ý mắng mày."
"Tao biết."
Tống Lâm nhẹ nhàng nói rằng anh ta không hề tức giận.
Quý Trì ậm ừ: "Tao đã thấy kết quả rồi. Với tình trạng này, thì không cần phải ở bệnh viện lãng phí thời gian."
"Cùng tao đi uống vài ly đi."
Tống Lâm lo lắng hỏi: "Mày thực sự không sao chứ, Tiểu Trì?"
Quý Trì không kiên nhẫn đáp: "Không sao đâu."
"Vừa rồi người đó đến gặp mày phải không? Anh ta có ép buộc mày làm gì không?"
Tống Lâm khẩn trương hỏi.
Tống Lâm thấy Quý Trì không trả lời cũng không hỏi thêm.
Sau khi Tống Lâm cúp điện thoại, đi xuống lầu, Quý Trì đang đợi anh ta ở cửa bệnh viện.
Cậu thấy người đi tới thì sắc mặt càng thêm ảm đạm; cậu nói: “Hôm nay tao cảm thấy không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi trước.”
“Hai ngày nữa tao sẽ mời mày uống rượu.”
“Được…” Tống Lâm đồng ý.